Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 63: Chó cắn chó



Trương sư phó Hòa Thịnh Tuyền rất nhanh liền tiến vào, cung kính nói:

- Đại đông gia, ngài tìm ta? Đồ ăn này có hơn khẩu vị mọi người không? Nếu không ngon, ta đi làm lại cho mọi người!

Trong lòng gã hiện tại vừa kính sợ lại vừa hâm mộ độ với Sở Hoan.

Sở Hoan thi triển thân thủ, đánh đuổi Bát Lý Đường, điều này tất nhiên khiến mỗi tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền kính sợ, mà có thể được Đại đông gia mời, ăn cơm trong nhã gian này, trong trí nhớ của Trương sư phó, là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Tuy rằng Đại đông gia đối đãi với thuộc hạ rất ôn hòa, nhưng trong mắt bọn tiểu nhị, Đại đông gia là nhân vật cao cao tại thượng, thậm chí không có hương vị khói lửa người nhân gian ăn thịt, hôm nay lại mời môt tiểu nhị đến nhã gian ăn cơm, trong lòng Trương sư phó là vô cùng hâm mộ đối với điều này, mơ hồ cảm thấy ngày sau Sở Hoan nhất định lên thẳng mây xanh ở Hòa Thịnh Tuyền.

Lâm Lang không vô nghĩa như vậy, nói rõ ràng lưu loát:

- Trương sư phó, ta tới hỏi ngươi, ngày thường mọi người ăn cái gì?

Trương sư phó ngẩn ra, ý thức được cái gì, há miệng thở dốc, nhưng không nói ra lời.

- Nói!

Giọng Lâm Lang bắt đầu lạnh nhạt.

Trán Trương sư phó đổ mồ hôi, kinh hoảng nói:

- Đại đông gia, điều này... điều này không thể trách ta, ta... về sau ta không dám nữa, đây... đây đều là... !

Nhưng gã không có nói tiếp.

Dường như Lâm Lang hiểu được cái gì, thản nhiên nói:

- Tô bá, bá đi gọi Lương phường chủ tới!

Tô bá đáp ứng một tiếng, nhanh chóng rời đi, không quá lâu, Lương phường chủ vội vàng tới, vào nhã gian, còn tưởng rằng Lâm Lang gọi gã tới dùng cơm, hơi đắc ý, nhưng nhìn thấy thần sắc Lâm Lang hơi không thích hợp, nhìn Sở Hoan bên cạnh, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.

Sở Hoan đứng dậy cười nói:

- Đại đông gia, trong phòng này rất chán, ta đi ra ngoài một chút!

Gx cũng không chờ Lâm Lang đáp ứng, đi thẳng ra cửa.

Thấy Sở Hoan như thế, Lương phường chủ lập tức hừ lạnh nói:

- Thật sự không có quy củ.

Gã tiến lại gần, thấp giọng nói:

- Đại đông gia, có phải tiểu tử này nói luyên thuyên ở sau lưng hay không? Ta đang có chuyện bẩm báo Đại đông gia!

Lâm Lang không nói hai lời, chỉ thản nhiên nhìn gã. Lương phường chủ lập tức thêm mắng thêm muối nói lại một lần chuyện ngày ấy Sở Hoan lấy dao uy hiếp, trong khi nói chuyện, vô tình ngồi lên một chiếc ghế, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Đại đông gia, ngài nói một chút, người thư thế Hòa Thịnh Tuyền chúng ta có thể lưu lại không? Không sai, hôm nay Bát Lý Đường đến gây rối, hắn ra mặt, nhìn qua dường như là tốt cho tửu phường chúng ta, nhưng từ nay, đã hoàn toàn đắc tội Bát Lý Đường.

Lâm Lang thản nhiên, chỉ ồ một tiếng.

Thấy Lâm Lang như thế, Lương phường chủ tinh thần tỉnh táo, thấp giọng nói:

- Tửu phường chúng ta còn muốn kinh doanh tiếp ở thành Thanh Liễu, nơi này là gốc của chúng ta, mà thế lực Bát Lý Đường, ở thành Thanh Liễu có thể nói là không người dám chọc, lần này đắc tội Bát Lý Đường, sau này không tránh khỏi còn có phiền toái lớn. Đại đông gia, ngài cho rằng đám lưu manh cứ đi như vậy sao? Bọn chúng đều là kẻ có thù tất báo, hiện giờ ta đã bắt đầu lo lắng bọn chúng sẽ ngầm ra tay với tửu phường chúng ta... Ài, mọi chuyện dĩ hòa vi quý, nhưng Sở Hoan này chỉ biết một mặt thích tranh đấu tàn nhẫn, liên lụy Hòa Thinh Tuyền chúng ta, Đại đông gia, người như vậy không lưu lại được!

Mặt Lâm Lang bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi:

- Vậy theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên làm thế nào?

Lương phường chủ nghe Lâm Lang hỏi phương pháp xử lý của mình, lại mở cờ trong bụng, đắc ý nói:

- Đại đông gia, lại nói, hôm nay hắn ra mặt, dường như là giúp chúng ta, nếu chúng ta cứ đuổi hắn đi như vậy, có những người không hiểu đạo lý trong đó, chỉ sợ sẽ hơi bất mãn. Ta nghĩ rằng, chuyện này Đại đông gia ra mặt, khuyên hắn tự rời khỏi, để tất cả mọi người giữ lại thể diện... Thậm chí có thể cho hắn mấy lạng bạc, hắn chỉ là một tên nhà quên, thấy bạc, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn cút đi!

Trong mắt Lâm Lang xẹt qua một nụ cười lạnh, hỏi:

- Đuổi hắn đi, nếu người Bát Lý Đường lại tới gây rối, ngươi nói nên làm gì bây giờ? Hôm nay lưu manh Bát Lý Đường kiêu ngạo làm càn ở Hòa Thịnh Tuyền ta, căn bản không có vương pháp, nhưng hơn một trăm nam nhân Hòa Thịnh Tuyền ta, ngoại trừ Sở Hoan, lại không ai dám ra mặt... !

Nói tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ tràn đầy vẻ lãnh đạm:

- Nếu tiếp theo người Bát Lý Đường tới, đã không còn Sở Hoan, vậy ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?

Lương phường chủ há miệng, lại không nói gì.

Lâm Lang cũng không nói nhiều, hỏi:

- Đúng rồi, tháng này tửu phường chi như thế nào?

Lương phường chủ sửng sốt, vội đáp:

- Đại đông gia, ta... ta đi lấy sổ sách!

Gã vội vã mà đi, rất nhanh liền mang sổ sách tới, Lâm Lang nhận lấy, lật xem vài tờ, mày liễu nhíu lại.

Lương phường chủ ảm thấy chuyện hôm nay hơi cổ quái, nghĩ tới nụ cười thản nhiên trước khi đi của Sở Hoan, trong lòng không kìm nổi dâng lên một hồi bối rối.

Một lúc lâu sau, Lâm Lang mới hỏi:

- Thức ăn từng tháng chi không ít, ngày thường mọi người ăn tốt hay không?

- Đại đông gia yên tâm, một ngày ba bữa, một bữa không thiếu, mỗi ngày đều có món ăn mặn, cơm khiến cho bọn họ ăn no!

Lương phường chủ dựng thẳng người, cười nói:

- Trước kia Đại đông gia ngài từng nói, mọi người đều làm việc tốn sức, phải ăn no mới được, ta vẫn ghi nhớ trong lòng!

Lâm Lang lạnh lùng cười, gọi:

- Trương sư phó, ngươi tiến vào!

Trương sư phó đang chờ ngoài cửa, nghe được tiếng gọi, vội vàng tiến vào, lại không dám nhìn Lương phường chủ, chỉ khom người, tới trước mặt Lâm Lang.

Lâm Lang nhíu mày nói:

- Trương sư phó, ngày thường mọi người ăn cái gì, ngươi tới nói!

Lương phường chủ hơi biến sắc, vội nói:

- Đại đông chủ, ngài không... !

Gã còn chưa nói xong, Lâm Lang đã thản nhiên nói:

- Trước tiên ngươi đừng nói, Trương sư phó là đầu bếp trong tửu phường chúng ta, ngày thường mọi người ăn cái gì, hắn tự nhiên là biết rõ ràng!

Lương phường chủ nhìn về phía Lương sư phó, trong mắt hiện ra vẻ hung ác, nhưng Trương sư phó căn bản không nhìn gã, trên trán đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:

- Buổi sáng và buổi tối đều hai cái bánh bao, giữa trưa... giữa trư ba cái bánh mỳ thêm một chán cháo... Đúng rồi, còn một chút dưa muối... !

Lâm Lang cũng không tức giận, chỉ nhìn về phía Lương phường chủ, hỏi:

- Hắn nói có thật không?

Sắc mặt Lương phường chủ tái đi, hung hăng trừng mắt liếc Trương sư phó một cái, đang muốn phản bác, Lâm Lang đã thản nhiên nói:

- Ngươi không cần nói dối, hiện giờ ta đi ra ngoài tùy tiện tìm một người hỏi, sẽ có chân tướng. Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi thành thật nói cho ta biết!

Lương phường chủ trán đổ mồ hôi, rốt cuộc kiên trì nói:

- Đại đông gia, tửu phường hơn một trăm người, nếu mỗi ngày ăn đồ ăn mặn cơm gạo, một tháng cần chi không ít bạc, ta... ta cũng tính toán cho ngài... !

- Tính toán cho ta?

Lâm Lang cười lạnh nói:

- Ngươi có biết làm như vậy, sẽ mất lòng người. Chuyện hôm nay, ngươi thấy trong mắt, Bát Lý Đường tới gây rối, không có mấy người đứng ra, đây là vì sao?

Lương phường chủ nào dám nói chuyện.

- Ta tới nói cho ngươi, đạo lý rất đơn giản, bởi vì mọi người căn bản không coi Hòa Thịnh Tuyền trở thành nhà mình.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang tức giận:

- Lúc phụ thân còn sống, nói rất rõ ràng, nếu chúng ta muốn Hòa Thịnh Tuyền không ngã, phải khiến ọi người coi Hòa Thịnh Tuyền trở thành nhà. Hiện tại ngươi khiến bọn họ ăn không đủ no, bọn họ sao có thể coi nơi này trở thành nhà mình? Ngươi khiến mọi người ăn không đủ no, bọn họ dựa vào cái gì ra mặt ở thời khắc nguy nan?

Nàng để sổ sách trên tay lên bàn, thản nhiên nói:

- Ngươi luôn miệng nói tính toán cho ta, nhưng khoản bạc chi cũng không ít, thậm chí tháng này cao hơn tháng trước, nếu dựa theo lời Lương sư phó nó, mỗi ngày mọi người chỉ ăn bánh mỳ đỡ đói, như vây tiền thức ăn một tháng này, cũng đủ các tiểu nhị ăn ba tới năm tháng... !

Lúc này Lương phường chủ vẫn không nhận tội, nói:

- Đại đông gia, đây là ta quản giáo không nghiêm. Chuyện phòng bếp này ta vẫn để Viên quản sự quản lý, hắn báo cáo sổ sách với ta, ta nghĩ rằng hắn thành thực, cũng không hỏi quá nhiều, ai biết... Ài, đây đều là ta quản lý không nghiêm!

- Viên quản sự?

Lâm Lang nói:

- Hắn không phải người ngươi mang vào sao? Chẳng lẽ ngay cả ngươi hắn cũng lừa gạt?

- Lòng người cách lớp da!

Lương phường chủ lắc đầu, một bộ cảm thán, thật ra hiện tại gã đã luống cuống tâm thầm, thầm nghĩ tìm người chịu tội thay cho mình, mà người chịu tội thay tốt nhất, tự nhiên là Viên quản sự.

Lâm Lang hiển nhiên quyết tâm muốn tra ra manh mối, lại tìm Viên quản sự tới. Viên quản sự vẻ mặt buồn bực, đi vào nhã gian, cảm giác được không khí không đúng, hơi nơm nớp lo sợ.

Sau khi Viên quản sự biết Lương phường chủ đổ trách nhiệm lên đầu mình, sợ hãi, mồ hôi rơi như mưa, vội vàng giải thích:

- Đại đông gia, điều này... điều này không liên quan tới ta, ta... !

Lương phường chủ đã lạnh giọng trách mắng:

- Còn không liên quan tới ngươi? Ngươi không nên giảo biện.

Gã cũng ra hiệu bằng mắt với Viên quản sự, hy vọng Viên quản sự trước tiên gánh trách nhiệm xuống, chuyện khác chậm rãi nói sau.

Chỉ là Viên quản sự đột nhiên bị chụp mũ, trong lòng cực kỳ buồn bực. Gã cũng vô cùng rõ ràng, nếu mình thật sự gánh tội xuống, nhất định sẽ bị đuổi ra cửa, dưới kinh loạn, cũng không biết là làm bộ như không phát hiện hay thật sự không phát hiện, lớn tiếng nói:

- Đại đông gia, nếu tiểu nhân thật sự phạm vào chuyện như vậy, thiên lôi đánh xuống. Tiểu nhân chỉ làm việc, làm chủ tửu phường, cũng... cũng không phải tiểu nhân!

Lương phường chủ cũng nổi giận, mắng:

- Ta vẫn chiếu cố ngươi, hơn nữa vô cùng tín nhiệm ngươi, đã đến lúc này, ngươi còn không nhận sai sao?

Gã chỉ hy vọng dùng lời này nhắc nhở ân huệ của mình với Viên quản sự, khiến Viên quản sự hiểu được.

Ai ngờ Viên quản sự vốn là tiểu nhân nham hiểm, lúc này muốn gánh tội thay người khác, gã sao có thể làm được, dựng thẳng người cười lạnh nói:

- Phường chủ, nói cũng không thể nói như vậy. Ta thật sự làm chuyện này, ta tuyệt đối không hai lời, nhưng... Chuyện này không liên quan tới ta, ngài đây là muốn tìm người chịu tội thay sao?

Gã nhìn về phía Lâm Lang nói:

- Đại đông gia, tiểu nhân không liê quan, đây hết thảy đều là do Phường chủ. Thức ăn mỗi tháng, hắn đều tham ô một lượng, tiểu nhân cũng được một số, ngay cả Trương sư phó cũng nhận một số, trước kia mọi người từng náo loạn, phường chủ nói đây đều là chủ ý của Đại đông gia, còn nói nếu ai gây rối, đều cút ra khỏi Hòa Thịnh Tuyền... Đến bây giờ, mọi người con tưởng rằng đây đều là chủ ý của Đại đông gia. Đúng rồi, còn có tiền công... Mỗi tháng phường chủ còn cắt xén tiền công của mọi người, nói là người Bát Lý Đường muốn gây sự, chỉ có thể dùng bạc đuổi, lời này nửa thật nửa giả. Quả thật mỗi tháng hắn đều phải đưa bạc tới Bát Lý Đường, nhưng cắt xén tiền công, chính hắn cũng lưu lại một nửa... !

Lương phường chủ sắc mặt xanh mét, cầm bầu rượu trên bàn, mắng:

- Ngươi cái thứ ăn cây táo, rào cây sung, ông đánh chết ngươi!

Bầu rượu trong tay đã đánh qua Viên quản sự.

Viên quản sự căn bản không thể tưởng được Lương phường chủ ra tay đánh người ngay trước mặt Lâm Lang, bất ngờ không kịp phòng, bầu rượu kia nện lên trán gã. Cạch một tiếng, bầu rượu vỡ vụn, rượu bắn tung tóe, mà trán gã cũng bị đập rách, máu tươi chảy ra.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.