Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 870: Thư trắng



Sở Hoan xấu hổ cười cười. Cừu Như Huyết cũng cảm thấy mình nói hơi thẳng, cuối cùng nói:

- Chẳng qua sau khi vị Lâm tướng quân kia trở thành Hữu đồn vệ Đại tướng quân thì có rất ít chuyện được truyền ra. Cũng bởi lần đó đi đại danh phủ gặp hắn, thấy đao pháp quỷ dị của hắn nên ta mới nhớ rõ như vậy.

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Cừu huynh tra tin tức ra là Sáp Huyết do tàn quân của Lâm Khánh Nguyên sáng lập ra. Như vậy Lâm cô nương hiển nhiên cũng có khả năng là hậu nhân của Lâm Khánh Nguyên phải không?

Cừu Như Huyết thở dài nói:

- Ta vốn tưởng ngươi biết từ sớm rồi cơ...

Hắn nhìn Sở Hoan hỏi:

- Sở Hoan, hiện giờ ngươi đã biết thân phận của Lâm cô nương, có hay không...

Sở Hoan lập tức lắc đầu nói:

- Chúng không nên suy nghĩ nhiều. Lâm cô nương ở cạnh ta không có vấn đề gì.

Lúc này Cừu Như Huyết mới yên tâm. Hắn lo lắng bởi mình lỡ lời khiến Sở Hoan biết thân phận chân chính của Lâm Đại Nhi rồi, sau đó sẽ có thái độ khác với nàng.

Sở Hoan giờ phút này cũng nghĩ tới ai đó.

Hiện tại hắn đang nhớ tới đao pháp của Lâm Đại Nhi, đúng là cảm thấy hơi cổ quái. Nhớ rõ lần đầu tiên tại Kính Giang khi mình gặp Lâm Đại Nhi, đao pháp của nàng hơi cổ quái, cũng rõ là không đi theo đường lối của đao pháp Trung Nguyên. Hiện tại nhớ kỹ lại, thật sự cảm thấy đao pháp của Lâm Đại Nhi lúc đó, chiêu thức của Lâm Đại Nhi biến hóa quả thật là giống nhau tới kỳ diệu so với đao pháp của Tiêu Thần. Mặc dù về mặt biến ảo quỷ dị còn chưa so sánh được với Tiêu Thần nhưng Sở Hoan có thể mơ hồ phán đoán, đao pháp của hai người này dường như là cùng một gốc.

Sở Hoan biết Tiêu Thần có liên quan tới Thiên Môn. Nếu tìm lai lịch của đao pháp của Tiêu Thần thì Sở Hoan tất nhiên cũng không rõ ràng lắm. Chẳng lẽ bản thân Tiêu Thần có quan hệ sâu xa với Lâm Đại Nhi sao?

Trong lòng hắn đầy hồ nghi.

Cừu Như Huyết rời hành viên vào ban đêm. Nhưng hắn nói là làm, nếu đã hứa sẽ tạm thời ở cạnh Sở Hoan thì hiển nhiên là không đổi ý. Ngày hôm sau hắn đã lại xuất hiện trong hành viên.

Cừu Như Huyết là đao khách nổi danh, lúc đầu đều là dựa vào đánh thuê giết thuê mà sống. Chẳng qua nguy hiểm cao thì thu lại cũng lớn. Đến giờ Cừu Như Huyết có thể xem như là một hào khách giang hồ.

Trên thực tế, người trong giang hồ cũng không phải tất cả đều lưu lạc giang hồ. Loại đao khách như Cừu Như Huyết này, thường thường đều có trang viện riêng, có thể thuê gia nô, tài sản phong phú. Cũng có rất nhiều người sẽ rửa tay chậu vàng, rời khỏi giang hồ, sống cuộc sống nhàn tản.

Cuộc sống của Cừu Như Huyết cũng không thể coi là đơn giản, vẫn còn rất xem trọng áo cơm. Sở Hoan tốt xấu gì cũng là khâm sai triều đình, đi theo hắn thì Cừu Như Huyết dù phải biết đúng mực, mặc một bộ quần áo mới. Chẳng qua con mắt chột của hắn quá bắt mắt, cho nên trên đầu phải đeo thêm một cái nón tre, ra vào đều đội nón. Đối với hắn mà nói, bảo vệ bên cạnh Sở Hoan cũng không phải là quan trọng nhất mà hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là môn đao pháp kia của Sở Hoan. Hắn hơi si mê đao pháp, thật sự muốn nghiên cứu một môn đao pháp mới này.

Sở Hoan lúc đó bận rộn sự vụ, cũng không thể thảo luận đao pháp với Cừu Như Huyết. An ấp còn nhiều chuyện phải xử lý, còn cần triều đình ban ý chỉ. Chẳng qua trước khi ý chỉ tới, Sở Hoan phải dẫn đầu người của Hộ bộ, cố hết sức sắp xếp sự vụ cho rành mạch. Mà sự vụ quan trọng nhất trong đó chính là khiến việc buôn bán của hoàng gia và thương nhân có phương pháp thích đáng, không làm cho thương gia bị tổn thương quá nặng nhưng cũng không thể làm khó triều đình.

Đang lúc chờ đợi ý chỉ của triều đình, Sở Hoan còn có thể bỏ ra thời gian, dẫn người tới hai hòn đảo tại Ngọc Tỏa Hồ một chuyến. Trên hai hòn đảo của Ngọc Tỏa Hồ đều là kho hàng, trong đó chứa những vật mà Sở Hoan nhìn thấy cũng than thở không thôi.

Không nói tới lương thực đầy kho, trong đó còn có các loại vàng bạc, trân bảo, lấy xe với đấu để hình dung cũng còn khách sáo nhiều. Đồ cổ tranh chữ, bảo vật hiếm lạ đầy khắp tầm mắt.

Chỉ nhìn thấy những vật trong kho hàng trên hai đảo này, Sở Hoan đã có thể tưởng tượng ra Hoàng gia những năm gần đây cướp đoạt tại An Ấp nhiều thế nào.

Hôm đó trở lại hành viên, vừa vào sân đã thấy Tôn Tử Không vui mừng đi ra chào đón. Sở Hoan nhìn thấy Tôn Tử Không, cực kỳ vui vẻ. Hắn phái Tôn Tử Không đi tới Thông Châu, tìm Kiều Minh Đường điều binh vào Hoàn Châu, mặc dù đã truyền tin từ trước, Kiều Minh Đường đã phái Vệ Thiên Thanh khống chế Hoàn Châu, toàn bộ quan viên Hoàn Châu bị bắt cả nhưng Tôn Tử Không lại vẫn chưa trở về.

Sở Hoan kéo Tôn Tử Không vào viện của mình. Tôn Tử Không thuật lại tình huống tại Hoàn Châu một lần rồi mới khen ngợi:

- Sư phụ, ngươi không thấy Vệ thống chế làm việc quả nhiên là nhanh như sấm sét. Kiều tổng đốc hạ lệnh cho Vệ thống chế điều binh tới Hoàn Châu, Vệ thống chế điểm binh suốt đêm, tối hôm đó đã lên đường, hành quân như gió. Chúng ta tới Hoàn Châu, Vệ thống chế trực tiếp chia binh hai đường, một đường lao thẳng tới đại doanh của Hoàn Châu, một đường khác vào thành bắt bớ quan viên có liên quan tại Hoàn Châu. Đám quan viên căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Vệ thống chế bắt sạch.

Lần này Sở Hoan cực kỳ tin tưởng hắn. Đi tới Thông Châu trước, đối với Tôn Tử Không mà nói có lẽ là một việc lớn nhất trong cuộc đời hắn, trên mặt lúc này còn đầy hưng phấn.

- Sư phụ người quả nhiên đoán không sai. Chúng ta tới quân doanh của Hoàn Châu, quân Hoàn Châu đã đang chuẩn bị lên đường tiến về Thái Nguyên rồi. Vệ thống chế tự mình dẫn binh tới đại quân doanh của Hoàn Châu, không nói hai lời, chuyện thứ nhất là lập tức bắt Thiên hộ của Hoàn Châu còn chưa kịp phản ứng lại. Sư phụ người không được thấy, tên kia còn muốn phản kháng, Vệ thống chế chỉ hai ba đòn đã bắt hắn lại. Thủ hạ của hắn còn có vài kẻ muốn xông lên, Vệ thống chế liền hét lớn một tiếng, ai dám mưu phản, nhìn ta thử xem. Lúc ấy ta chỉ biết là Vệ thống chế đưa Mãn Nguyệt Kim Bài ra...

Hai mắt hắn lóe sáng, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.

- Mấy kẻ kia khi nhìn thấy Mãn Nguyệt Kim Bài rồi, lúc đó ngây người ra. Vệ thống kế liền dễ dàng bắt hết bọn họ lại!

Tôn Tử Không nói tới đây, cẩn thận lấy từ trong ngực ra Mãn Nguyệt Kim Bài kia, hai tay đưa trả Sở Hoan.

Hai tay hắn còn hơi run rẩy nhẹ. Lần này tuy rằng hành trình ngày đêm có hơi khổ cực nhưng Tôn Tử Không lại vô cùng uy phong. Kiều Minh Đường biết Tôn Tử Không là do Sở Hoan phái tới, đối đãi với Tôn Tử Không cơ thể khách sáo. Từ đó về sau Tôn Tử Không hộ tống Vệ Thanh Thiên giết tới Hoàn Châu, đi theo bên cạnh Vệ Thanh Thiên. Vệ Thanh Thiên thấy hắn là tâm phúc của Sở Hoan, cũng hết sức chiếu cố cho hắn, khiến Tôn Tử Không không chỉ cảm thấy lâng lâng mà còn nghĩ tới tình huống đám quân đội Hoàn Châu nhìn Mãn Nguyệt Kim Bài, mặt không còn một giọt máu. Tôn Tử Không mỗi lần nghĩ tới đây đều cảm thấy nhiệt huyết dâng lên.

Sở Hoan nhận kim bài, thu vào ngực.

Hắn biết Kiều Minh Đường là Tổng đốc Tây Sơn Đạo, mà Hoàn Châu lại thuộc về An Ấp Đạo. Nếu như chỉ phái một người mang phong thư tới thì Kiều Minh Đường đang tin là tình huống Hoàn Châu khác thường nhưng cũng chưa chắc có gan điều binh dễ dàng.

Binh lính Tây Sơn Đạo tiến vào trong An Ấp Đạo, dù là tình huống đặc thù nhưng tóm lại là không ổn.

Sở Hoan phái Tôn Tử Không mang theo Mãn Nguyệt Kim Bài đi gặp Kiều Minh Đường, đối phương nhìn thấy Mãn Nguyệt Kim Bài thì hiển nhiên không lo lắng gì nữa. Dù sao Mãn Nguyệt Kim Bài xuất hiện cũng như hoàng đế đã giao quyền điều binh cho Sở Hoan. Sau đó dù triều đình có truy cứu, Kiều Minh Đường cũng có thể đổ trách nhiệm lên người Sở Hoan.

- Lần này ngươi lập công lớn, trở lại ta sẽ thưởng hậu cho ngươi.

Đối với công việc lần này của Tôn Tử Không, Sở Hoan cũng hài lòng, nói:

- Cả đường khổ cực rồi. Trước tiên ngươi nghỉ ngơi hai ngày cho tốt đi.

Tôn Tử Không lúc này đang hưng phấn, lập tức nói:

- Sư phụ. Ta là đồ đệ của người, cái gì mà thưởng hay không chứ. Chỉ cần đi theo cạnh người, có thể nghe người sai bảo đã là phần thưởng lớn nhất rồi.

Sở Hoan cười ha hả. Tôn Tử Không đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:

- Đúng rồi, sư phụ. Vệ thống chế bảo ta nhắn người một tiếng là hắn rất nhớ người. Nếu có cơ hội còn muốn uống say với người một hôm. Mặt khác hắn bảo ta mang về một vò rượu, nói là rượu thượng đẳng, chính hắn cũng không nỡ uống, để tặng cho người!

Sở Hoan gật đầu. Vệ Thanh Thiên trọng tình trọng nghĩa, Sở Hoan cũng hơi nhớ hắn.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài sân truyền tới tiếng nói của Hiên Viên Thắng. Để hắn tiến vào rồi, Hiên Viên Thắng liền trình lên một phong thư, nói:

- Sở đại nhân, đây là thư của Lâm cô nương lưu lại.

- Thư lưu lại?

Sở Hoan ngẩn ra.

- Nàng đi đâu rồi?

- Trước khi người trở về, Lâm cô nương đã rời đi.

Hiên Viên Thắng nói:

- Ta cũng không tiện ngăn cản, hỏi nàng đi đâu. Nàng cũng không nói gì, chỉ bảo ta giao bức thư này cho người.

Sở Hoan nhíu mày. Hắn biết Lâm Đại Nhi mấy ngày này phải dưỡng thương, tuy tốt hơn không ít nhưng cũng chưa khỏi hẳn. Vốn tưởng Lâm Đại Nhi sẽ lưu lại một thời gian nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên rời đi.

Hắn cầm thư, trầm mặc một lúc. Tôn Tử Không và Hiên Viên Thắng thấy Sở Hoan như vậy cũng lui xuống. Sở Hoan trầm mặc, sau đó mới mở thư ra, nhìn thoáng qua liền cảm thấy kỳ quái. Chỉ thấy trên thư không ngờ không có chữ, lại trắng như tuyết.

Sở Hoan nhíu mày, suy nghĩ một chút, thở dài. Thư không có chữ chỉ có thể có hai ý. Một là Lâm Đại Nhi không có gì để nói với mình, hai là dù nàng có điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nghĩ tới Lâm Đại Nhi không quen biết ai, lẻ loi rời đi, lại không biết sắp đi về nơi nào, trong lòng hắn cũng hơi lo lắng, lập tức nghĩ Lâm Đại Nhi dù sao cũng hành tẩu giang hồ nhiều năm đi nam xông bắc, hẳn có thể tự chăm sóc mình. Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ thở dài.

Ngày hôm sau, Sở Hoan phải đi tới Hộ bộ ti. Ngày hôm nay hắn triệu kiến vài thương nhân, cần nói chuyện nên chưa ra ngoài. Viên Sùng Thượng phái người tới mời, chỉ nói là có việc muốn gặp.

Sở Hoan đi tới Tổng đốc phủ, Viên Sùng Thượng đã đứng đợi sẵn. Thấy Sở Hoan, hắn lập tức chắp tay cười nói:

- Sở Hoan. Có một chuyện rất vui mừng truyền tới rồi. Ngày đó ta ăn ngủ không ngon, hôm nay có thể ăn một bữa no say rồi.

Sở Hoan không hiểu rõ. Viên Sùng Thượng lập tức giải thích. Lúc này Sở Hoan mới hiểu, chiến sự bên Tử Lĩnh đã xong, dư nghiệt của Thiên Môn quả thật tụ tập mấy ngàn đạo chúng, muốn đoạt lấy Tử Lĩnh. Khi viện quân chạy tới, Phương Thế Hào gần như đã không chống đỡ nổi nữa rồi. Cũng may là viện quân tới kịp, đánh lui đạo đồ Thiên Môn nhưng Thiên Môn đạo đồ cũng chưa từ bỏ ý định, từ đó về sau mấy lần công kích Tử Lĩnh nhưng dù nhân số không ít, cuối cùng cũng chỉ là một đám ô hợp không được huấn luyện. Hơn nữa vũ khí của bọn họ cực kỳ lạc hậu, thậm chí rất nhiều người đều cầm trường thương tự chế tác chiến. Đối mặt với quan binh được trang bị hoàn mỹ, cuối cùng không thể đỡ được, cuối cùng quan binh phân binh mấy đợt, phát động tập kích doanh trại Thiên Môn, đánh một trận tan tác đạo chúng Thiên Môn, bắt một nhóm tù binh lớn. Người khác thấy tình hình không ổn, lập tức giải tán.

Sở Hoan nhớ lại mấy ngày trước gặp mặt Đoạn Tuần tại Tiềm Long Quật, hỏi Viên Sùng Thượng có bắt được Đoạn Tuần không. Viên Sùng Thượng lại sửng sốt, lắc đầu nói:

- Phương Thế Hào phái người đưa chiến báo tới, cũng không nhắc tới người này!

Hắn lại nói:

- Ta lập tức phái người đi trước, lệnh Phương Thế Hào điều tra rõ ràng, xem một chút xem có bắt được Đoạn Tuần không. Mộc Tướng quân bị giết, phụ tử Lục gia đã chết, Tiêu Thần cũng bị giết. Hoàng thị huynh đệ vừa chết một người nhưng Đoạn Tuần nếu chạy thoát thì vẫn là một chuyện phiền toái.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.