Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 825: Lê Hoa cốc



Hoàng Tri Quý dẫn hơn mười thuyền đi về hướng đông. Khi đến bờ đông thì quan binh đã chạy tán loạn gần hết, số còn lại đang bị dũng sĩ Quỷ Phương đuổi theo.

Huynh đệ Hoàng gia và Quỷ Phương đã đạt thành hiệp nghị. Một đầu người trị giá mười lượng bạc, đối với đám người Quỷ Phương mà nói thì đầu của quan binh đồng nghĩa với bạc cho nên bọn chúng sẽ không trơ mắt nhìn quan binh chạy trốn.

Bên bờ đông là một đống hỗn độn. Một số dũng sĩ Quỷ Phương đang kiểm tra lều trại trên bờ, hy vọng có thể kiếm được thứ gì đó quý giá. Số lương thảo chất đầy ở bờ đông không kịp chất lên lưng ngựa để mang theo nên đều rơi vào trong tay đám Quỷ Phương nhân.

Hoàng Tri Quý chưa lên bờ nhưng đã có thể nhìn thấy thi thể nằm lung tung trên mặt đất. Trên mặt đất, rất nhiều vết máu loang lổ. Trận chiến vừa rồi diễn ra không lâu nhưng xem ra rất thảm khốc.

Ở bên bờ biển, Động chủ của Quỷ Phương Dịch Cốc Tư đang chờ. Bên người gã là đám người Quỷ Phương đi theo. Hoàng Tri Quý đem theo hơn mười chiếc thuyền lớn nhỏ dẫn theo hơn ngàn nhân mã lên trên bờ. Hoàng Tri Quý dừng thuyền cách bờ biển một đoạn ngắn. Y đứng ở đầu thuyền, từ xa vẫy tay với Dịch Cốc Tư cười nói:

- Dịch Động chủ quả nhiên là người thủ tín.

Dịch Cốc Tư thu hồi đao, chắp tay trước ngực cười ha hả nói:

- Thất lão gia, đám quan binh này không chịu nổi một kích. So với chúng ta tưởng tượng còn dễ đối phó hơn.

Lúc thuyền vừa cập bờ, Hoàng Tri Quý đi xuống thì thấy chỉ còn lại mấy trăm người Quỷ Phương, đại đa số đều đi truy kích quan binh. Lúc này trời đã tối hẳn nhưng ở đây vẫn có nhiều ánh lửa sáng rực. Đám người Quỷ Phương tác chiến dũng mãnh gan dạ, tính tình cũng táo bạo vô cùng. Khi lục soát trong lều vải hiển nhiên là không có thứ gì đáng giá cho nên đã khiến cho không ít người tức giận. Bọn họ châm lửa đốt, biến quân doanh của quan binh thành bó đuốc.

- Thất lão gia, ngươi thấy thủ đoạn của dũng sĩ Quỷ Phương chúng ta như thế nào?

Dịch Cốc Tư giới thiệu Hoàng Tri Quý với vài Động chủ xong rồi mới chỉ vào lều trại đang hừng hực thiêu đốt, đắc ý cười nói:

- Dũng sĩ Đại Tần tung hoành thiên hạ năm đó quả thực đúng như Thất lão gia nói bây giờ chỉ là một đám giá áo túi cơm. Thất lão gia, lần này ta kiếm được không ít đầu người, ha ha ha.

Hoàng Tri Quý cười lớn nhưng trong lòng thầm giật mình. Y quét mắt nhìn đám dũng sĩ Quỷ Phương. Bọn họ hoặc là mặc áo vải thô hoặc là áo da thú nhìn giống như dã nhân. Đám người Quỷ Phương thân hình vô cùng to lớn, không ít người đeo theo những đầu đang chảy máu đầm đìa bên hông.

Không hề nghi ngờ, đây đúng là một đám dã nhân không thể thuần phục.

Khi nhìn thấy đám người Quỷ Phương thiêu đốt lều trại của đám quan binh. Hoàng Tri Quý chỉ có thể thở dài thầm nghĩ rằng đám người này đúng là hạng hữu dũng vô mưu.

Lần này đột nhiên tập kích đánh cho quan binh không kịp trở tay hết thảy đều cực kỳ thuận lợi.

Hoàng Tri Quý thậm chí còn nghĩ quan binh ở nơi khác chắc cũng không biết bên này đã bị tập kích. Nhưng đám người Quỷ Phương ngu xuẩn này không ngờ lại đi châm lửa đốt lều trại. Bên này ánh lửa ngút trời, mấy đạo quân khác ở xa cho dù không nghe thấy thanh âm nhưng tất nhiên sẽ nhìn thấy được ánh lửa.

- Động chủ, lần này đem tới ba ngàn người sao?

Trong lúc mọi người đang ngồi xuống. Hoàng Tri Quý mặc giáp trụ, thắt lưng đeo đại đao hỏi Dịch Cốc Tư.

Dịch Cốc Tư gật đầu nói:

- Mười sáu động chúng ta tổng cộng có ba ngàn người. Hơn nữa người của Thất lão gia gần sáu ngàn người, trận chiến này ta nắm chắc đến tám phần.

Hoàng Tri Quý nói:

- Động chủ, việc này không nên chậm trễ. Chúng ta phải nhanh chóng chỉnh đốn quân ngũ đi suốt đêm đến thành Thái Nguyên.

Nhìn đám dũng sĩ Quỷ Phương đi lại lộn xộn trong doanh địa, mặc dù vừa lòng với sự dũng mãnh gan dạ của Quỷ Phương nhân nhưng Hoàng Tri Quý vô cùng thất vọng với tính kỷ luật của đám người này. Tuy nhiên trong lòng nhanh chóng đổi ý. Nếu như những chiến binh dũng mãnh lại có kỷ luật đặc biệt nghiêm minh thì sau này rất khó đối phó. Có chỗ thiếu hụt không hẳn là việc xấu.

Dịch Cốc Tư lúc này mới phân phó những Động chủ bên cạnh:

- Triệu tập nhân sự, chuẩn bị tấn công Thái Nguyên.

Nhìn thấy bộ hạ của Hoàng Tri Quý hầu hết đều mang giáp trụ thượng đẳng, trong mắt Dịch Cốc Tự hiện lên vẻ hâm mộ. Hoàng Tri Quý nhìn thấy ánh mắt của Dịch Cốc Tư thì cười nói:

- Động chủ, sau khi đánh thắng Thái Nguyên. Binh khí bên trong thành Thái Nguyên đều do các ngươi xử trí. Theo ta được biết thì trong thành Thái Nguyên có không ít binh khí giáp trụ. Những thứ kia đều là trang bị của Cấm Vệ quân, hoàn mỹ vô cùng.

Mắt Dịch Cốc Tư lóe lên, cười nói:

- Thất lão gia, việc này xác định vậy đi.

Các Động chủ Quỷ Phương lớn tiếng quát mắng triệu tập các dũng sĩ Quỷ Phương lại. Số lượng còn lại có khoảng sáu bảy trăm người. Dịch Cốc Tư nói với Hoàng Tri Quý:

- Thất lão gia, những người khác đều đã truy kích quan binh bỏ trốn. Bây giờ chúng ta hãy mau đuổi theo.

Gã dừng một chút rồi thấp giọng nói bên tai Hoàng Tri Quý:

- Thất lão gia, viện binh của bọn họ chỉ sợ sẽ đến rất nhanh. Bây giờ, chúng ta nhanh chóng khởi hành đến thành Thái Nguyên.

Xong rồi gã lại hạ giọng cười nói:

- Đêm nay sẽ cho người chứng kiến sự dũng mãnh gan dạ của chiến binh Quỷ Phương chúng ta. Chúng ta đã chọn địa điểm mai phục. Lúc đó quan binh đến đây, ta sẽ khiến cho bọn chúng không thể quay về.

Trên mặt gã ta tràn đầy vẻ hưng phấn, ánh mắt sáng ngời.

Nhân mã hai bên lập tức tụ họp lại đi về phía nam, thẳng hướng đến thành Thái Nguyên. Đêm đông gió lạnh, hơn hai ngàn kỵ binh đằng đằng sát khí, như lang như hổ tiến về phía trước.

Người Quỷ Phương dũng mãnh gan dạ nhưng thủ hạ của Hoàng Tri Quý cũng không phải vừa. Hoàng gia nuôi dưỡng rất nhiều môn khách. Môn hạ cũng không phải tùy tiện kiếm trên đường mà đều nghiêm khắc chọn lựa. Hiện tại Hoàng gia có hơn ngàn người. Tuy chưa trải qua huấn luyện quân sự nhưng năng lực tác chiến của từng binh sĩ đều khá tốt. Nếu như giao thủ với đám người Quỷ Phương thì tuyệt đối không rơi vào hạ phong.

Để không làm lộ mục tiêu, Hoàng Tri Quý ra lệnh cho mọi người tắt hết đuốc. Y rất quen thuộc địa hình của khu vực Thái Nguyên. Cho nên dù đi trong bóng đêm vẫn có thể hành quân thuận lợi như cũ.

- Dịch Động chủ, ngươi mai phục ở chỗ nào vậy?

Hoàng Tri Quý và Dịch Cốc Tư cưỡi ngựa đi cạnh nhau ở phía trước. Ngựa của Hoàng Tri Quý là ngựa mang từ trên đảo vào mà ngựa của Dịch Cốc Tư là do cướp đoạt được từ quân doanh Nghĩa Châu.

- Trên đường đi đến Thái Nguyên có một thung lũng không lớn lắm.

Dịch Cốc Tư nói:

- Tuy đi tới Thái Nguyên có vài con đường nhưng đường đó đi đến Thái Nguyên là gần nhất. Tuy thời điểm này đi qua cốc thì không thật thuận lợi. Nhưng nơi này dễ dàng mai phục. Chúng ta tiến quân đến Thái Nguyên, truy binh phía sau rất nhanh có thể biết được chúng ta đi về phía thành Thái Nguyên. Bọn họ muốn nhanh chóng đuổi theo chúng ta nhất định sẽ lựa chọn đường này.

- Ta biết rồi, có phải ngươi muốn nói đến Lê Hoa cốc?

Hoàng Tri Quý khẽ vuốt cằm:

- Nếu vậy thì đó đúng là một chỗ mai phục rất tốt. Chẳng qua là nếu chúng ta có thể mai phục thì sợ rằng quan binh cũng có chuẩn bị.

Dịch Cốc Tư khoát tay nói:

- Thất lão gia yên tâm, chỉ sợ bọn họ đến bây giờ cũng không biết chúng ta có bao nhiêu người. Có lẽ bọn họ chỉ cho là đội ngũ Thất lão gia đột kích lên bờ. Chưa chắc đã nghĩ đến dũng sĩ Quỷ Phương của chúng ta. Binh lực chính xác của chúng ta bọn họ không thể nào biết rõ được. Hơn nữa đám này chỉ là một lũ giá áo túi cơm đánh giặc không được nhưng diễu võ dương oai thì rất lợi hại. Bọn họ nhất định sẽ đuổi theo.

Nói xong gã quay đầu lại kêu:

- Nỗ A Lý.

Một gã Động chủ tiến lên phía trước chắp tay cung kính tạo thành chữ thập nói:

- Dịch Động chủ, có gì chỉ bảo?

- Dựa theo kế hoạch lúc trước ngươi đem theo năm trăm người lưu lại ở chỗ này. Nhớ kỹ, khi quan binh tới đây thì nhất định không được ham chiến. Phải dẫn bọn họ tới Lê Hoa cốc. Chúng ta sẽ thiết lập mai phục ở bên kia. Ngươi hãy dẫn bọn họ mắc câu.

Gã nói xong rồi liếc mắt nhìn Hoàng Tri Quý một cái, cười nói:

- Chỉ ngươi có thể dẫn quan binh tới Lê Hoa cốc thì đó là một công lao lớn. Thất lão gia nhất định sẽ thưởng lớn cho ngươi.

Hoàng Tri Quý đã gật đầu cười nói:

- Tất nhiên rồi.

Ngay lúc này hai con khoái mã từ phía sau chạy tới bên Dịch Cốc Tư báo tin:

- Động chủ, phía sau có rất nhiều quan binh chạy đến đây.

- Ha ha ha ha.

Dịch Cốc Tư vỗ tay cười nói:

- Quả nhiên là một đám giá áo túi cơm. Thất lão gia, xem ra bọn tạp chủng kia muốn chui đầu vô lưới rồi. Nỗ A Lý, ngươi mang theo năm trăm người chờ ở đây. Đốt lửa lên dụ bọn họ. Nhớ kỹ, chỉ cần bọn họ tới gần thì các ngươi phải nhanh chóng rút lui, gây động tĩnh càng lớn càng tốt.

Hoàng Tri Quý ở bên hỏi:

- Dịch Động chủ, năm trăm người có đủ hay không? Hay là ta để lại đây thêm một ít người.

Dịch Cốc Tư lắc đầu nói:

- Thất lão gia, chuyện quan trọng nhất bây giờ của chúng ta là chiếm được thành Thái Nguyên. Chỉ có chiếm được thành Thái Nguyên thì chúng ta mới có thể cứu lão Quỷ chủ ra. Nhân thủ của ngươi còn dùng để tấn công thành Thái Nguyên. Thêm một người thêm một phần sức, không nên để lãng phí ở nơi này. Thất lão gia, việc này không nên chậm trễ. Quan binh sắp đuổi kịp rồi, chúng ta không thể trì hoãn.

Hoàng Tri Quý gật đầu, vung tay lên. Nỗ A Lý mang theo năm trăm người ở lại. Những người còn lại đi về hướng Lê Hoa cốc.

Tốc độ toàn quân không chậm. Đi được một lát thì từ phía trước xuất hiện vài con khoái mã. Hoàng Tri Quý khoát tay, bộ hạ phía sau lập tức giương cung cài tên. Khi nhìn kỹ thì thấy mấy người đang đến là người Quỷ Phương truy kích lúc trước, bên hông không ngờ đều treo đầu người, máu thịt lùng nhùng. Hoàng Tri Quý nhìn thấy vậy thì trong lòng có chút hoảng hốt nhưng cũng biết đầu này tất nhiên là của quan binh.

- Động chủ, quan binh đã chạy tan tác.

Một người cưỡi ngựa từ trước tiến lại nói:

- Chúng ta giết chết vài trăm tên. Đám quân Nghĩa Châu còn lại chạy trốn tứ phía. Các huynh đệ vốn muốn phân tán đuổi theo nhưng Giản Động chủ hạ lệnh không được phân tán nên các huynh đệ hiện giờ đã tập trung tại Lê Hoa cốc.

Dịch Cốc Tư gật đầu nói:

- Tốt lắm.

Gã nói với Hoàng Tri Quý:

- Thất lão gia, Giản Hốt đã dẫn người ở tập trung ở Lê Hoa cốc. Hiện giờ Lê Hoa cốc hẳn lã đã ở trong lòng bàn tay chúng ta.

Hoàng Tri Quý gật đầu cười nói:

- Tốt, Dịch Động chủ, các ngươi an bài vô cùng thỏa đáng. Khi chiếm được thành Thái Nguyên sẽ trọng thưởng.

Toàn quân tiếp tục đi tới thêm một canh giờ nữa thì phía trước xuất hiện một vùng đất lõm vào giống như bụng một con thú nằm nghiêng. Ở phía trước lối vào cũng không nhỏ. Hoàng Tri Quý biết đây chính là Lê Hoa cốc, là con đường gần nhất từ hồ Ngọc Tỏa đến thành Thái Nguyên.

Khi đến gần cửa cốc thì có một đám nhân mã đi lên. Đi đầu là một người khôi ngô. Đám người Hoàng Tri Quý ghìm chặt ngựa. Lúc người đó tiến lên thì thấy đúng là một trong mười sáu Động chủ của Quỷ Phương Giản Hốt.

Giản Hốt tươi cười chắp tay chữ thập với Hoàng Tri Quý cười nói:

- Thất lão gia, quân Nghĩa Châu đã bị đánh tan. Lê Hoa cốc đã rơi vào trong tay chúng ta. Người của chúng ta đã mai phục hai bên. Quan binh nếu không đến thì thôi, nếu như đến thì ta sẽ khiến cho bọn họ có đi mà không có về.

Dịch Cốc Tư nói:

- Ta đã dặn Nỗ A Lý dẫn người dụ dỗ quan binh phía sau. Bọn họ chắc cũng sắp tới đây.

Gã nói với Hoàng Tri Quý:

- Thất lão gia, ngươi hãy đi thành Thái Nguyên trước. Chúng ta thu thập quan binh xong lập tức đuổi theo công phá thành Thái Nguyên.

Hoàng Tri Quý nhìn cửa cốc đen kịt trong mắt xẹt qua một tia quái dị nhưng rất nhanh liền cười nói:

- Dịch Động chủ, chúng ta hãy cùng nhau qua cốc đi. Ngươi xem vậy có được không.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.