Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 739: Bến thuyền



Đội ngũ đều cưỡi ngựa, bởi vì trước đây đã đi qua con đường này, cho nên hết thảy đều quen đường, đội ngũ vẫn bày trận tiến về phía trước. Phía trước là hơn mười kỵ binh làm tiên phong, Sở Hoan ở trong đội ngũ, hai cánh cũng có kỵ binh di chuyển, chú ý động tĩnh hai bên.

Lúc trước đi sứ Tây Lương, không ít Cận Vệ Quân cảm thấy ít nhất trong cảnh nội Đại Tần không ai dám mạo phạm họ, thế nhưng sau đó lại gặp phải mai phục trong rừng cây, cũng may Sở Hoan sớm có an bài, mới một lần hành động đánh tan đám đạo phỉ này. Cho nên lúc này tiến tới An Ấp, Cận Vệ Quân không dám lơ là, càng thêm chú ý cẩn thận.

Tuy rằng Đại Tần hiện giờ quốc lực suy yếu, các Đạo đều có đạo tặc làm loạn, nhưng các khu vực hỗn loạn chủ yếu tại Tây Bắc và Đông Nam, còn các Đạo khác, tuy không thiếu náo loạn, nhưng tạm thời còn chưa ra hồn, quan phủ các nơi vẫn một mực toàn lực tiêu diệt hỗn loạn. Chẳng qua tuy rằng đạo phỉ không thể thành hình, vào nhà cướp của đương nhiên không thiếu, thậm chí có không ít đạo phỉ nhiều người, tuy không làm ra được chuyện lớn, nhưng đánh nhỏ vẫn có thể làm được được.

Trên đường núi từ kinh thành về phía tây cũng thuận lợi, hoàng hôn ngày hôm đó đã đến vùng ngoại ô phủ Vân Sơn. Sở Hoan cho đội ngũ dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ, cũng không dẫn bộ hạ vào thành, chỉ gọi Hiên Viên Thắng Tài tới dặn dò một phen, dẫn theo mười tên Cận Vệ Quân vào trong thành một chuyến. Hiện giờ Hiên Viên Thắng Tài cũng biết Sở Hoan nhà tại Vân Sơn, Sở Hoan đi qua quê quán, vào thăm một chút đó cũng là chuyện hợp lý.

Hắn vốn tưởng rằng sớm nhất cũng phải ngày thứ hai Sở Hoan mới trở về, nào ngờ nửa đêm Sở Hoan đã trở về, tìm Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Chúng ta tới phủ Thái Nguyên, có hai con đường thủy bộ. Nếu đi theo đường bộ, sau khi tới An Ấp sẽ gặp rất nhiều đường núi, đường lòng vòng dài hơn một chút, xem chừng sẽ tốn thêm ít nhất hai ba ngày hành trình. Nếu như theo đường thủy, có thể theo đường Kính Giang về phía bắc, có thể tới bến Phong Lâm ngoài phủ Thái Nguyên, từ Phong Lâm Độ lên bờ, không tới một ngày đường có thể tới phủ Thái Nguyên.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Hết thảy đều do đại nhân làm chủ.

Sở Hoan nghĩ nghĩ nói:

- Đi theo đường thủy, có thể tiết kiệm mấy ngày, dường như cũng thoải mái hơn đường bộ một chút… !

Hắn dừng lại, như có suy nghĩ, trong nhất thời không nói lời nào.

Sở Hoan nhớ rõ ràng lúc trước hắn đi qua đường thủy kia, xuống tại ven sông Phong Lâm Độ bên ngoài phủ Thái Nguyên, có thể tới được địa giới Tây Sơn Đạo. Kính Giang xem như một con sống lớn phía bắc đế quốc, mặt sông rộng lớn, dòng chảy uốn lượn, xuyên thẳng qua hai Đạo An Ấp, Tây Sơn. Chẳng qua chuyến đi Kính Giang lần trước cũng không lưu lại ấn tượng quá tốt cho Sở Hoan. Lâm Đại Nhi dẫn Sáp Huyết Hội, bắt cóc thê tử Kiều Minh Đường trên Kính Giang, hành khách trên thuyền liên quan trong đó, Sở Hoan và Lâm Lang cũng quen biết trong cảnh ngộ đó.

Con sông này rất dài, bởi vì có ấn tượng trong lòng, Sở Hoan cũng đang do dự phải chăng thuận theo Kính Giang tiến về phía bắc. Cá nhân hắn không sợ xảy ra biến cố, chẳng qua Sở Hoan hiểu được, binh sĩ Cận Vệ Quân phần lớn là người phương bắc, cưỡi ngựa không nói chơi, lần này quan binh đi theo hộ tống, gần như đều là cao thủ trên ngựa, nhưng đều không hiểu bơi lội, trên ngựa là hảo hán, trên thuyền là gà mờ rồi.

Tuy rằng đường bộ phải tốn hơn mấy ngày đường, nhưng vứt bỏ đường bộ đi đường thủy là tự rước sở đoản, tuy Sở Hoan không cảm thấy có người dám ra tay với hai trăm tên Cận Vệ Quân trên Kính Giang, thế nhưng trong lòng vẫn hơi băn khoăn.

- Nếu đã như vậy, thì theo đường thủy đi.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Thoạt nhìn đại nhân có lo lắng, chẳng lẽ cảm thấy có người dám ra tay với chúng ta trên Kính Giang sao?

Sở Hoan lo nghĩ, Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Đại nhân không cần phải lo lắng, cho dù có thổ phỉ trên sông, mạt tướng lại cảm thấy chúng không dám tự tìm đường chết.

Gã mọc một thỏi bạc từ trong lòng ra, cười tủm tỉm nói:

- Đại nhân, nếu không chúng ta đánh cuộc, gặp gỡ cướp trên sông, hai mươi lạng bạc này thuộc về ngài, nếu trên đường bình an, sau khi lên bờ, đại nhân thua ta hai mươi lạng bạc.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Nếu đi theo đường thủy, như vậy trước xế chiều ngày mai chúng ta tới Kính Giang. bờ Kính Giang cũng có một bến thuyền, bình thường đều là thuyền quan, sau khi ta vào thành, gặp Thống chế Cấm Vệ Quân phủ Vân Sơn là Vệ Thiên Thanh, hắn đã phái người tới bến thuyền, an bài đội thuyền cho chúng ta.

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu tán thưởng.

Sáng sớm ngày tiếp theo, đội ngũ lên đường, không tới nửa buổi chiều đã tới bờ Kính Giang. Bến thuyền bờ sông Kính Giang chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là có thể tìm được, đây là một bến thuyền quy mô không nhỏ, do Thủy Vận Thự thuộc Hộ Bộ Ti phủ Vân Sơn phụ trách, quan viên Thủy vận lệ thuộc Hộ Bộ Ti, quanh năm phụ trách điều chuyển đội thuyền ở nơi này.

Lúc đoàn người Sở Hoan tới đây, đám quan viên phụ trách thủy vận đã sớm chờ tại chỗ này. Trưởng quan cao nhất tại bến tàu là Độ Thừa, phẩm cấp cũng không cao, Sở Hoan là Hộ bộ Thị Lang, là thủ trưởng của thủ trưởng của thủ trưởng của thủ trưởng của y, đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy quan viên đẳng cấp cao như vậy của Hộ bộ. Y chú ý cẩn thận, trước khi Sở Hoan đến, y đã sớm phái người dọn dẹp sẵn bến tàu, tuy nhận được tin tức Sở Thị lang đại nhân chỉ muốn lên thuyền rời đi từ bến tàu, nhưng y vẫn hi vọng bến tàu này có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho Thị lang đại nhân. Đối với những quan viên cấp thấp tại địa phương mà nói, có đôi khi một câu nói của quan lớn có thể thay đổi vận mệnh của hắn.

Kính Giang vốn không nhỏ, số lượng đội thuyền cũng không ít, tuy rằng có không ít thuyền đã rời khỏi bến, nhưng Độ Thừa vẫn dốc toàn lực điều động bốn chiếc thuyền lớn.

Sở Hoan nhìn thấy bốn chiếc thuyền lớn này, mới hiểu được cái gì gọi là thuyền quan chính thức, so với tàu chở khách lần trước ngồi, thuyền quan còn hùng vĩ hơn rất nhiều, một chiếc thuyền dễ dàng chứa được hơn trăm người, thật sự sắp xếp vào bốn con thuyền, chỉ sợ năm sáu trăm người cũng không tồn tại vấn đề.

Bốn chiếc thuyền quan đã thu dọn sạch sẽ, thậm chí vì lấy lòng Thị lang đại nhân, mỗi chiếc thuyền đều phân phối đầu bếp cùng người chèo thuyền, hơn nữa trước đó đã chọn mua không ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết, các loại đồ ăn càng không cần phải nói, ngay cả rau quả mùa này hiếm có cũng được phân phối. Trước kia Sở Hoan cũng khôi coi trọng phô trương, hắn là loại người bình thường sinh hoạt rất tùy ý, lúc này rốt cuộc hiểu được chỗ tốt thân là quan lớn, hết thảy đều có người chuẩn bị thỏa đáng, so với suy nghĩ của mình còn tốt hơn nhiều lắm. Cho tới giờ hắn vẫn không rõ một đạo lý, cấp dưới làm việc cho thủ trưởng, cho tới giờ đều dốc toàn lực, hiệu quả làm việc không thể thấp hơn với mong đợi của cấp trên, thậm chí không thể giống như mong đợi của thủ trưởng, chỉ có vượt qua mong đợi của thủ trưởng mới có thể đạt được thưởng thức.

Thân phận Sở Hoan không tầm thường, cho nên lúc an bài, đội thuyền của Sở Hoan cũng không an bài bao nhiêu người, ngoại trừ Sở hoan cùng Tôn Tử Không và hai gã lạc đà khách, còn bố trí bốn gã Cận Vệ Quân trên con thuyền này, ngoài ra còn hai gã đầu bếp và bốn người chèo thuyền. Một chiếc thuyền có thể dung nạp hơn trăm người, chỉ có mười mấy người bên trên, có vẻ càng rộng lớn, thậm chí hơi quạnh quẽ.

Chiếc thuyền của Sở Hoan xếp thứ hai, chiếc đầu tiên chính là thuyền của Hiên Viên Thắng Tài, trên thuyền kia có gần trăm người, chiếc thuyền thứ ba có hơn hai mươi người, an bài phần lớn ngựa trên con thuyền thứ ba, chiếc thuyền cuối cùng ngoại trừ bảy tám mươi tên quan binh Cận Vệ Quân, ngựa còn lại đều dàn xếp bên trên.

Một đám quan viên tận tâm tận lực tại bến tàu như vậy, Sở Hoan không thiếu được an ủi vài câu, tán dương vài câu. Đám người kia lập tức mở cờ trong bụng, mãi đến khi bốn chiếc thuyền quan giương buồm tiến về phía bắc, mọi người vẫn đi theo bờ sông tiễn mấy dặm đường, lưu luyến không rời, chỉ mong mấy dặm đường đưa tiễn này, Thị lang đại nhân có thể nhớ kỹ một chút.

Tuy nói Kính Giang uốn lượn khúc chiết, nhưng đoạn sông từ bến tàu Tây Sơn tới bến Phong Lâm An Ấp lại không ngừng mở nhánh, chỉ cần tiến thẳng hướng bắc, hết thảy đều thuận lợi mà nói, ba bốn ngày là tới được bến Phong Lâm.

Ban đầu rời khỏi bến tàu, hai bờ sông rộng lớn bằng phẳng, nhìn được rất xa, đợi đến lúc hai bên bắt đầu xuất hiện rừng núi, sắc trời đã tối đen.

Đám đầu bếp từ lúc mới lên thuyền đã bắt đầu chuẩn bị cơm canh, mấy chiếc thuyền khác ăn cơm tập thể, còn chiếc thuyền của Sở Hoan an bài rất phong phú, tay nghề của đầu bếp hiển nhiên cũng giỏi hơn đầu bếp trên mấy con thuyền khác. Đồ ăn đưa lên, sắc hương vị đều đủ, xem ra đám quan viên bến tàu kia cũng tốn tâm tư. Tuy rằng Sở Hoan thân phận tôn quý, chẳng qua xưa nay hắn không có cái giá gì, sai Tôn Tử Không mang theo hai gã lạc đà khách tuần tra bên ngoài thuyền, lại để bốn gã binh sĩ Cận Vệ Quân khác vào khoang thuyền cùng dùng cơm. Trước đây mấy tên Cận Vệ Quân này cũng hộ tống Sở Hoan tới Tây Lương, biết rõ vị Sở đại nhân này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm việc lại thành thục lão luyện, đáng quý nhất là đối xử hòa ái với mọi người, hiện giờ là Hộ bộ Thị lang, vẫn cùng dùng cơm với binh sĩ bình thường, ban đầu mấy người còn hơi câu thúc, nhưng Sở Hoan nói dăm ba câu, mọi người liền thả lỏng hơn.

Đợi đến lúc mấy người dùng cơm xong, đám người Tôn Tử Không thay phiên tiến tới, ngay cả người chèo thuyền, Sở Hoan cũng đối xử như nhau, phái người đưa đồ ăn tới.

Thuyền quan có buồng nhỏ độc lập trên thuyền, bên trong đã sớm chuẩn bị sẵn giường chiếu đệm chăn, đầy đủ mọi thứ sinh hoạt. Sở Hoan xuyên qua cửa sổ buồng nhỏ trên tàu, có thể trông thấy mặt sông lăn tăn. Hắn chắp hai tay sau lưng, đứng bên cửa sổ, bầu trời vẫn có mặt trăng lưỡi liềm, ánh trăng chiếu xuống, gió thu nhẹ nhàng, mặt sông sóng vỗ, dưới ánh trăng, mặt nước lăn tăng, một vầng trăng sáng chiếu lên mặt sông.

Sở Hoan nhìn mặt sông suy nghĩ xuất thần, từ đầu đi trên sông này, hắn đương nhiên không khỏi nghĩ tới cảnh ngộ gặp phải trên sông lúc trước, mà hình ảnh Lâm Đại Nhi hiện lên trong đầu hắn.

Hắn chỉ nhớ rõ khuôn mặt tuy xinh đẹp như từ đầu đến cuối đều lạnh như băng của Lâm Đại Nhi, hiện giờ nhớ lại, dường như mấy lần nhìn thấy Lâm Đại Nhi, Lâm Đại Nhi đều có vẻ đầy bụng tâm sự, lần cuối cùng nhìn thấy Lâm Đại Nhi là ở thành Thông Châu, lần đó Lâm Đại Nhi cùng một người nam nhân khác giả trang thành người bán cá xuất hiện trong thành Thông Châu, lúc ấy Sở Hoan vốn có thể bắt nàng, nhưng lại nhớ tới đồng bạn Lâm Đại Nhi đều táng thân trong tay quan binh, cuối cùng thả cho nàng một con ngựa, thực sự không biết tình hình hiện giờ của nàng thế nào.

Thật ra Sở Hoan cũng không quá để ý Lâm Đại Nhi sống hay chết, thế nhưng viên đá màu đỏ lấy được trên người Lâm Đại Nhi lại khiến Sở Hoan một mực hoài nghi trong lòng.

Lúc đầu Sở Hoan lấy được viên đá màu đỏ, chỉ cảm thấy kỳ quái, thậm chí cảm thấy được đó là tín vật trên người Lâm Đại Nhi, cũng không nghĩ nhiều. Thế nhưng sau này viên đá màu trắng trogn tay Hiên Viên Thiệu và viên đá màu xanh lá trong tay Doanh Nhân liên tục xuất hiện, lại khiến cho Sở Hoan cảm thấy rất quái dị. Hiên Viên Thiệu là dũng tướng của đế quốc, Doanh Nhân là Hoàng tử đế quốc, mà thân phận của Lâm Đại Nhi, nói dễ nghe một chút là nữ hiệp đi lại trên giang hồ, nói không dễ nghe chính là thổ phỉ giặc cỏ, ba viên đá của ba người này rốt cuộc có liên hệ gì? Hiện giờ Sở Hoan cũng hơi hứng thú đối với lai lịch thân phận Lâm Đại Nhi, có thể liên quan tới Hiên Viên Thiệu thậm chí là Doanh Nhân, chẳng lẽ Lâm Đại Nhi thật sự là nữ phỉ lưu lạc giang hồ?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.