Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 712: Thiên tử nổi giận, máu chảy thành sông



Hiên Viên Thiệu xưa nay ít xuất hiện, nhưng khác hẳn với Trì Công Độ. Trì Công Độ ít xuất hiện, xác thực là có một số người đã quên sự tồn tại của gã. Hiên Viên Thiệu thì cho dù ít xuất hiện, nhưng chỉ cần xuất hiện ở đâu, sẽ không thể dấu nổi hào quang.

Ở đế quốc Đại Tần, vị trí của Hiên Viên Thiệu chẳng khác nào nhân vật truyền kỳ. Tuy nhiên, y cũng không phải là Thượng tướng quân. Thậm chí bàn về chức vụ cũng chỉ ngang với tả hữu Đồn vệ quân. Nhưng trong mắt quân nhân Đại Tần, uy vọng tuyệt đối không thấp hơn bất cứ kẻ nào.

Tuổi của y không lớn, chưa đến bốn mươi tuổi, thế nhưng uy vọng thì không kém Thượng tướng quân là bao. Nếu như nói y có gì không bằng Tứ Đại Thượng tướng quân, thì đó là vì y không có được chiến công đủ để lưu danh sử sách giống như tứ Đại Thượng tướng quân kia.

Không phải vì y vô năng, mà chỉ là năm đó tuổi của y còn quá nhỏ.

Tất cả mọi người đều phải công nhận, nếu năm đó, Hiên Viên Thiệu đã vào tuổi tráng niên, nhất định sẽ được Hoàng đế trọng dụng, nhất định sẽ thống lĩnh thiên quân vạn mã lập nhiều chiến công hiển hách. Thậm chí, chiến công của y cũng không hề thua kém tứ Đại - Thượng tướng quân.

Tuy nhiên, khi đế quốc đã được kiến lập bắt đầu đối diện với nội loạn, hồ như Hoàng đế cũng đã tạo cho Hiên Viên Thiệu thêm nhiều cơ hội. Mấy lần ngài điều động Hiên Viên Thiệu xuất trận. Mà mỗi lần Hiên Viên Thiệu xuất trận, chỉ trong thời gian cực ngắn, đã có thể bình loạn. Trước khi lập quốc, Hiên Viên Thiệu khiến người đời nhắc nhớ nhiều nhất chính là việc y leo lên đầu tường Lạc An cắm quốc kỳ Đại Tần. Mà sau khi lập quốc, trong mấy lần y đi bình loan, cũng dần dần dựng lên uy vọng. Tiễn pháp của y độc bộ thiên hạ. Tam đao tứ thương phá thiên cung, y đứng đầu phá thiên. Không ai có thể phủ nhận tiễn pháp kinh người được trời ban của Hiên Viên Thiệu.

Y tuy không phải là người nhiệt tình nhưng cũng không lạnh nhạt, cho dù là ai, đối đãi cũng cực kỳ hiền lành. Mà mái tóc trắng trên đầu càng trở thành biểu tượng của thần tiễn.

Không ai biết vì sao tóc y lại biến thành màu trắng. Đến nay, có rất ít người biết rằng, Hiên Viên Thiệu bạc tóc chỉ sau một đêm. Chỉ sau một đêm, mái tóc đen nhánh đột nhiên bị biến thành màu trắng.

Khi Hoàng đế gọi tên Hiên Viên Thiệu, chúng thần rất nhanh đã tìm thấy Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu đứng ngay bên cạnh quảng trường, bình tĩnh yên lặng. Y nghe thấy Hoàng đế truyền gọi, liền tiến lên, quỳ một gối xuống.

Dáng người y khôi ngô cường tráng, thậm chí, tướng mạo có chút thanh tú, nhưng y vẫn đem đến cho người khác một cảm giác tựa như sắt thép. Toàn thân y tản ra một khí chất cứng rắn của quân nhân.

Trên thực tế đại đa số thần tử đến bây giờ vẫn không hiểu rốt cuộc Hiên Viên Thiệu đã xảy ra chuyện gì.

Vốn tất cả mọi người đều thấy, trước khi xảy ra biến cố, Hiên Viên Thiệu vẫn đứng bên cạnh đài ngọc, thậm chí đã bị đoạt mất hộp mũi tên. Thế nhưng, sau khi Vệ quân xông vào điện Thông Thiên, Hiên Viên Thiệu hoàn toàn biến mất, lúc này xuất hiện, lại vẫn thấy cõng trên lưng hộp mũi tên.

- Hiên Viên Thiệu, tối nay bình loạn, ngươi đã lập công lớn, muốn trẫm ban thưởng cái gì?

Hoàng đế hỏi đúng câu đã hỏi Sở Hoan lúc nãy.

Hiên Viên Thiệu khẽ ngẩng đầu, cung kính nói:

- Thần không dám nhận ban thưởng. Hộ vệ Thánh thượng là chức trách của thần. Thánh thượng bình an là bổn phận của thần. Thánh thượng chấn kinh, là do thần không làm tròn phận sự, xin cúi đầu nhận tội.

Hoàng đế mỉm cười:

- Tính của ngươi, cũng giống lão quốc công hồi còn trẻ, đâu ra đấy.

Ngài nhắc đến quốc công, đương nhiên không phải là An quốc công Hoàng Củ, mà là Nghĩa quốc công Hiên Viên Bình Chương.

Hoàng đế hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Trẫm phong ngươi làm Bá tước. Sở Hoan là Trung Dũng bá. Trẫm phong ngươi là Vũ Dũng bá.

Hiên Viên Thiệu cũng không nhiều lời, chắp tay nói:

- Tạ long ân!

Đúng lúc này, lại thấy Cận Vệ quân Vân úy Mã Trọng Hành vội vàng đi đến lễ đài rồi dừng lại cách đó không xa, vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ như có việc muốn bẩm báo. Nhưng nhìn thấy Hoàng đế đang nói chuyện, lại không dám đến gần.

Đứng trên lễ đài, Tiết Hoài An nhìn được khắp bốn phía. Y phát hiện thấy Mã Trọng Hành đi tới, càng thấy thái độ của gã lo lắng không ngừng, biết rõ chắc chắn có chuyện kỳ quặc.Y cong người lại, chậm rãi lui ra, đến bên cạnh Mã Trọng Hành. Mã Trọng Hành lập tức ghé sát vào, nói nhỏ vài câu vào tai y. Tiết Hoài An lập tức nhíu mày, nhanh chóng quay về lễ đài, thái độ cực kỳ ngưng trọng. Y đến bên cạnh Hoàng đế. Hoàng đế đương nhiên cũng phát hiện có chuyện cũng nhíu mày lại. Tiết Hoài An do dự một chút, ghé sát vào bên cạnh Hoàng đế, thấp giọng nói nhỏ vài câu.

Bình diệt phản loạn An quốc công, tâm tình Hoàng đế không tệ. Nhưng sau khi Tiết Hoài An nói xong, sắc mặt Hoàng đế cực kỳ khó coi. Quần thần nhìn thấy, trong lòng nghi hoặc, không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Hoàng đế không nói lời nào, quần thần càng không dám mở miệng. Trong lúc nhất thời, bầu không khí lại căng thẳng như trước.

- Hiên Viên Thiệu.

Một lúc sau, Hoàng đế lên tiếng:

- Phản loạn Võ Kinh vệ có bao nhiêu người buông binh khí?

Hiên Viên Thiệu lập tức đáp:

- Ngoại trừ người chết trận, còn có hơn một ngàn người.

- Lúc này đang ở đâu?

- Bẩm, bên cạnh Tây môn.

Hiên Viên Thiệu hồi bẩm:

- Quân Cận Vệ đang canh giữ, chờ Thánh thượng xử lý!

Trong mắt Hoàng đế sát ý dâng lên, hai tay nắm chặt, một lâu sau, buông ra đúng một chữ:

- Giết!

Hiên Viên Thiệu khẽ giật mình. Quần thần cũng khẽ giật mình.

Từ Tòng Dương tiến lên phía trước nói:

- Thánh thượng, đây là những người đã buông vũ khí. Hơn nữa, Thánh thượng cũng đã từng hạ ý chỉ, chỉ cần bỏ vũ khí, chuyện cũ sẽ bỏ qua... !

Hoàng đế sắc mặt âm hàn, âm thanh lạnh lùng hỏi:

- Là ai hạ ý chỉ này?

Từ Tòng Dương khẽ giật mình. Sở Hoan đứng bên cạnh Hoàng đế cũng bất giác nhíu mày. Ở bên trong mật thất, hắn trực tiếp nghe Hoàng đế hạ chỉ đặc xá cho tướng sĩ Võ Kinh vệ bỏ vũ khí xuống. Lúc này, Hoàng đế lại giống như đang phủ nhận mình đã hạ ý chỉ này.

Từ Tòng Dương sau khi ngơ ngác, nhưng cũng biết thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông, nên cố gắng khuyên can:

- Thánh thượng, tướng sĩ Võ Kinh vệ cũng chỉ là đã bị phụ tử Hoàng gia đầu độc, bọn họ cũng không…

- Không cần phải nói nhiều!

Hoàng đế lạnh lùng nói:

- Vũ khí đã chĩa ngay vào trẫm. Chẳng lẽ ngươi dám nói bọn chúng không có tâm mưu phản? Trẫm đã từng nói, có công tất thưởng, có tội tất phạt, đem đao thương nhắm ngay trẫm, đại nghịch bất đạo, tội nghịch thiên này không thể tha thứ.

Ngài khua tay nói:

- Hiên Viên Thiệu, tất cả Võ Kinh vệ tham gia phản loạn, một tên cũng không cho thoát, toàn bộ tru sát!

Trong mắt Hiên Viên Thiệu xẹt qua tia kinh ngạc. Vừa rồi, y còn thấy Hoàng đế tâm tình tựa như còn rất tốt. Nhưng Tiết Hoài An chỉ nói mấy câu, thái độ Hoàng đế lập tức thay đổi. Mã Trọng Hành đã báo tin gì? Tiết Hoài An đã nói gì với Hoàng đế?

Y cũng không do dự, chắp tay lĩnh mệnh, quay người mà đi.

Từ Tòng Dương quỳ rạp xuống đất, vội nói:

- Thánh thượng, xin hãy nghĩ lại…

Lúc này lại có vài thần tử quỳ xuống, chưa kịp mở miệng, Hoàng đế đã lạnh lùng nói:

- Còn có ai dám biện hộ, xử tội đồng mưu phản. Đối với người dám phản loạn, trẫm không nương tay!

Trong lúc nhất thời, quần thần nhất thời câm như hến. Từ Tòng Dương cười khổ một tiếng, biết rõ Hoàng đế tính tình cố chấp. Nếu ngài đã quyết, thì không ai có thể can ngăn.

Không lâu sau, chợt nghe từ phía tây vang lên tiếng kêu thảm thiết như xé cả bầu trời. Tiếng gào thét vang lên liên tục tựa như tiếng quỷ khóc từ địa ngục. Kinh thiên động địa. Thê thảm vô cùng. Tất cả mọi người nghe thấy đều sởn gai ốc. Xen lẫn trong tiếng khóc là tiếng chửi mắng ầm ĩ.

Hơn một ngàn Võ Kinh vệ đã buông vũ khí tay không tấc sắt phải đối mặt với những tinh binh bậc nhất đế quốc, không cần phải chứng kiến, chỉ hình dung cũng có thể thấy sự tàn khốc tận cùng.

Mùi máu tươi hòa trong không khí. Đạo tràng vốn để tu đạo, lúc này đã biến thành tu la địa ngục.

Quần thần dựng tóc gáy. Không biết bao lâu sau, tiếng khóc thảm thiết càng ít dần, âm thanh cũng càng ngày càng thấp.

Sở Hoan đứng sau lưng Hoàng đế, trong lòng cũng phát lạnh.

Có câu cửa miệng: thiên tử giận dữ máu chảy thành sông. Sở Hoan hôm nay đã hiểu đến tận cùng sự tàn khốc của bậc đế vương. Hơn một ngàn sinh mạng, chỉ trong chốc lát, đã bỏ lại bên trong điện Thông Thiên rộng lớn.

Hẳn là Hoàng đế cũng không thèm lo lắng, sau này đến đây tu đạo, những vong hồn oan nghiệt kia sẽ đến quấy rối mình.

Hiện tại, hắn cực kỳ tò mò muốn biết Tiết Hoài An rốt cuộc đã nói gì mà khiến Hoàng đế thay đổi thái độ đột ngột như vậy.

- Huyền Chân đạo tông.

Hoàng đế nhắm mắt hồi lâu, bỗng nhiên mở to mắt gọi.

- Có bần đạo.

- Ngươi đã từng nói, nếu đạo tràng này bị binh đao làm bẩn, ngươi sẽ có cách rửa sạch máu đen?

Hoàng đế nhìn như có chút mệt mỏi:

- Ở đây chết rất nhiều người, ngươi có thể xua tan hết máu đen?

Huyền Chân đạo tông lập tức nói:

- Bần đạo cần bảy bảy bốn mươi chín ngày để làm việc đó.

- Tốt.

Hoàng đế thản nhiên nói:

- Trẫm cho ngươi 49 ngày để xua tan vong linh và máu đen ở chỗ này.

Ngài nắm chặt tay lại cười lạnh:

- Trẫm muốn vong linh vĩnh viễn không được siêu sinh.

Đột nhiên, ngài chắp tay lại sau lưng, trầm giọng nói:

- Bãi giá hồi kinh.

Phản loạn điện Thông Thiên thanh thế thật lớn. Mà triều đình tiến hành dẹp loạn lại lặng yên không một tiếng động.

Người của Thần Y vệ, cùng lúc với thời điểm phản loạn xảy ra tại điện Thông Thiên, nhanh chóng hành động, bắt toàn bộ người trong phủ An quốc công ném vào đại lao.

Hoàng đế xa giá suốt đêm về kinh. Chuyện ở điện Thông Thiên đã có người ở lại xử lý. Ngược lại, một đám quan viên đứng nửa ngày trong điện Thông Thiên, lễ tế thiên không hề cử hành mà lại phải chịu đựng một hồi kinh hãi, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời cực điểm. Rồi lại không thể không theo Hoàng đế trở về kinh thành suốt cả đêm. Quan viên tham gia phản loạn, bị Vệ quân áp giải vào kinh, trực tiếp giao cho Hình bộ và Đại Lý tự thẩm vấn xử lý. Đây cũng chỉ là hình thức mà thôi. Đối với Hình bộ, Đại Lý Tự mà nói, đã tham gia mưu phản thì chắc chắn sẽ bị xử tử.

Quan sai Hình bộ và Đại Lý Tự ngày tiếp theo vẫn chưa được nghỉ ngơi. Lần này quan viên liên quan đến vụ án cũng không ít. Hoàng đế vốn đã định nhân cơ hội này ra tay với vây cánh của An quốc công, nên càng không chút lưu tình mà thanh trừ đại quy mô từ trên xuống dưới.

Chuyện xảy ra tại điện Thông Thiên đương nhiên không thể che mắt thiên hạ. Khắp kinh thành bắt đầu đồn thổi về câu chuyện phản loạn tại điện Thông Thiên. Thanh danh của Hoàng gia ở kinh thành vốn cũng không được tốt. Biết An quốc công bị diệt, khắp phố phường ngược lại cảm thấy Hoàng đế lần này đã làm được một chuyện cực tốt. Một số người biết được một vài chi tiết của cuộc phản loạn, lập tức thêm mắm thêm muối, phát huy khả năng dựng chuyện thiên phú, biến cuộc phản loạn điện Thông Thiên thành câu chuyện truyền kỳ. Mà trong đó, chắc chắn có nhắc đến người hôm nay đã được phong làm Trung Dũng bá Sở Hoan.

Tuy Sở Hoan ra tay đánh lén An quốc công không thành công, kết cục cũng không phải nhờ có Sở Hoan mà thay đổi, hoàn toàn là do Hoàng đế sắp đặt từ trước. Nhưng dân tình trên phố lại không biết điểm này, thậm chí có một số quan viên tham dự lễ tế thiên cho đến bây giờ vẫn mơ mơ hồ hồ, đối với diễn tiến câu chuyện cũng còn nhiều chỗ nghi hoặc. Cho nên trong câu chuyện truyền miệng khắp kinh thành lúc đó, Sở Hoan biến thành nhân vật không gì không làm được. Câu chuyện cũng dần biến thành An quốc công dẫn binh vây khốn Hoàng đế, trong thời khắc nguy nan, Sở Hoan động thân mà ra, chỉ dựa vào một cây đao mà giết chết mấy trăm người, hộ giá Hoàng đế, chờ viện quân đến.

Trong bất kỳ một câu chuyện truyền thuyết nào cũng có một nhân vật truyền kỳ. Nhân vật đó, lần này, tình cờ mà rơi xuống đầu Sở Hoan.

Thậm chí, chính Sở Hoan cũng rất nhanh nghe thấy câu chuyện đồn thổi trên phố đó. Hắn đành cười khổ chứ cũng không thể làm gì.

Đả kích toàn đảng An quốc công, Sở Hoan không cảm thấy hứng thú, cảm thấy hứng thú chính là mấy người Mã Hồng Lâm Nguyên Phương kia. Điều khiến Sở Hoan cảm thấy hứng thú là việc Hoàng đế sẽ xử lý Hán vương như thế nào. Sau cuộc mưu phản, cục diện triều đình sẽ như thế nào? Tuy nhiên, sau cuộc mưu phản suốt mấy ngày, Sở Hoan vẫn không hề nghe được tin tức gì về Hán vương. Tựa hồ như người này đã biến mất không còn chút tăm tích.

Đây là thời điểm mẫn cảm. Sở Hoan vốn định khiêm nhường tránh mặt, chỉ tiếc dù hắn muốn hạn chế xuất hiện, lại có người vác thân đến tận nhà. Hơn nữa, người này hắn không thể không nhiệt tình tiếp đãi.

Người này không phải Tề vương Doanh Nhân, mà là người cùng chung hoạn nạn với hắn lúc đi sứ: Lễ bộ Thượng thư Tiết Hoài An.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.