Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 61: Mở hầm



Hàn Uyên mở khóa thứ nhất ra, Lương phường chủ đi theo mở khóa thứ hai, mà Tô Lâm Lang lại tới cuối cùng mở khóa thứ ba. Ba khóa mở ra, Lương phường chủ lập tức kêu hai người đi tới, chậm rãi mở cửa chính thật dày thật nặng kia ra. Từ khi cửa kho mở ra, mùi rượu nồng đậm phun ra từ bên trong, không ít tiểu nhị nâng cao mũi ngửi, trên mặt tràn đầy vẻ thích ý.

- Trước tiến vào hầm!

Hàn Uyền Đại tác tư cao giọng nói.

Lâm Lang ở trong đám người nhìn thấy Sở Hoan, dường như muốn nói gì lại thôi, nhưng Tô bá ở bên cũng thấy rõ ràng, đã ngoắc tay với Sở Hoan nói:

- Sở Hoan, ngươi cùng vào trong hầm!

Lời vừa nói ra, liền có nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Sở Hoan. Ngưu Kim ở bên đã thấp giọng nói:

- Sở huynh đệ, ngươi thật sự là lợi hại, có thể đi vào trong hầm, không có bao nhiêu người!

Sở Hoan cũng không rõ ý tứ trong đó, chỉ thản nhiên cười đi qua, có hơn hai mươi người khác đi ra từ trong đám người, trên mặt đều mang theo vài phần đắc ý, dường như có thể đi vào trong hầm là một chuyện chực kỳ vinh quang.

Hàn Uyên đã kêu gọi vài tên tiểu nhị theo vào kho rượu, rất nhanh, vài ngọn đèn dầu liền sáng lên trong kho rượu tối đen.

Lương phường chủ cũng đã tới gần Viên quản sự, thản nhiên nhìn gã một cái, Viên quản sự khẽ gật đầu, khóe miệng Lương phường chủ liền lộ ra nụ cười, cũng không nói nhiều, vào kho rượu.

Lâm Lang đợi cho đèn dầu bên trong sáng lên, mới dẫn theo đám tiểu nhị gồm cả Sở Hoan bên trong vào trong kho rượu.

Sở Hoan tiến vào kho rượu, lập tức liền mở rộng tầm mắt, tuy rằng hắn ở bên ngoài nhìn thấy kho rượu khổng lồ, nhưng dù sao còn chưa có cảm thụ trực tiếp, lúc này tiến vào bên trong kho rượu, liền cảm nhận được sự to lớn rộng rãi của kho rượu, trên đỉnh cực cao, bên trong tràn đầy hương rượu nồng đậm, đưa mắt hìn lại, vô số hũ lớn tựa như binh lính chờ đợi kiểm duyệt, bày đặt chỉnh tề, đều rất đồ sộ.

Bên ngoài hầm có vô số tầng, một đường đi vào bên trong, Hàn Uyên đã dẫn người châm hết đèn tường trong kho rượu.

Tới phần bên trong nhất của rìa ngoài hầm, chỉ thấy đám người Hàn Uyên và Lương phường chủ đang chờ ở nơi đó, dưới chân bọn họ, có mặt đất chế bằng tiền đồng, bên trên có một lỗ đút chìa khóa.

Lâm Lang đi qua, nhẹ giọng phân phó nói:

- Vào trong hầm, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên đốt lửa!

- Đại đông gia yên tâm, chúng ta đã biết!

Vài tên tiểu nhị phụ trách thắp lửa lập tức nói.

Lúc này Lâm Lang mới hơi vuốt cằm, lấy một chìa khóa màu vàng từ trong tay áo mình, tiến tới, cắm chìa khóa vàng vào lỗ khóa trên miếng sắt. Hàn Uyên lập tức để người tiến lên, có hai gã tiểu nhị tráng kiện tiến lên chậm rãi mở miếng sắt ra, lộ ra một cửa động đen tuyền. Viên quản sự tay cầm đuộc, liếc Lâm Lang môt jcái, thấy Lâm Lang gật đầu, gã liền là người đầu tiên cầm đuốc đi xuống, hai gã tiểu nhị lập tức đi theo phía sau, cũng giơ đuốc đi xuống. Trải qua ánh lửa kia, lúc này Sở Hoan đã thấy rõ, ở cửa động kia, xây dựng hai tháng đá, đám người Viên quản sự đi theo thang đá này xuống.

Đợi sau khi mấy người xuống, lúc này Lâm Lang mới tự mình đi xuống, đám người Sở Hoan cũng theo sau. Sở Hoan đi trên thang đá, chỉ cảm thấy thiết kế vô cùng khéo léo, xem ra Hòa Thịnh Tuyền thật sự mất không ít thời gian trong hầm này.

Khi Sở Hoan bước trên mặt đất trong hầm, trong hầm đã có nhiều chỗ thắp đèn dầu, vô số hũ lớn, tựa như quân đoàn âm hồn ngủ say trên mặt đất, thầm bí mà trang nghiêm.

Lúc này Sở Hoan cũng cảm thấy thân thiết, không khí trong hầm này, trôi nổi hai loại mùi, một loại đương nhiên là hương rượu, một loại khác là hương vị đan xen hơi bùn đất thoang thoảng.

Lúc trước hắn nghe Hoàng Phục và Ngưu Kim nhắc tới hầm, biết mặt đất và vách tường chung quanh hầm này đều bao trùm một tầng đất vàng, lúc này nương theo ánh lửa lại thấy rõ ràng, chỉ thấy bốn vách tường trong hầm, quả nhiên vàng óng ánh, tuy rằng không có vàng tinh khiết giống như vàng thật, nhưng so với bùn đất bình thường, quả thật rất khác nhau, mà Sở Hoan cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bùn đất như vậy, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ, cũng không biết lão đông gia Hòa Thịnh Tuyện đào vật như vậy từ đâu ra.

Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, đất vàng như vậy chắc chắn là vô cùng hiếm thấy, nếu không Hòa Thịnh Tuyền cũng không thể chiếm số một trong rượu nghiệp phủ Vân Sơn.

Tất cả mọi người đều biết mình nên làm gì, Lâm Lang đã đi đến bên người Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Ngươi theo ta đến!

Nàng mang theo Lương phường chủ và Đại tác sư Hàn Uyên tiếp tục tiến vào phía trong, Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng tiến theo vào.

Lương phường chủ đi vài bước, quay đầu nhìn Viên quản sự, Viên quản sự cũng đáp lại một ánh mắt, lại gật đầu.

Sở Hoan vừa lúc ở bên cạnh, hơi nhíu mày, cảm thấy hai vị này đang đánh chủ ý xấu gì.

Đám tiểu nhị đã bắt đầu khuân vác rượu Trúc Thanh lên phía trên, tại chỗ cửa động, tự nhiên có người khác giúp đỡ, do người mặt trên đem rượu Trúc Thanh rời khỏi kho rượu.

Sở Hoan và bốn năm người đi theo Lâm Lang tới chỗ sâu nhất trong hầm, lại đi tới trước một cửa sắt, bên trong hầm này, còn một phòng kín, cửa sắt đóng cực kỳ kín. Đi đến phía trước cửa sắt, Lâm Lang dừng bước chân lại, lúc này mới xoay người, giọng nói dịu dàng:

- Lúc ta rời khỏi phủ thành, đã nhận được tin tức, sau tết sang năm, trong kinh sẽ phái người tới phủ Vân Sơn, bình chọn rượu cống Vân Sơn!

Hàn Uyên lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, nói:

- Đại đông gia, năm năm trước vị Thiếu Khanh Quang Lộc Tự kia bình chọn bất công, khiến chúng ta thất bại trong gang tấc, chỉ hy vọng lúc này có một vị quan viên công bình tiến đến bình chọn!

Lâm Lang thản nhiên nói:

- Công đạo ở lòng người, chúng ta tận tân hết sức là được rồi, cho dù năm sau không được chọn, vậy năm năm sau thì sao? Mười năm sau thì sao? Chỉ cần Tô Lâm Lang ta còn một hơi, ta sẽ không dừng lại, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của phụ thân đại nhân!

Hàn Uyên thở dài:

- Cả đời này lão đông gia chỉ có một nguyện vọng, đó là hy vọng rượu của Hoàng Thịnh Tuyền chúng ta có thể trở thành ngự rượu hoàng gia… Chỉ tiếc thế đạo bất công, cả đời lão đông gia cũng không thể hoàn thành tâm nguyện này.

Sở Hoan ở bên nghe, cũng không nói lời nào, nhưng từ đôi câu này, dường như rõ ràng cái gì.

Lâm Lang một nữ tử yếu ớt, chống đỡ sản nghiệp Tô gia, kinh doanh một tửu phường khổng lồ như vậy, xem ra không đơn giản là vì việc buôn bán, mà là kế thừa tâm nguyện này của phụ thân.

Lúc này đám tiểu nhị dưới sự dẫn dắt của Viên quản sự, không ngờ tự khuân vác rượu Trúc Thanh, mấy người bên này thấp giọng nói nhỏ, cũng không bị ảnh hưởng.

Lương phường chủ thường xuyên vụng trộm liếc Sở Hoan, thần sắc trong đôi mắt vô cùng phức tạp, vừa có chán ghét, lại có sợ hãi.

Lâm Lang trầm ngâm một lát, rốt cục nói:

- Mặc kệ như thế nào, sang năm mở bình chọn ngự rượu đầu năm, chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, lấy ra đồ tốt nhất của Hòa Thịnh Tuyền ta, tận sức, nghe mệnh trời đi!

- Cũng không bao nhiêu lâu, chẳng qua ba bốn tháng.

Hàn Uyên thấp giọng nói, lập tức nhớ tới cái gì, nhẹ giọng hỏi:

- Dạid dông gia, lúc này ngài đi Thái Nguyên, không biết… không biết có thỏa đàm được không?

Khuôn mặt xinh đẹp dưới khăn che mặt của Lâm Lang lúc này mới lộ vẻ tươi cười, nói:

- Lục lão đông gia và phụ thân đã kinh doanh nhiều năm, năm đó Lục lão đông gia gặp được khốn cảnh, phụ thân còn ra tay giúp lão, Tô gia ta và Lục gia bọn họ cũng được cho là thế giao. Lúc này đâu đi tới THái Nguyên, Lục lão đông gia quả thật vô cùng thống khoái, đáp ứng chúng ta chống đỡ qua cửa ải khó khăn!

- Việc này tốt, việc này tốt!

Hàn Uyên lộ ra vẻ vui mừng, liên tục gật đầu.

Sở Hoan ở bên cũng nửa hiểu nửa không, nói hắn hiểu, đơn giản là hắn biết Lâm Lang đi tới phủ Thái Nguyên, lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngay tại bên Phong Lâm ngoài phủ Thái Nguyên.

Hiện giờ xem ra, Lâm Lang tiến đến phủ Thái Nguyên, chính là đi tìm một Lục gia tìm kiếm trợ giúp.

Chỉ là Sở Hoan nghe có chút không hiểu, Hòa thịnh Tuyền này gặp phiền toái như thế nào, lại cần Lâm Lang tự mình đi xa tìm trợ giúp.

Lương phường chủ cũng cười nói:

- Đại đông gia xuất mã, nhất định dễ như trở bàn tay, không có chuyện xử lý không được. Năm đó Lục gia thiếu nợ tình của Hòa Thịnh, cũng tới lúc nên trả lại!

Lâm Lang nhíu mày nói:

- Không thể nói như vậy. Từ xưa đến nay, vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn cũng không ở số ít, lần này Lục lão đông gia có thể ra tay giúp đỡ, đó cũng là ân tình của lão nhân gia ngài, chúng ta nhớ ở trong lòng là đúng!

Trên mặt Lương phường chủ hơi không nhịn được, xấu hổ cười nói:

- Đại đông gia nói đúng!

Lâm Lang rốt cuộc nhìn về phía Sở Hoan, lại cười nói:

- Sở Hoan, lần này Hòa Thịnh Tuyền có thể tránh thoát một kiếp, toàn bộ nhờ ngươi ra tay giúp đỡ… Ta không biết nên cảm tạ ngươi thế nào!

Trong lòng nàng lại nhớ kỹ: "Hóa ra hắn gọi Sở Hoan… Sở Hoan!"

Sở Hoan thản nhiên cười, chỉ hơi khẽ gật đầu, cũng không nói.

Lương phường chủ nhíu mày, chán ghét liếc nhìn Sở Hoan một cái, môi giật giật, cuối cùng cũng không nói ra điều gì.

Lâm Lang nói với Lương phường chủ:

- Ngươi đi phòng bếp nói một tiếng, một mình làm mấy đồ ăn, hôm nay Sở Hoan giúp Hòa Thịnh Tuyền chúng ta vượt qua khó khăn, ta muốn nói lời cảm tạ với hắn!

Lương phường chủ do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

Lúc này Lâm Lang mới quăng ánh mắt về phía cửa sắt đóng chặt kia, trầm ngâm một lát, rốt cuộc thì thào tự nói:

- Phụ thân, ngài yên tâm, cả đời này, con gái chắc chắn có một ngày giúp ngài đạt thành tâm nguyện!

Đôi mắt của nàng, hơi đỏ lên.

Sở Hoan cũng nhìn cánh cửa sắt kia, không biết sau cánh cửa sắt, rốt cuộc cất giấu thứ gì, nhưng hắn biết đồ vật bên trong này nhất định là thứ vô cùng quan trọng đối với Tô Lâm Lang, nếu không tuyệt đối lại không cất chứa nghiêm mật như thế.

Lương phường chủ nhìn bên kia, thấy bọn tiểu nhị đang khuân vác rượu Trúc Thanh, híp con mắt lại, lập tức nói với Lâm Lang:

- Đại đông gia, bên ngoài còn có rất nhiều khách thương chờ, ngài xem có phải… có phải đi ra ngoài nói chuyện với bọn họ hay không. Đều là khách hàng quen của Hòa Thịnh Tuyền chúng ta, ngài vừa ra mặt, quan hệ mua bán ngày sau sẽ càng thêm chặt chẽ… !

Lâm Lang ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Cũng được, bên này ngươi xử lý trước đi… !

Nàng liếc nhìn Sở Hoan một cái, khẽ mỉm cười nói:

- Lát nữa ta sẽ mời ngươi ăn cơm!

Sở Hoan cười ha ha, cũng không nói nhiều.

Hơn một ngàn vò rượu Trúc Thanh, cũng không phải tạm thời có thể lấy ra, hơn nữa còn phải đưa thêm rượu mới vào bên trong, cũng may đám tiểu nhị Hòa Thịnh Tuyền đều đã quen thuộc lối mòn, hiệu suất quả thật vô cùng nhanh chóng.

Lâm Lang và Tô bá ở bên ngoài tiếp đón thương khách, mà Lương phường chủ lại chỉ huy mọi người khuân vác ở trong hầm.

Tuy rằng đám khách thương mỗi người đều muốn có một ít, nhưng dù sao số lượng có hạn, hơn nữa rượu Trúc Thanh của Hòa Thịnh Tuyền còn muốn lưu lại một số để huyện thanhfh dùng, cho nên có thể bán ra bên ngoài chẳng qua hơn trăm vò, mà số lượng phân phối đối với mỗi thương rượu, Lâm Lang đều hiểu rõ trong lòng.

Những khách thương này đường xa mà đến, rượu Trúc Thanh là chính, nhưng tự nhiên cũng không phải chỉ mua rượu Trúc Thanh, rượu bên ngoài hầm của Hòa Thịnh Tuyền tuy rằng không thể so sánh với rượu Trúc Thanh, nhưng cũng đều là rượu ngon có tiếng, mỗi khách thương tự nhiên cũng sẽ mua đi không ít.

Một ngày này Hòa Thịnh Tuyền vô cùng náo nhiệt bận rộn, mãi đến buổi chiều, hơn ngàn vò rượu Trúc Thanh mới rời hầm, mà trong khi Lâm Lang bận rộn trăm điều, cuối cùng để Tô bá mời Sở Hoan cả người mồ hôi, đi tới phòng bên trong hậu viện.

Trong phòng bếp này, có một nhà ăn độc lập, tuy rằng không lớn, nhưng bố trí cũng thoải mái lịch sự tao nhã, chính là chỗ bình thường lúc Lâm Lang tiến đến dùng để ăn cơm.

Dù sao nàng cũng là một giới nữ lưu, cũng không tới mức cùng nhau ăn cơm với đám nam nhân.

Sở Hoan vào trong nhã phòng, Lâm Lang đang ngồi bên cạnh bàn chờ, lúc này nàng đã tháo nón tre xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, phong thần xinh đẹp, phong tình của thiếu phụ quyến rũ không thể nghi ngờ triển lộ ra.

Vì trốn tránh lời đồn, Tô bá cũng ở một bên.

Nhìn thấy Sở Hoan tiến vào, Lâm Lang chậm rãi đứng dậy, mang theo nụ cười động lòng người nhìn Sở Hoan, dịu dàng nói:

- Hóa ra ngươi gọi Sở Hoan... Tên của ta là Tô Lâm Lang, hiện giờ ngươi đã biết chứ?

Sở Hoan đi vào tự nhiên, đầu tiên chắp tay với Tô bá, cười nói:

- Tô bá, lần trước từ biệt, nhiều ngày không gặp, lão nhân gia ngài vẫn được chứ? Ngày đó Tô bá ban cho điểm tâm, đến nay ta vẫn chưa quên!

Tô bá xua tay cười nói:

- Đừng nói như vậy. Phần điểm tâm ngày đó, là tiểu thư tặng, ta không có công lao gì!

Tuy rằng Lâm Lang đã là vợ người, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, xưng hô “Phạm phu nhân” đã sớm bị tránh đi, trên dưới Tô phủ chỉ xưng hô là “Tiểu thư”.

Sở Hoan quay qua nhìn Lâm Lang, khẽ thở dài:

- Xem ra thiên hạ này thật sự không lớn, đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn gặp lại!

Lâm Lang hé miệng đẹp thản nhiên cười, lại nói:

- Ngươi không muốn gặp ta sao?

Thật ra tâm tình hiện tại của nàng vô cùng tốt, bóng dáng một mực không thể gạt bỏ trong đầu kia vốn tưởng rằng kiếp này sẽ không còn được gặp lại, nhưng ly biệt không có bao lâu, lại lần nữa gặp lại, có lẽ đây là duyên phận mọi người thường nói.

Mà duyên phận, là người có duyên mới có được phúc phận.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.