Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 893: Chiến sĩ cùng thích khách



Tố Nương đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt nghe được bên ngoài truyền tới âm thanh:

- Tố Nương, nàng ở trong phòng sao?

Tố Nương càng hoảng sợ, nàng đã nghe ra được giọng của Sở Hoan, kinh hồn bạt vía, trong lúc nhất thời thậm chí quên mình đã cài cửa, chỉ sợ Sở Hoan xông tới trông thấy bộ dáng của mình như thế.

Nàng luống cuống chân tay cất kỹ xích hông, đáp lại một tiếng:

- Ở đây, chàng chờ một chút.

Đóng chặt rương gỗ đỏ, sau đó sửa sang lại một chút trước gương đồng, lúc này nàng mới ra ngoài phòng, đi mở cửa. Nhìn thấy Sở Hoan đang ở bên ngoài, tim nàng nhảy dồn dập. Sở Hoan thấy mặt nàng ửng hồng, ánh mắt lay động, thấm chí trên trán đổ mồ hôi, không khỏi rất kỳ quái, hỏi:

- Nàng làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?

- Không có, không… không có!

Tố Nương hơi bất an:

- Nhị Lang, chàng có chuyện gì sao?

Sở Hoan cũng không nói gì, bèn tự đi vào phòng. Tố Nương không lập tức đi theo, nhắm mắt lại, đưa tay vỗ nhẹ bộ ngực đầy đặn của mình, muốn bản thân mình bình tĩnh trở lại. Chờ nàng đóng cửa đi vào trong phòng, liền thấy Sở Hoan đang ngồi bên bàn, đang tự mình rót trà. Tố Nương vội vàng tiến tới, cướp lấy ấm trà, nói:

- Để ta, để ta.

Sở Hoan kệ nàng lấy ấm trà đi, chờ rót đầy trà, lúc này mới nhấp một miếng, thấy Tố Nương cẩn thận đứng bên cạnh mình, trông hơi căng thẳng, hắn mỉm cười nói:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Tố Nương nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Sở Hoan, cũng không biết Sở Hoan tới đây làm gì.

Nàng và Sở Hoan sớm đã có danh vợ chồng, nhưng tạm thời còn chưa thực sự là vợ chồng, Sở Hoan cũng không chuyển tới viện này ở cùng một chỗ với Tố Nương, trước kia không có chuyện gì đặc biệt cũng sẽ không tùy tiện tới. Tố Nương cũng biết dù sao trước kia hai người là quan hệ thúc tẩu, mặc dù Sở Lý thị làm chủ trở thành vợ chồng, nhưng cuối cùng cần một khoảng thời gian thích ứng.

Tố Nương ngồi xuống bên cạnh, mặc dù nàng thuần phác, nhưng tuyệt đối không phải nữ nhân ngốc nghếch, nhìn thấy Sở Hoan mặc dù tươi cười, nhưng đôi mắt tựa như cất giấu tâm sự, nhịn không được nhẹ giọng hỏi:

- Nhị Lang, chàng… chàng vẫn đang lo lắng cho Mạc cô nương sao?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, cuối cùng hỏi:

- Tố Nương, nàng nói… Nếu như ta muốn giữ cô ấy lại, cô ấy có thể vào cung hay không?

Tố Nương chưa bao giờ thấy Sở Hoan hỏi mình chuyện gì, lập tức hơi thụ sủng nhược kinh, nếu là đại lão gia hỏi thăm, nàng được nhiên không dám qua loa, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Nhị Lang, thật ra… thật ra chàng ngăn không được.

- Ồ?

- Muốn nàng vào cung, là Tề Vương.

Tố Nương khẽ nói:

- Tề Vương thích nàng, muốn nàng vào cung, chàng sao có thể ngăn cản? Tề Vương là con trai của Hoàng đế, nếu như chàng… nếu ngăn cản, Tề Vương mất hứng, Hoàng đế cũng không cao hứng… !

Môi nàng giật giật, lời tiếp theo nàng không nói tiếp, thật ra nàng muốn nói nếu đắc tội Hoàng đế cùng Tề Vương, chắc chắn chỉ còn đường chết, nhưng lời này nàng lại không dám nói ra.

Sở Hoan đương nhiên hiểu được ý của Tố Nương, thật ra hắn biết rõ về công về tư mình cũng không co lý do gì ngăn cản, về công, Tề Vương là quân, mình là thần, về tư, Tề Vương vừa thấy đã yêu đối với Lăng Sương, mình lại không hề.

- Trước khi nàng vào cung, có lưu lại lời gì cho ta hay không?

Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng hỏi.

Tố Nương rốt cuộc nhớ tới cái gì, vội đáp:

- Chàng chờ một chút!

Nàng đi qua lấy một đôi giày vải tới, đôi giày vải này cũng bình thường, không có thêu hoa bên trên nhưng cũng rất xinh đẹp:

- Nhị Lang, đây là Lăng Sương lưu lại, là nàng tự mình làm, nàng nói tay nghề của nàng không tốt, chàng đừng chê cười, còn nói giày quan đi không thoải mái, trở lại trong phủ đi loại giày vải này sẽ thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều… !

Đôi mắt Tố Nương đảo vòng, suy nghĩ:

- Đúng rồi, nàng còn nói nàng có một người ca ca như chàng, là phúc khí của nàng… !

Thấy thần sắc Sở Hoan ảm đạm, nàng không dám nói tiếp.

Sở Hoan ngẩng đầu hỏi:

- Nàng còn nói gì?

- Hết rồi.

Tố Nương suy nhĩ, lắc dầu nói:

- Nhị Lang, chàng có thể vào cung, còn có thể trông thấy nàng.

Sở Hoan thở dài nói:

- Chỉ trông mong nàng vẫn tốt.

Hắn hỏi:

- Chỗ này có rượu hay không?

- Nhị Lang muốn uống rượu?

- Cho ta một chút rượu tới.

Tâm tình Sở Hoan trông quả thực không tốt:

- Lấy thêm một chút rượu!

Tố Nương không dám chống lại, đi ra ngoài, sau một lúc lâu đã tự mình bưng rượu và thức ăn tới, mấy món ăn tinh xảo, cộng thêm một bình rượu ngon. Sở Hoan cau mày nói:

- Một bình rượu này để làm gì? Mau sai bọn họ cầm hai vò tới đây.

Tố Nương thấy Sở Hoan thần sắc không vui, lập tức căng thẳng, vội vàng ra ngoài. Sau một lát, một gã gia phó tay ôm một vò rượu đi vào, để lên bàn. Sở Hoan cầm vò rượu, bóc giấy dán, ôm vò rượu ngửa đầu liền uống.

Tố Nương thấy Sở Hoan như vậy, biết Sở Hoan mượn rượu tiêu sầu, đành ngồi ở bên cạnh. Sở Hoan uống một ngụm lớn, cũng không dùng bữa, nhìn Tố Nương nói:

- Nàng uống rượu với ta.

Tố Nương khẽ giật mình, lập tức nói:

- Thế nhưng… thế nhưng ta không biết… !

- Uống một chút.

Sở Hoan cầm bầu rượu lên, rót đầy chén rượu, giao cho Tố Nương:

- Những ngày này, trong phủ phiền nàng, ta mời nàng.

Hắn ôm bình rượu, lại ngửa đầu uống.

Tố Nương cầm chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, thấy Sở Hoan nhìn mình, lại không dám chống lại, cố nén uống non nửa chén, cảm thấy vô cùng cay lưỡi, lập tức khuôn mặt đỏ lên, lè lưỡi, trông rất xinh đẹp.

Sở Hoan cười nhẹ một tiếng, nói:

- Uống ít rượu, có ích không có hại cho thân thể.

Hắn lại uống một ngụm.

Qua một lát, vò rượu vào trong bụng, Sở Hoan lại bóc một vò khác, hắn không ăn đồ ăn, tâm tình không tốt, hơn nữa uống vội, đã hơi say rượu. Tố Nương thấy trong mắt, không khỏi đau lòng, khuyên nhủ:

- Nhị Lang, chàng đừng uống, chàng uống nhiều rồi, như vậy sẽ tổn hại sức khỏe đấy… !

Sở Hoan cũng không để ý tới, uống rượu như nước. Tố Nương lại khuyên, Sở Hoan khoát tay nói:

- Không cần… không cần khuyên ta, đàn ông… đàn ông say rượu, đó là chuyện bình thường… Chuyện bình thường.

Hai mắt hắn đã đỏ lên, hiển nhiên đã say:

- Tố Nương, ta biết Lăng Sương không muốn vào cung, thế nhưng… ta không thể ngăn cản, nàng có biết, ta phí hết tâm tư tới kinh thành, đi theo Tề Vương, làm như vậy là vì cái gì?

Tố Nương mờ mịt lắc đầu.

Sở Hoan lại uống một ngụm lớn, cười lạnh nói:

- Hoàng đế cái gì, Tề vương cái gì, bọn họ là cái quái gì, Sở Hoan ta sao có thể để họ sử dụng… Thế nhưng, ta hiện giờ… !

Tố Nương nghe hắn nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, hoa dung thất sắc, trông thấy cửa sổ đóng kỹ, vội vàng nói:

- Nhị Lang, chàng đừng nói lung tung, nếu để người khác nghe được… vậy thì… vậy thì không được… !

Sở Hoan đang say, cười nói:

- Không phải sợ, không có người nghe lén, nếu… nếu có người, ta biết ngay. Tố Nương, ta… thật ra ta lợi hại hơn nàng nghĩ… lợi hại hơn nhiều… !

Tố Nương chưa bao giờ trông thấy bộ dạng Sở Hoan như vậy, trong lòng hơi sợ hãi, Sở Hoan lại lẩm nhẩm:

- Quân tử… quân tử báo thù mười năm không muộn… Tố Nương, nàng biết… Nàng biết khác biệt…khác biệt giữa chiến sĩ và thích khách không?

Tố Nương lắc đầu, chỉ sợ Sở Hoan nói ra lời đại nghịch bất đạo hơn, vội hô lên:

- Nhị Lang, chàng say rồi, ta dìu chàng đi nghỉ ngơi, chàng… chàng đừng uống nữa, cũng chớ nói lung tung… !

Sở Hoan nhìn chằm chằm đôi mắt Tố Nương, nói:

- Chiến sĩ… chiến sĩ dũng mãnh chém giết, địch thủ gặp nhau, rút đao khỏi vỏ, không… không chút do dự… Không phải địch chết, là… là ta vong… Cho dù giết chết địch thủ, bản thân… bản thân cũng phải trả giá thật nhiều, bởi vì… bởi vì giết địch một vạn, tự tổn tám ngàn… Thế nhưng thích khách thì khác, thích khách… thích khách là cao thủ nhẫn nại, họ… họ sẽ chờ cơ hội, cơ hội… nếu như cơ hội không xuất hiện, sẽ một mực chờ đợi… Chờ đợi từng chút, chờ đợi cơ hội một kích tất sát… một kích tất sát kia… !

Tố Nương nghe mơ hồ, không biết Sở Hoan rốt cuộc muốn nói gì.

- Chiến sĩ quang minh lỗi lạc, thích khách ẩn nhẫn âm hiểm… Thật ra ta rất muốn làm chiến sĩ, thế nhưng… thế nhưng chiến sĩ cần địch nhân, con bà nó… con bà nó ngay cả địch nhân là ai ta cũng không biết, ta… ta không làm được chiến sĩ, chỉ có thể… chỉ có thể làm thích khách… !

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Tố Nương, dường như hắn muốn nói ra những áp lực đè nén quá lâu trong lòng mình:

- Ta cũng sẽ chờ đợi, chờ đợi địch nhân của ta, chờ đợi… chờ đợi cơ hội một kích tất sát… !

Đôi mắt hắn rủ xuống, từ An Ấp trở về kinh, đi đường mệt mỏi, sau khi về phủ cũng không nghỉ ngơi, biết rõ Lăng Sương đã vào cung, tâm tình của hắn cũng không tốt, hơn nữa trong chốc lát uống như trút hai vò rượu, lúc này hắn cảm thấy men say và buồn ngủ đáp úp tới, mí mắt chậm rãi cụp xuống, khó mà mở ra, liền ghé trên mặt bàn.

Tố Nương thấy Sở Hoan ghé trên mặt bàn không động đậy, vội vàng nói khẽ:

- Nhị Lang, Nhị Lang, chàng làm sao vậy?

Sở Hoan cũng không trả lời, Tố Nương đứng dậy đi tới trìu mến nói:

- Chàng muốn nghỉ ngơi, không thể nghỉ trên mặt bàn, đợi một lát sẽ lạnh, chàng… chàng đứng dậy, ta dìu chàng.. . dìu chàng đi nghỉ ngơi… !

Sở Hoan tựa như nghe được, nói hàm hồ không rõ:

- Không cần.. ta nằm ở đây… nằm ở đây một chút là được… !

Tố Nương thở dài:

- Như vậy không được, tới đây, ta dìu chàng lên giường nghỉ ngơi, ta đi sai người làm canh giải rượu cho chàng.

Do dự một chút, cuối cùng nàng vươn tay đỡ Sở Hoan.

Sức của nàng không nhỏ, nâng Sở Hoan dậy, một cánh tay của Sở Hoan đặt ở đầu vai nàng, lúc này Tô Nương cũng không để ý nam nữ khác biệt, huống chi nàng vốn là thê tử của Sở Hoan, tiếp xúc da thịt căn bản không vi phạm lễ quy. Nàng nâng cánh tay Sở Hoan lên, đỡ hắn đi tới bên giường, lại cảm thấy Sở Hoan hơi nặng, cắn răng vất vả đỡ hắn tới bên giường, nghe được Sở Hoan thì thầm nói:

- Trên người nàng… trên người nàng thơm quá… thật sự dễ ngửi… !

Tố Nương khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên, đang muốn buông Sở Hoan ra. Sở Hoan mơ màng nhìn thấy giường chiếu ngay phía trước, thân thể ngã xuống, tay hắn còn đặt trên vai Tố Nương, hắn ngã xuống không sao, lại khiến Tố Nương cũng ngã lên giường. Mặc dù sức lực của Tố Nương lớn hơn nữ tử bình thường, thế nhưng làm sao có thể so sánh với Sở Hoan, thân bất do kỷ bị kéo đi, trong lúc kinh hãi thân thể nàng đã nằm thẳng trên giường, một chân của Sở Hoan không biết cố ý hay vô tình đã nâng lên đặt trên hông nàng, một tay kia vẫn đang đặt tại vai nàng, giống như đang ôm nàng.

Tố Nương kinh hãi, vừa nghiêng đầu lại phát hiện gương mặt Sở Hoan gần trong gang tấc, cách khuôn mặt mình không tới một lóng tay, mùi rượu phun ra từ miệng hơi nồng, chỉ tiếc hai mắt của đại lão gia lúc này đã nhắm lại.

Tố Nương cắn cặp môi đỏ mọng, nhìn khuôn mặt Sở Hoan, đó là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo khí chất kiên nghị của đàn ông. Tố Nương chưa bao giờ cách Sở Hoan gần như thế, cũng chưa từng bị đàn ông ôm như thế, trong lúc nhất thời kinh hãi, không biết nên làm thế nào cho phải.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.