Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 868: Một đao trong ký ức mười năm



Sở Hoan tại Nhân Uân Thính đánh một trận với Tiêu Thần, dù cuối cùng chém giết được Tiêu Thần nhưng cũng nhớ mãi đao pháp quỷ dị đa đoan của đối phương.

Hắn cũng không cảm thấy đao pháp của Tiêu Thần hoa hòe hoa sói. Trên thực tế, đối với đao pháp quỷ dị đa đoan kia, trong lòng Sở Hoan còn cảm thấy hoảng sợ, thậm chí là trong đầu còn có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

Sở Hoan luyện đao, đao pháp nặng nề mà chất phác. Còn đao pháp của Tiêu Thần lại chú ý tới biến hóa. Hắn cảm thấy tựa như được mở ra một con đường mới trong học vấn về đao pháp. Con đường này trước mắt còn rất mơ hồ nhưng hắn vẫn cảm thấy mình cuối cùng đã nắm bắt được một điểm gì đó.

Đao pháp của hắn mặc dù không kém nhưng chưa đạt tới hóa cảnh. Cừu Như Huyết thân là đao khách, tất nhiên đều hiểu sâu đao pháp các môn. Hắn thật sự hy vọng có thể từ Cừu Như Huyết mà tìm được một tia đột phá, có thể khiến con đường mơ hồ kia của mình trở nên rõ ràng hơn một chút.

Cừu Như Huyết do dự một chút. Sở Hoan cũng đứng dậy nói.

- Cừu huynh chờ một chút.

Hắn đi ra ngoài cửa, sau đó trở lại rất nhanh, trong tay đã cầm một cây đao. Đây là cây đao hắn lấy từ thị vệ ngoài cửa, rút đao ra, bỏ vỏ đao sang một bên, nắm lấy lưỡi đao sắc bén, trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên thực hiện một động tác. Tốc độ hắn cực nhanh, đao phóng vốn hướng sang bên trái nhưng chỉ trong chớp mắt đã đổi hướng sang phải như gió, nghe rợn cả người.

Cừu Như Huyết thậm chí không rõ động tác của Sở Hoan thế nào nhưng hắn nghiên cứu đao pháp rất sâu, lại có thể nhận ra đao pháp biến hóa nhanh chóng như vậy, tốc độ quả là khó lường, ít nhất là mình có luyện tập vài thập niên cũng khó có thể làm được như vậy.

Sở Hoan thể hiện ra chiêu thức này, Cừu Như Huyết liền biết lời Sở Hoan không phải giả, không do dự nữa mà đi tới gần, ngạc nhiên nói:

- Sở đại nhân, ngươi có thể biểu diễn lại chiêu thức vừa rồi một lần được không?

Lâm Đại Nhi thấy hai nam nhân nghiên cứu đao pháp ở đây, tựa như đã quên mất sự tồn tại của nàng. Nàng cũng không cần quan tâm tới người khác có để ý tới mình hay không, chỉ là thấy Sở Hoan nói vài câu đã dẫn chủ nhân tới cạnh mình, trong lòng cảm thấy hơi là lạ, đầu óc hơi choáng váng, đứng dậy nói.

- Cừu đại ca, tiểu muội trước tiên không quấy rầy ngươi, xin cáo từ trước.

Cừu Như Huyết lúc này hiển nhiên bị một chiêu của Sở Hoan hấp dẫn, nghe thấy tiếng Lâm Đại Nhi nói cũng không quay đầu lại, chỉ đáp:

- Lâm cô nương xin cứ tự nhiên!

Hắn chẳng thèm để ý tới lễ nghi, tới cạnh Sở Hoan thúc giục:

- Sở đại nhân, xin biểu diễn lại một lần đi.

Lâm Đại Nhi nhìn về phía Sở Hoan, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn mình, khóe miệng kia rõ ràng mang theo nụ cười là lạ, giống như đang gây hấn với mình vậy. Lâm Đại Nhi để ý thấy, trừng mắt nhìn hắn một cái. Nàng trừng mắt nhưng lại phong tình xuất chúng, có ý vị mê người khác, lập tức quay đầu đi ra cửa.

Sở Hoan thấy Lâm Đại Nhi rời đi rồi, lúc này mới biểu diễn lại chiêu vừa rồi một lần, động tác chậm hơn nhiều, để Cừu Như Huyết có thể thấy rõ.

Cừu Như Huyết nhìn thấy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cầm đao của Sở Hoan, học theo chiêu thức này nhưng làm được một nửa thì thanh đao đã khó có thể khống chế, suýt nữa rời tay.

Đối với người tập đao mà nói, yếu tố đầu tiên để dùng đao là phải hoàn toàn nắm đao trong tay. Một khi đao trong tay còn không nắm chặt được thì coi như thất bại rồi.

Trong lòng Cừu Như Huyết biết mình đã thất bại ở động tác này, nhất thời càng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Hắn cũng nhận ra một chiêu này không phải quá khó khăn, chủ yếu là vận dụng chuyển động linh hoạt của cổ tay mà thôi. Nhưng mình vừa muốn thử lại thấy không đơn giản như suy nghĩ.

- Cừu huynh, chiêu này là chiêu cơ bản nhất trong đó có thể coi là đơn giản nhất.

Sở Hoan nghiêm mặt nói.

- Ngay từ đầu căn bản ta không thể nắm trong tay, luyện mấy trăm lần mới có dáng vẻ như hiện tại nhưng vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ. Ngươi cảm thấy một chiêu này thế nào?

Cừu Như Huyết nói:

- Nếu dùng trong thực chiến thì hoàn toàn có thể khiến đối thủ không ứng phó kịp. Tốc độ biến chiêu thật sự quá nhanh, đối thủ căn bản khó có thể phản ứng được.

Hắn lại cả kinh nói:

- Sở đại nhân, ý của ngươi nói chiêu này chỉ là chiêu bình thường nhất sao?

Sở Hoan gật đầu đáp:

- Đúng vậy, Cừu huynh. Ta biết ngươi tinh thông đao pháp nên mới tìm ngươi bàn bạc...!

Cừu Như Huyết cau mày nói:

- Sở đại nhân, đao pháp cao minh như vậy, vốn không dễ để cho người khác biết... Có phải là đã tín nhiệm Cừu mỗ quá mức rồi không?

Sở Hoan cười nói:

- Chính bởi vì đao pháp này hơi cổ quái cho nên mới muốn mời Cừu huynh cùng nghiên cứu. Mặc dù chưa tiếp xúc với Cừu huynh nhiều lắm nhưng biết huynh là người tín nghĩa. Nói không khách sáo thì cho dù Cừu huynh có thật sự lĩnh ngộ hoàn toàn đao pháp này thì cũng không phải là chuyện xấu. Đao pháp của tiền nhân vốn là để cho hậu nhân đột phá. Nếu ta và Cừu huynh có may mắn hiểu ra một số đường lối mới thì ta nghĩ tiền bối đao pháp danh gia này hẳn là rất vui lòng nhìn thấy.

Cừu Như Huyết thở dài nói:

- Sở đại nhân quả là bất đồng với những quan viên khác.

Dừng lại một chút, rốt cục hắn nói:

- Sở đại nhân, Cừu mỗ cũng không có thể hứa hẹn gì với ngươi, nhưng tạm thời ta có thể ở cạnh ngươi. Tuy nói bên cạnh ngươi có nhiều cao thủ, thật sự không cần Cừu mỗ bảo vệ nhưng nếu thật sự có gì bất ngờ, Cừu mỗ cũng có thể giúp một tay...!

Lập tức hắn lại cười nói:

- Chẳng qua cũng phải nói thẳng trước, Sở đại nhân muốn thuê Cừu mỗ bảo vệ thì tiền thuê cũng không ít đâu!

Sở Hoan cười ha hả nói:

- Nếu có một ngày Sở mỗ không trả nổi tiền thuê nữa thì Cừu huynh nên rời đi nhanh nhanh nhé. Khi đó ta cũng không giữ ngươi lại bên người nữa đâu.

Lúc này Cừu Như Huyết mới nói:

- Sở đại nhân, một chiêu này của ngươi biến hóa cực nhanh, quả thật là một chiêu rất tuyệt nhưng trong đó lại có một khuyết điểm rất lớn.

Sở Hoan nhướng mày nói:

- Xin chỉ giáo!

- Lực không đủ.

Cừu Như Huyết nghiêm nghị đáp:

- Sở đại nhân, biến chiêu vừa rồi quả là tinh diệu tuyệt luân, nhưng trong biến hóa này, ngươi không cảm thấy bởi biến hóa quá nhanh mà khiến lực lượng suy yếu rất nhiều sao?

Trong lòng Sở Hoan thầm khen, Cừu Như Huyết thân là một gã đao khách, quả nhiên không phải ngồi không, một câu nói đã bộc lộ hết sơ hở trong đó, gật đầu nói:

- Cừu huynh quả nhiên là một châm thấy máu!

Cừu Như Huyết cau mày nói:

- Đây cũng chỉ là giải thích cá nhân của ta!

Tựa hồ đang suy tư gì đó, sau một lát hắn mới nói tiếp:

- Nếu như lấy tốc độ biến hóa như vậy, có thể duy trì được lực đạo nhất định thì uy lực của nó chắc chắn rất kinh người. Đao và kiếm bất đồng. Ưu thế lớn nhất của đao là hùng hậu tự nhiên, có thể phát huy cảm giác lực lượng của con người!

Nói tới đây, Cừu Như Huyết lại thầm nghĩ về một người nào đó.

Sở Hoan giơ tay mời Cừu Như Huyết ngồi. Hồi lâu Cừu Như Huyết mới nói:

- Sở đại nhân, ta nghĩ trong đao pháp này của ngươi khẳng định còn có chút biến ảo khác. Chúng ta không ngại nghiên cứu một chút, xem có biến hóa nào trong đó kết hợp lực lượng bản thân vào đao pháp không? Chúng ta dùng đao đều chú trọng hiệu quả thực, không hoa hòe hoa sói. Nếu như dưới điều kiện tiên quyết là bảo trì được lực lượng mà trong đao thức lại tìm được biến ảo nhanh như kiếm thì tất nhiên là khó lường rồi.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Cừu huynh nói không sai.

Cừu Như Huyết suy nghĩ một chút mới nói:

- Sở đại nhân, môn đao pháp này thật sự đã hình thành một đường riêng rồi. Chung quy lại là cần bỏ đi một chút, giữ lại một chút. Lâm cô nương hẳn là hiểu rất rõ ưu khuyết điểm của bộ đao pháp này. Nếu có nàng tham gia nghiên cứu thì hẳn sẽ có đột phá lớn!

Sở Hoan ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

- Cừu huynh sao lại nói lời này?

Cừu Như Huyết cũng ngẩn ra, hỏi ngược lại:

- Sở đại nhân, bộ đao pháp này chẳng lẽ không phải là do Lâm cô nương dạy ngươi sao?

Sở Hoan nhất thời ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:

- Cừu huynh chẳng lẽ cảm thấy bộ đao pháp này là do Lâm cô nương dạy sao? Ngươi... Vì sao lại có ý nghĩ như vậy? Chẳng lẽ... Ngươi từng thấy nàng thi triển đao pháp này?

Cừu Như Huyết nhíu mày nói:

- Sở đại nhân, nếu như không phải là Lâm cô nương thì ngươi từ đâu biết được đao pháp quỷ dị này? Biến chiêu không tầm thường này của ngươi, nhiều năm trước Cừu mỗ đã từng nhìn thấy trong tay một người, hôm nay nghĩ tới vẫn rõ ràng như cũ, không hề quên chút nào.

Sở Hoan lại càng kinh ngạc, thân thể hơi nhoài về phía trước, hỏi:

- Cừu huynh đã từng thấy loại đao pháp này rồi?

- Đó là chuyện mười mấy năm về trước rồi.

Cừu Như Huyết thở dài nói.

- Khi đó ta còn chưa có danh tiếng gì trên giang hồ, chuyện thích làm nhất là viếng thăm các đao khách có danh tiếng trong thiên hạ, học hỏi đao pháp của bọn họ.

Suy nghĩ một chút, hắn rốt cục mới nói:

- Hẳn là mười một năm trước, ta tới một đại danh phủ, xin gặp một vị đao khách nổi danh nhưng còn chưa gặp đao khách kia thì đã đụng phải một chuyện rất bất ngờ.

Sở Hoan biết chuyện Cừu Như Huyết gặp phải tất nhiên có liên quan tới đao pháp quỷ dị đến từ Tiêu Thần này. Sở Hoan còn muốn biết chuyện xưa của môn đao pháp này.

Đao pháp của Tiêu Thần không phải là đao pháp Trung Nguyên, hơn nữa hắn bởi có thân phận Thiên Môn đạo đồ cho nên Sở Hoan vẫn cảm thấy đao pháp này có lẽ còn có một số chuyện mà người ta không biết tới, thậm chí là những chuyện của Thiên Môn.

- Nhớ lại ngày đó ta đang di chuyển trên đường cái tới đại danh phủ kia, đột nhiên gặp phải một đội nhân mã lao tới.

Giọng nói của Cừu Như Huyết trầm thấp, nhớ lại:

- Người trên đường đều tránh sang hai bên. Đó là một đội ngũ quan viên đi tới, phía trước có binh sĩ mở được. Ta cũng vội vàng tránh sang ven đường. Vốn tưởng đội ngũ này đi qua rất nhanh thôi nhưng một cuộc hành thích bỗng nhiên xảy ra. Bảy tám gã thích khách trốn trong đám người hai bên, đợi tới khi quan viên nọ tới gần liền đồng loạt ra tay, hành thích quan viên kia.

Sở Hoan nhíu mày. Thật ra loại chuyện này đối với hắn mà nói cũng không phải điều gì đáng lo sợ. Quan viên bị ám sát, triều đại nào cũng phải là chuyện hiếm thấy.

- Thủ đoạn của đám thích khách này đều không thấp, phối hợp hết sức ăn ý. Quan binh hộ vệ của quan viên còn chưa kịp phản ứng thì những người này đã đánh vào trong đám người, tới gần quan viên kia rồi.

Mắt Cừu Như Huyết dần tỏa sáng.

- Đó là lần đầu tiên ta thấy loại đao pháp mà Sở đại nhân vừa biểu diễn kia!

- Cừu huynh nói là trong đám thích khách có người dùng ...

Không đợi Sở Hoan nói xong, Cừu Như Huyết đã lắc đầu đáp:

- Không phải là thích khách mà là quan viên kia.

Sở Hoan ngẩn ra.

- Ba gã thích khách từ ba hướng đồng thời tập kích quan viên kia, phối hợp ăn ý, đao pháp càng cao.

Cừu Như Huyết chậm rãi nói:

- Lúc ấy ta nhìn thấy, chỉ cảm thấy quan viên kia chắc chắn phải chết rồi, không có khả năng chạy thoát.

Hắn lắc đầu, thở dài nói.

- Nhưng cuối cùng ta nghĩ sai rồi. Lúc ba gã thích khách tới gần, ta chỉ thấy hắn rút đao ra, lập tức ánh đao loang loáng. Khi đó ta chỉ thấy đao trong tay hắn biến ảo khó tin. Đó là cảnh tượng mà cả đời này ta không thể nào quên được. Dù chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng đúng là cảnh cả đời không thể quên!

Hắn nhìn Sở Hoan, nghiêm nghị nói:

- Sở đại nhân, biến chiêu vừa rồi của ngươi giống đao pháp của quan viên năm đó như đúc!

Khóe mắt Sở Hoan hơi giật giật, rốt cục hỏi:

- Cừu huynh, tên quan viên ngươi nói kia rốt cục là ai?

Cừu Như Huyết nhìn chằm chằm vào hai mắt Sở Hoan, hỏi ngược lại:

- Sở đại nhân, ngươi không biết ta nói tới người nào thật sao?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.