Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 691: Người đọc sách hiệp can nghĩa đảm



Đỗ Phụ Công trầm ngâm một chút, rốt cuộc hỏi:

- Ngài có phải Sở Hoan Sở đại nan không lâu trước mới tiến vào Hộ bộ?

Sở Hoan cười nói:

- Hóa ra ngươi biết rõ tên của ta.

Đỗ Phụ Công thản nhiên nói:

- Sở đại nhân thanh danh lan xa, người trong kinh thành không biết tên tuổi ngài có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sở đại nhân vào kinh thành không tới một năm, lên như diều gặp gió, làm quan thuận lợi, ha ha, tài tuấn trẻ tuổi như vậy, muốn cho người ta không biết cũng rất khó.

- Ồ?

Sở Hoan nghe được giọng trào phúng trong lời Đỗ Phụ Công nói, nhưng lại lơ đễnh.

Thật ra trong lòng Sở Hoan rất rõ ràng, người không hề có bối cảnh lại có thể làm quan thuận lợi trong thời gian ngắn ngủn như vậy, đừng nói tại đế quốc Đại Tần, ngay cả các vương triều khác, tuy không phải không có nhưng cũng hiếm thấy.

Không tới hai tháng liền trực tiếp tiến vào Hộ bộ đảm nhiệm Hộ bộ Chủ sự, đi sứ Tây Lương trở về lại được đề bạt làm Hộ bộ Thị lang, đối với Sở Hoan không có bất kỳ bối cảnh quan trường nào mà nói, không thể nghi ngờ là thăng cấp giống như mộng ảo.

Sở Hoan cũng biết, không ít quan viên cao thấp trong triều có thành kiến trong lòng đối với mình.

Bao nhiêu quan viên cẩn trọng chịu khổ nhiều năm, đối với địa vị của Sở Hoan hiện giờ cũng chỉ có thể mong muốn mà không được. Trong mắt rất nhiều người, Sở Hoan có thể lên như diều gặp gió, đơn giản là vai dựa vào một cây đại thụ.

Tuy rằng thực lực Tề Vương yếu nhất trong ba vị hoàng tử, nhưng cuối cùng cũng là hoàng tử của đế quốc, gã đã muốn dốc sức đề bạt một người lên, vậy cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Sở Hoan nhớ rõ mình vừa vào Hộ bộ, trên dưới Hộ bộ còn có lòng xa lánh đối với mình, ánh mắt đều rất đặc biệt. Nếu như không phải mình ở Hộ bộ thái độ cứng rắn, lại lập được công lớn trong lần đi sứ Tây Lương này, Sở Hoan tin tưởng sẽ có rất nhiều quan viên triều đình miệt thị mình trong lòng.

Đỗ Phụ Công thấy Sở Hoan mặt không đổi sắc, cũng bội phục sự trầm tĩnh của quan viên trẻ tuổi này, hỏi:

- Có lẽ Sở đại nhân đã từng nghe tới cái tên Âu Dương Chí này?

- Âu Dương Chí?

Sở Hoan lập tức nhớ tới, Âu Dương Chí chính là Thương bộ Chủ sự, ban đầu cũng gặp mặt vài lần ở Nha môn Hộ bộ, lúc thương nghị kế sách mua lương thực Đông Nam, Sở Hoan còn từng có ý kiến gần với Âu Dương Chí, đều phản dối mua lương thực tại Đông Nam.

Chẳng qua về sau vụ án ngân sách hồng của Hồ Bất Phàm nổ ra, phần lớn quan viên Hộ bộ đều bị liên quan, người bị giết, người bị giáng chức, Âu Dương Chí cũng bị liên quan trong đó.

Sở Hoan nhớ rõ, bản thân Âu Dương Chí cũng là một phần trong phái An Quốc Công, y cũng là một tay An Quốc Công đề bạt lên, cũng có vài phần tài cán.

Mã Hồng lên chức, trắng trợn tiêu diệt toàn bộ phe phái Hồ Bất Phàm, Âu Dương Chí cũng cuốn vào trong đó, chỉ vì quan viên liên quan từ trên xuống dưới Hộ bộ quá nhiều, ngay cả Hộ bộ ti địa phương cũng trải qua tẩy trừ, quan viên cuốn vào trong đó đâu chỉ trăm vị, Sở Hoan đương nhiên không muốn dính líu tới tranh giành đảng phái này, trước khi đảng Mã Hồng tạo ra sóng gió lớn tại Hộ bộ, Sở Hoan chỉ là một người đứng bên ngoài xem, cũng không quá mức chú ý tới Âu Dương Chí, nếu không phải lúc này Đỗ Phụ Công nhắc đến người này, có lẽ Sở Hoan đã quên Âu Dương Chí tồn tại.

- Sở đại nhân không nhớ rõ sao?

Đỗ Phụ Công thấy Sở Hoan như có suy nghĩ, cười lạnh nói:

- Âu Dương đại nhân lại nhớ mãi không quên Sở đại nhân, nhiều lần đề cập tới Sở đại nhân trước mặt ta, rất có ý khen ngợi đại nhân.

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi có quan hệ thế nào với Âu Dương đại nhân?

Đỗ Phụ Công đáp:

- Hắn cùng ta học một trường mười một năm, xuất sư đồng môn, ngài nói chúng ta quan hệ thế nào?

Sở Hoan giờ mới hiểu được, nói:

- Hóa ra tiên sinh bị bán làm nô, là bị Âu Dương đại nhân liên lụy tới?

Hắn thở dài, nói:

- Âu Dương đại nhân là một quan viên có tài cán, chỉ tiếc... !

Nghĩ tới quan viên Hộ bộ tranh chấp đảng phái, Âu Dương Chí quả thật là một vài người có thể làm việc trong đó, nhân vật như vậy cũng bị cuốn vào trong tranh giành đảng phái, quả thực hơi đáng tiếc.

Đỗ Phụ Công cau mày nói:

- Sở đại nhân thật sự cho rằng Âu Dương Chí là quan viên có khả năng?

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Đây đương nhiên là lời từ trong lòng ta. Thời gian ta và Âu Dương đại nhân gặp mặt không nhiều, ta cũng mặc kệ sau lưng hắn bị liên lụy vào loại tranh đấu gì, chẳng qua hắn cố gắng nhiều năm tại Hộ bộ, chỉ cần người có mắt cũng có thể chứng kiến.

Đỗ Phụ Công thở dài một tiếng nói:

- Hắn dưới cửu tuyền nếu biết rõ Sở đại nhân đánh giá hắn như vậy, chỉ sợ cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền rồi.

Sở Hoan giật mình nói:

- Chẳng lẽ Âu Dương đại nhân... !

- Tuy rằng ai cũng không nói ra, nhưng ai cũng biết, là Lang Vô Hư bán rẻ Hồ Bất Phàm.

Đỗ Phụ Công cười lạnh nói:

- Âu Dương Chí đã sớm nói với ta, Hồ Bất Phàm tính tình quá mức cuồng ngạo, mà Lang Vô Hư lại hai mặt, hắn lo lắng có một ngày Lang Vô Hư sẽ đâm một đao sau lưng Hồ Bất Phàm. Chỉ là khi đó Hồ Bất Phàm cực kỳ tín nhiệm Lang Vô Hư, trái lại bởi vì Âu Dương Chí mấy lần phản bác hành đồng của Hồ Bất Phàm tại Hộ bộ, cho nên Hồ Bất Phàm không có thiện cảm gì với Âu Dương Chí.

Sở Hoan nhíu mày lại.

- Hồ Bất Phàm cùng Âu Dương đều là người An Ấp, đồng hương với Hoàng Củ.

Đỗ Phụ Công thở dài:

- Năm đó Âu Dương đồng môn với ta tại An Ấp, khi đó hắn đã bộc lộ tài năng, lúc đó Hoàng Củ được Hoàng đế tín nhiệm, đề bạt rất nhiều người An Ấp vào triều làm quan, tên tuổi của Âu Dương tại An Ấp không nhỏ, Hoàng Củ phái người mời hắn vào triều làm quan, thật ra là muốn cho Âu Dương bái nhập môn hạ của lão, trở thành quân cờ trong triều của lão.

Sở Hoan hơi gật đầu, hắn biết rõ Âu Dương Chí dường như là người của An Quốc Công, nhưng lại không biết Âu Dương Chí cũng là người An Ấp, càng không thể tưởng được Đỗ Phụ Công cùng Âu Dương Chí đều là người An Ấp.

Như vậy xem ra, An Quốc Công tại đế quốc Đại Tần năm đó quả thực là hô phong hoán vũ, môn hạ như mây.

- Đại Tần vừa mới thành lập, bách phế đãi hưng (hoang phế chờ hưng thịnh), kẻ tài đức vốn nên bỏ một phần lực vì nước.

Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:

- Âu Dương được An Quốc Công mời, đương nhiên vô cùng hưng phấn, chẳng qua hắn lại không thấy rõ, người khai quốc có công lớn trong triều khi đó đều đứng trên đỉnh núi khác nhau, tiền đồ đế quốc nhìn như rực rỡ, trên thực tế mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, bắt đầu từ ngày đế quốc thành lập, người có công lớn của đế quốc đã bắt đầu tranh giành quyền lực. Hắn nhận lời mời của Hoàng Củ, cũng bởi vậy mà trở thành vây cánh của Hoàng Củ, chắc chắn không thể tránh né mà cuốn vào tranh giành đảng phái của đế quốc.

Sở Hoan cau mày nói:

- Tiên sinh lại thấy được rõ ràng.

- Chỉ cần không phải mù lòa, đều thấy rõ.

Đỗ Phụ Công cười khổ nói:

- Ta nhiều lần khuyên bảo hắn, nếu hắn muốn làm quan, có thể tham gia thi cử, dùng năng lực của hắn, dù cho không được Hoàng Củ tiến cử, cũng có thể ra sức vì nước, rời xa kinh thành, làm việc tại địa phương, chỉ cần dụng tâm, chưa chắc không thể làm chút chuyện do dân chúng. Tuy rằng tại địa phương cũng không thiếu chuyện tranh quyền đoạt lợi, nhưng so sánh với kinh thành sóng to gió lớn, sóng gió tại địa phương vẫn nhỏ hơn một chút.

- Xem ra Âu Dương đại nhân cũng không nghe tiên sinh khuyên bảo.

- Người có chí riêng, hắn đã muốn vào kinh thành, ta cũng không thể ngăn trở tiền đồ của hắn.

Đỗ Phụ Công nói:

- Hơn nữa khi đó địa vị của Hoàng Củ trong triều cực kỳ vững chắc, trong triều quả thật không có mấy người là đối thủ của lão.

- Âu Dương đại nhân vào kinh thành, tiên sinh cũng đi theo chứ?

Sở Hoan hỏi.

Đỗ Phụ Công lắc đầu nói:

- Ta vào kinh thành, đó là chuyện mấy năm sau khi hắn vào kinh thành. Hắn được Hoàng Củ tiến cử, dựa lưng vào cây to Hoàng Củ này, trong triều đường lớn thuận lợi, từng bước tiến vào Hộ bộ, còn đả nhiệm chức vị quan trọng Thương bộ Chủ sự. Hắn từng nhiều lần viết thơ muốn ta vào kinh thành, tuy nhiên đều bị ta xin miễn... Mãi về sau ta gây ra án tòa tại An Ấp, gấp như sẽ cửa nát nhà tan, là hắn xuất lực chu toàn, vận dụng quan hệ, hao tốn không ít bạc, điều này ới khiến gia đình ta chuyển nguy thành an. Ta thiếu nợ hắn một ân tình rất sâu sắc, nếu không phải hắn, tính mạng này đã không tồn tại từ nhiều năm trước.

Sở Hoan hiểu được cái gì, hỏi:

- Tiên sinh nợ Âu Dương đại nhân một ân tình, cho nên muốn trả lại?

- Đúng vậy, sống trên thế gian này, nợ không thể thiếu nhất đúng là nợ ân tình.

Đỗ Phụ Công thở dài:

- Ta đã thiếu hắn, cũng muốn trả lại cho hắn. Về sau hắn lại mời ta vào kinh thành, ta không cự tuyệt, rời khỏi người nhà, một mình đi tới kinh thành.

Sở Hoan hỏi:

- Âu Dương đại nhân giới thiệu tiên sinh?

Đỗ Phụ Công lắc đầu:

- Sau khi nhìn thấy hắn, điều kiện đầu tiên ta đưa ra chính là tuyệt đối không làm quan, chỉ đáp ứng ở bên cạnh hắn, với tư cách phụ tá cho hắn, xử lý một số tạp vụ cho hắn.

Sở Hoan nói:

- Âu Dương đại nhân tài cán xuất chúng, tiên sinh đã là đồng môn với hắn, đương nhiên cũng đầy bụng tài học, không làm quan trong triều, cũng đáng tiếc.

Đỗ Phụ Công cười lạnh nói:

- Âu Dương làm quan trong triều, đem tài hoa của mình đền đáp đế quốc, kết quả lại thế nào đây?

Sở Hoan nhíu mày, hơi ảm đạm.

- Lang Vô Hư bán rẻ Hồ Bất Phàm, liên quan đến Âu Dương, kẻ thù chính trị của Hoàng Củ nắm được cơ hội này, sao lại bỏ qua?

Trong đôi mắt Đỗ Phụ Công hiện ra vẻ lạnh lẽo:

- Chỉ tiếc tuy rằng Âu Dương là môn hạ Hoàng Củ, nhưng bình thường lại một lòng làm việc cho nước, cẩn thận chặt chẽ, cũng không muốn liên lụy quá nhiều vào chính đảng trong triều, kết quả vẫn không chạy khỏi... Một nhà lớn nhỏ hai mươi mốt người, ngoại trừ vài nữ quyến bị đầy đi Quan Đông làm nô, còn lại bị kéo tới phố chém giết.

Mắt của gã đỏ lên, trong mắt tràn đầy bi thống:

- Lang Vô Hư hai mặt, Hoàng Củ bo bo giữ mình, năm đó lão kéo đám người Âu Dương đến kinh thành, nhưng tới thời điểm nguy nan nhất, lão lại trơ mắt nhìn họ rơi xuống vực sâu, Lang Vô Hư đáng chết, Hoàng Củ càng đáng chết!

Lúc này Sở Hoan rốt cuộc hiểu được quan hệ trong đó.

Đỗ Phụ Công muốn mình giúp đỡ giết chết Lang Vô Hư và Hoàng Củ, thực sự không phải bởi vì ân oán cá nhân của gã, mà muốn báo thù cho cả nhà Âu Dương Chí.

Lúc trước hắn muốn biết bối cảnh của Đỗ Phụ Công, mục đích chẳng qua muốn từ đó xem có thể tìm được thứ có liên quan tới Khổng Tước đồ hoặc Đại Đức Tự hay không, nhưng nếu như dựa theo trần thuật của Đỗ Phụ Công, dường như gã không có khả năng liên quan tới Đại Đức Tự.

- Nếu tiên sinh chỉ là phụ tá, chắc sẽ không liên lụy trong đó.

Sở Hoan cau mày nói:

- Theo ta được biết, cho dù Âu Dương đại nhân có tội, chịu liên quan cũng chỉ có thể là người nhà của hắn, gia phó của hắn cũng chỉ bị quan phủ bán đi, tiên sinh là phụ tá của Âu Dương đại nhân, cũng không có văn tự bán mình trong tay Âu Dương đại nhân, chắc quan phủ sẽ không truy cứu tội của tiên sinh.

Đỗ Phụ Công cười ha ha nói:

- Tính mạng của ta là Âu Dương cứu, làm môn hạ của hắn, đương nhiên phải họa phúc cùng chịu với hắn. Âu Dương chết trên phố, cuối cùng ta muốn thu nhặt di hài giúp nhà hắn... !

Thân thể Sở Hoan chấn động:

- Tiên sinh vì giúp đỡ thu nhặt di hài, cho nên mới bị... !

- Không sai.

Đỗ Phụ Công nói:

- Chỉ cần có thể chôn chất họ an ổn, cho dù thật sự chém đầu ta, thì có sợ gì?

Khuôn mặt gã thản nhiên, Sở Hoan nhìn thấy, trong lòng dâng lên sự kính trọng, Đỗ Phụ Công này nhìn qua lôi thôi lếch thếch, chẳng qua người đọc sánh này vẫn có một trái tim hiệp nghĩa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.