Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 667: Lửa tình lại cháy



Tiễn Tô lão gia về nghỉ tạm, Sở Hoan đứng chờ ở ngoài viện, rất nhanh đã thấy Lâm Lang đi ra. Lúc này bốn bề vắng lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Lang cảm thấy tim mình đập rộn lên, nàng chỉ muốn lập bổ nhào vào trong lòng Sở Hoan, nhưng rốt cuộc vẫn không làm như vậy, cắn đôi môi đỏ mọng, kiều diễm như tiên giáng. Lúc này mưa đã ngừng rơi, không khí sau cơn mưa trở nên rất mát mẻ.

Lâm Lang bỗng nhiên xoay người, đi theo con đường nhỏ phía trước. Sở Hoan khẽ mỉm cười, đi theo phía sau, từ phía sau nhìn lại, Lâm Lang vẫn như vậy cực kỳ tao nhã đoan trang, bóng lưng uyển chuyển tuyệt vời. Tuy rằng trời tối, nhưng Sở Hoan vẫn có thể thấy rõ vòng eo Lâm Lang đang đong đưa, như cây dương liễu, thướt tha động lòng người.

Một trước một sau, cuối cùng đi tới hậu hoa viên. Lâm Lang bỗng nhiên dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại. Sở Hoan bước nhẹ đi đến phía sau Lâm Lang, ôm lấy eo nàng từ phía sau, ghì chặt thân hình mềm mại của Lâm Lang vào ngực mình. Sở Hoan đúng là cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng xen lẫn xót xa:

- Lâm Lang, ta nhớ nàng.

Lâm Lang nhắm mắt lại, lông mi chớp động, khẽ nói:

- Không có khắc nào ta không nhớ chàng.

Sở Hoan quay người nàng lại, bên trong bóng tối, Lâm Lang xinh đẹp kiều diễm như ngọc. Mắt sáng răng trắng, đáy mắt lóng lánh như có nước, nhìn vào muốn mê người. Sở Hoan không kìm lòng nổi, ghé sát vào, hôn khẽ lên bờ môi thơm.

Thân hình Lâm Lang run lên, mặc dù không có trăng, nhưng bên cạnh có một khu rừng trúc nhỏ, rừng trúc thanh nhã, bóng hai người in bên cạnh rừng trúc, cũng cực kỳ đẹp đẽ.

Một nụ hôn nồng nhiệt qua đi, cuối cùng Lâm Lang nhẹ nhàng thở gấp:

- Bên ngoài khá lạnh, chúng ta vào nhà nói chuyện…

Sở Hoan gật đầu, nắm tay Lâm Lang. Hậu hoa viên có một tiểu viện tử đơn độc, lần đầu ân ái với Lâm Lang cũng chính là ở trong căn phòng này. Đi vào phòng, chưa kịp đốt đèn, Sở Hoan đã nghe thấy phía sau có tiếng đóng cửa, rất nhanh cảm giác Lâm Lang ôm lấy mình từ phía sau, mặt úp vào lưng mình.

Sở Hoan biết tình cảm Lâm Lang dành cho mình rất sâu đậm. Hắn biết chắc trong lòng Lâm Lang luôn nhớ về mình, mà chính mình cũng chưa từng quên nàng. Vừa ái ân, đã xa cách. Lúc trước, Lâm Lang vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, lúc này trong căn phòng nhỏ mờ tồi, Lâm Lang rốt cuộc không kiềm chế nổi, bao nhiêu nhớ thương đằng đẵng suốt bao ngày chực vỡ òa ra, như dòng nước lũ. Hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng.

Sở Hoan nắm hai cánh tay Lâm Lang xoay người lại một lần nữa ôm chặt nàng vào ngực, nhìn thấy cặp môi son của Lâm Lang đã hé mở, Sở Hoan cúi xuống, lại hôn nồng nhiệt.

Cùng với nụ hôn say đắm hơi thở của hai người cũng dồn dập hơn. Sở Hoan ôm Lâm Lang đặt lên bàn, ngửi thấy mùi hương từ cơ thể nàng tỏa ra tâm thần nhộn nhạo.

Một bàn tay của hắn đã không kìm nổi mà luồn vào trong vạt áo của Lâm Lang, bắt lấy một vùng da thịt mềm mại, rồi lại như lửa nóng hầm hập thiêu đốt. Khi ngón tay của hắn vân vê trên hạt trân châu giống như nụ hoa, Lâm Lang khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Tiếng rên rỉ lọt vào tai Sở Hoan, khiến máu trong người hắn như quay cuồng. Thân thể mềm mại của Lâm Lang vốn đã như độc dược câu hồn, tiếng rên này dường như làm cho độc tính càng mạnh hơn, Sở Hoan nhấc váy của Lâm Lang lên, mặc thân hình nàng run lên từng đợt, đã cởi quần lót bên trong của nàng ra.

Lâm Lang ngồi trên bàn, trong phòng mờ tối, một bàn tay vòng ra sau chống lên bàn, tay kia quàng qua vai Sở Hoan, giọng như run lên:

- Chàng… lúc vào… nhẹ chút… Chúng ta đã lâu rồi không…

Thì cảm thấy hai cặp chân tuyết trắng đã bị Sở Hoan tách ra, trong lúc nhất thời, Lâm Lang ngượng ngùng vô cùng, trái tim nhảy loạn lên.

Cảm giác một thanh sắt cứng rắn nóng như lửa chạm vào nơi ẩm ướt đó, cánh tay ngọc quàng qua cổ Sở Hoan như siết chặt hơn, Lâm Lang cảm nhận nguồn lửa nhiệt đó đang tiến vào bên trong cơ thể của mình. Thân hình đột nhiên như bay lên. Khoái cảm khiến hai má Lâm Lang đỏ rựng lên nhìn càng mê người. Mỹ nhân đúng là không kìm nổi bất giác cong mông lên.

Một bàn tay của Sở Hoan ôm lấy một bầu ngực no đủ của Lâm Lang, tay còn lại vòng qua eo, siết chặt cơ thể ấm áp của nàng vào lòng. Mềm mại, và ẩm ướt, rồi lại siết chặt, cảm giác kích thích tuyệt vời khiến hắn không kìm nổi bắt đầu tiến công như vũ bão. Bên tai rất nhanh đã vang lên tiếng rên câu hồn, càng lúc càng mạnh mẽ. Khiến Sở Hoan chẳng khác nào danh tướng thuần thục sa trường, khởi xướng một vòng tấn công sắc bén trên cơ thể Lâm Lang.

Khi Lâm Lang mềm nhũn nằm rũ rượi trên bàn, Sở Hoan cũng đã phủ lên người nàng, yên lặng cảm nhận khoái cảm êm ái đang lan khắp cơ thể.

Sau một lát, mới nghe Lâm Lang thì thầm khe khẽ:

- Có phải là… chàng rất nhanh lại đi không?

Sở Hoan trầm ngâm một lát mới đáp:

- Sức khỏe mẫu thân đang như thế, tạm thời chưa quyết định lúc nào sẽ đi.

- Ta nghe Vệ Thống chế nói chàng… chàng bị triều đình phái làm sứ thần đi sứ Tây Lương, ta luôn lo lắng cho chàng, thấy chàng trở về, ta rất vui.

Giọng Lâm Lang nhẹ như gió xuân, Sở Hoan trong lòng rất thư thái, hạ giọng nói:

- Hết thảy đều thuận lợi, nàng mới là người phải tự chăm sóc mình thật tốt.

Lâm Lang hôn nhẹ vào mặt Sở Hoan, hạ giọng nói:

- Chàng đứng lên đi, ta giúp chàng lau qua một chút. Chúng ta… chúng ta ngồi xuống nói chuyện, chàng chịu không?

Sở Hoan rời khỏi người Lâm Lang, đứng cạnh bàn. Lâm Lang không để ý đến mình, đứng dậy, không ngờ quỳ gối trước mặt Sở Hoan, khẽ cúi đầu, tóc mây vương xõa giống như sương. Trong mờ tối, Sở Hoan cũng không nhìn thấy gương mặt nàng, chỉ thấy Lâm Lang lấy ra một cái khăn hồng, dường như hơi do dự một chút, cuối cùng đưa tay, hơi run rẩy mà nhẹ nhàng cầm cái vật cứng rắn kia, tay còn lại cầm khăn, bắt đầu lau, rất ân cần, dịu dàng.

Sở Hoan than thầm trong lòng. Bất kể là làm gì, Lâm Lang cũng đều chu đáo tỉ mỉ, ngay cả khi làm việc này cũng vô cùng nhẹ nhàng, làm cho người ta thấy toàn thân thoải mái vô cùng.

Thể chất của hắn vốn rất khỏe. Vật kia bị Lâm Lang nắm chặt trong tay, lại còn khẽ khàng ma sát, không ngờ nhất định không mềm xuống mà vẫn hùng dũng hiên ngang, đột nhiên, Sở Hoan cảm thấy ở đó nóng lên, đúng là đã tiến vào một vùng ẩm ướt ấm áp. Khác hẳn với cảm giác ẩm ướt mà siết chặt lúc nãy, hắn cúi đầu xuống nhìn, thấy trán Lâm Lang cử động khẽ, trong lòng lập tức lại thấy hưng phấn dạt dào.

Hắn và Lâm Lang mỗi lần hoan lạc đều không thiếu được rủ rỉ trò chuyện khuê phòng, cách “phẩm tiêu” này cũng do hắn dạy Lâm Lang. Lâm Lang thông minh nhạy cảm, được ái lang chỉ dẫn, tự nhiên là ghi nhớ trong lòng, lúc đang lau cho hắn, thấy ái lang vẫn dựng thẳng đứng như cây trường thường, nhất thời xuân ý dâng lên, ma xui quỷ khiến mà hé miệng “phẩm tiêu”.

Động tác của nàng rõ ràng là chưa thuần thục thậm chí có thể nói là có chút vụng về, nhưng rất chân thành. Cái lưỡi ngọt ngào kia, theo cách ái lang dạy bảo từ trước, cũng vặn vẹo như rắn.

Sau một lát, Sở Hoan đúng là không chịu nổi nữa, cuối cùng kéo Lâm Lang đứng dậy xoay người lại, gục xuống bàn, cong mông lên. Mặc dù không đốt đèn, phòng trong mờ tối, nhưng cặp mông của Lâm Lang trắng dị thường, bên trong bóng tối càng trắng chói mắt, lúc cong lên, lộ ra đường lượn hoàn mỹ. Sở Hoan tấn công mãnh liệt. Lại thêm một phen mây mưa tơi bời.

Thân hình Lâm Lang hơi đẫy đà, mập mà không phì, nơi cần nhỏ tuyệt đối rất nhỏ, nơi cần to cũng tuyệt đối rất to. Mông như trái đào đã chín nẫu, hình dạng hoàn mỹ, nhục cảm mười phần, lại rắn chắc co giãn, lúc va chạm, rung lên như cuộn sóng, làm người ta hoa cả mắt.

Tình chàng ý thiếp, sau một hồi điên loan đảo phượng, Sở Hoan cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi. Hắn đi thẳng một mạch ngựa không dừng vó từ Thông châu vội vã trở về, về đến nhà thậm chí cũng chưa hề nghỉ tạm, lại đi đến Tô phủ ngay. Xa cách nhau từ đêm đó, đêm nay lại cùng Lâm Lang “mai nở hai lần”, Lâm Lang cố nhiên rã rời toàn thân, mà Sở Hoan tiêu hao thể lực cũng không nhỏ.

Lâm Lang biết Sở Hoan mất sức rất lớn, nên lúc này cũng không dám tiếp tục khiêu khích, vì Sở Hoan thu thập sạch sẽ, rồi tự sửa sang xiêm y, sau đó mới đốt ngọn đèn dầu lên. Sở Hoan thấy gò má nàng đỏ như lửa, mặt giống như hoa đào, tóc mây tán loạn, sau một hồi điên đảo má vẫn còn dính mấy giọt mồ hôi thơm, mái tóc ướt nhẹp, trông cực kỳ phong tình quyến rũ. Trong đôi mắt vẫn còn vương lại vẻ mê say mơ màng.

Sở Hoan ngồi ở trên ghế, kéo Lâm Lang đặt lên đùi mình. Mông Lâm Lang nhục cảm mười phần, ngồi ở trên đùi, Sở Hoan cũng cảm giác cực kỳ thoải mái.

Trên mặt Lâm Lang chưa hết đỏ, thấy Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, có vài phần ngượng ngùng, nhẹ giọng gắt khẽ:

- Nhìn cái gì vậy, còn chưa chán sao?

- Không chán.

Sở Hoan lắc đầu:

- Lâm Lang nhà ta đẹp như vậy, cả đời này ngắm cũng không chán.

Lâm Lang trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫn gắt giọng:

- Chàng bây giờ miệng lưỡi trơn tru quá đấy. Trước kia chàng đâu có như vậy.

Nàng nâng mặt Sở Hoan lên, mặt làm ra vẻ nghiêm túc nói:

- Chàng thành thật khai báo đi, có phải là vào kinh thành, bị kinh thành phồn hoa mê hoặc? Nơi đó mỹ nữ như mây, có phải chàng coi trọng cô nương nào, cho nên luyện mồm mép?

Sở Hoan trong lòng âm thầm hổ thẹn. Hắn ở kinh thành thật không có coi trọng cô nương khác, nhưng ở Tây Lương đại hôn với Ỷ La, thành Phò mã Tây Lương, lúc này lại không tiện nói chuyện đó, chỉ âu yếm nhìn Lâm Lang, hạ giọng nói:

- Bất cứ ở đâu, lúc nào, ta cũng sẽ không quên của Lâm Lang của ta. Cả đời này, vĩnh viễn không phụ Lâm Lang!

Sở Hoan nói hết sức nghiêm túc, lại cực kỳ chân thành, Lâm Lang trong lòng vui mừng, rúc vào ngực Sở Hoan thì thầm:

- Chỉ cần có lời này của chàng, ta đã rất thỏa mãn.

Dưới ngọn đèn dầu, giai nhân như ngọc, Sở Hoan ôm eo Lâm Lang, cuối cùng hỏi:

- À đúng rồi, mấy người Tô Trinh kia là tộc nhân của nàng? Bọn họ ở Tây Bắc cũng gặp tai hoạ?

Lâm Lang khẽ thở dài:

- Người trong tộc Tô gia lúc này đây là gặp bị thiệt hại nghiêm trọng. Trước đây ta vẫn không biết tin tức của bọn họ, sau khi bọn bọ đến đây, mới biết trong tộc đã có không ít người bị người Tây Lương giết chết. Tuy rằng một bộ phận trốn thoát, nhưng gia tài gần như bị người Tây Lương cướp sạch.

- Ta nghe Tô bá từng nói, lão đông gia là đến từ Tây Bắc, tuy nhiên tình huống cụ thể thế nào ta cũng không rõ.

Sở Hoan cau mày nói:

- Ta chỉ biết là bọn họ từng có lỗi với lão đông gia. Tại sao tới thời khắc nguy nan, lại chạy đến đây tị nạn?

Lâm Lang tựa vào trong ngực Sở Hoan, từ trên người phát ra mùi hương thiếu phụ đằm thắm quyến rũ thấm vào ruột gan, thanh âm mềm mại:

- Trước kia ta chưa nói với chàng cụ thể. Kỳ thật nguyên quán của ta là ở Việt châu Tây Quan đạo. Mà Tô gia, là một trong hai gia tộc quyền thế nhất Việt châu, thậm chí ở toàn bộ Tây Quan đạo, cũng là một đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.