Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 600: Thận trọng từng bước



Cuối cùng đám người Ma Ha Tạng cũng chạy tới, lúc này Sở Hoan đã chém giết mấy tên hộ vệ, vài tên hộ vệ còn lại nhìn thấy đám người Ma Ha Tạng tới, cũng không sợ hãi, dùng ít địch nhiều, chẳng qua sau một lát đều bị giết chết.

Thi thể nằm đầy trên mặt đất, chiến đao của Ma Ha Tạng dính máu, nhìn về phía xa, chân trời chỉ còn một điểm đen, Ma Ha La đã đi xa, Ma Ha Tạng vung tay lên, trầm giọng nói:

- Các ngươi đuổi theo mau, ai có thể lấy đầu hắn xuống, thưởng ngàn lạng vàng!

Đám kỵ binh sau lưng hô quát đuổi theo, lúc này Ma Ha Tạng mới nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Huynh đệ tốt, ngươi còn có chuyện gì?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đại vương tử, không thể bắt được Ma Ha La, xin Đại vương tử thứ tội!

- Hôm nay hắn đã là chó nhà có tang, không sống được bao lâu.

Ma Ha Tạng khoát tay cười nói:

- Cho dù để hắn chạy thoát lần này, hắn cũng chỉ có thể tới Hắc Thủy, ta lập tức phát binh đánh Hắc Thủy, khi đó ta sẽ dùng mã đao của ta tự tay chém chết hắn.

Sở Hoan nghe tiếng giết rung trời phía xa, nói:

- Đại vương tử, tình hình chiến đấu Hắc Sơn kịch liệt, hiện giờ Ma Ha La đã chạy trốn một mình, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, chắc chắc hai quân có thể bãi binh!

Ma Ha Tạng quay đầu ngựa lại, thúc ngựa nói:

- Huynh đệ, chúng ta đi!

Dưới Hắc Sơn, xác chất như núi, máu chảy thành sông.

Tướng sĩ hai bên, đều có tử thương, nhưng so sánh với nhau, Tháp Lý Khắc tổn thất nặng nề hơn rất nhiều, chiến trường đã chia thành vài mảng, Tháp Lý Khắc không hổ là tinh nhuệ của đế quốc, tuy rơi vào hạ phong nhưng lại không khuất phục, liều chết đánh nhau.

Lúc Ma Ha Tạng quay về chiến trường, Na Sử Bột Cổ Lợi đã dẫn một đội nhân mã tới chào đón, thấy Ma Ha Tạng bình yên vô sự, lúc này mới thở ra nhẹ nhàng, Ỷ La bên cạnh Na Sử Bột Cổ Lợi nhìn thấy Sở Hoan, trong lòng cũng buông lỏng.

- Na Sử Bột Cổ Lợi, truyền quân lệnh của ta, Ma Ha La đã đầu hàng, để Tháp Lý Khắc buông vũ khí xuống, chỉ cần ai buông vũ khí, vô luận chức quan lớn nhỏ, ta đều đặc xá hết thảy!

Ma Ha Tạng trầm giọng nói:

- Ai tiếp tục ngoan cố chống lại, giết không tha!

Ma Ha Tạng rất rõ ràng, Ma Ha La thua chạy, kỵ binh Tháp Lý Khắc dựa vào góc ngoan cố chống lại, chẳng qua là vì bảo toàn tính mạng, tuy rằng lúc này Tháp Lý Khắc rơi xuống hạ phong, nhưng thật sự muốn liều chết tranh đấu, Ba Bạch Đồ chắc chắn cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Tuy rằng cao tầng Ba Bạch Đồ và Tháp Lý Khắc như nước với lửa, nhưng phần lớn hai quần đoàn kỵ binh thân vệ này là đệ tử thảo nguyên Thanh La, lúc này nội loạn, trên thực tế đã khiến nguyên khí Vương tộc Ma Ha tổn thương lớn.

Lúc này hắn cũng biết, chỉ cần truyền lệnh xuống, không trách tội, kỵ binh Tháp Lý Khắc đã có đường sống, đương nhiên có còn ý chí tiếp tục chiến đấu.

Lúc này Na Sử Bột Cổ Lợi phân công nhân thủ, một đám kỵ binh kêu hô truyền đạt mệnh lệnh của Ma Ha Tạng, mấy chục con khoái mã xẹt qua như gió, nhưng nơi đi qua, kịch chiến dần ngưng xuống, Ba Bạch Đồ không còn tấn công, Tháp Lý Khắc cũng không liều mạng, hai bên đối diện nhau, Ma Ha Tạng tự mình cưỡi ngựa tiến lên phía trước, lên tiếng kêu to:

- Các ngươi bị Ma Ha La đầu độc, cũng không phải phản loạn, hiện giờ Ma Ha La đã bại trốn, các dũng sĩ Tháp Lý Khắc, vô luận chức quan cao thấp, chỉ cần buông vũ khí xuống, bổn vương tử sẽ bỏ qua chuyện cũ!

Tiếng giết dần yên tĩnh trên chiến trường, một đám kỵ binh Tháp Lý Khắc nhìn nhau, trong yên tĩnh chợt nghe được tiếng leng keng vang lên, có mấy người ném binh khí trong tay, tiếng vứt bỏ binh khí này giống như ôn dịch, lập tức liền lây truyền ra, trong thoáng chốc, tiếng leng keng lớn dần, phần lớn mọi người ném binh khí trong tay xuống, cũng có một nhóm người đang do dự.

Thần sắc Ma Ha Tạng nhìn qua rất nghiêm nghị, tuy rằng các nơi trên chiến trường đều đã đình chỉ chiến đấu, thậm chí có phần lớn binh sĩ vứt bỏ binh khí, nhưng gã cũng hiểu rõ, đây là thời điểm mấu chốt nhất, trên thực tế vô luận có vứt bỏ binh khí hay không, trong lòng tướng sĩ Tháp Lý Khắc chắc chắn còn đang do dự, hơi không cẩn thập, rất có thể họ lập tức quơ lấy binh khí, tiếp tục chém giết.

Gã biết rõ không thể kéo dài, lớn tiếng kêu lên lần nữa:

- Các ngươi đều là dũng sĩ thảo nguyên Thanh La, mà ta, Ma Ha Tạng, là Đại vương tử của các ngươi. Các ngươi đều là huynh đệ tay chân của ta, chẳng lẽ tay chân với nhau còn tiếp tục tự giết lẫn nhau vì Ma La đã vứt bỏ các ngươi hay sao?

Gã giơ tay lên, dưới ánh chiều tà, ánh đao lập lòe:

- Có lẽ người nhà của các ngươi đang lo lắng còn có thể gặp lại các ngươi hay không, buông binh khí, bổn vương tử hứa với các ngươi, vô luận chức quan cao thấp, tuyệt đối không dùng tội hôm nay trừng phạt đám người các ngươi!

Gã hô to, truyền ra rất xa, rốt cuộc, một số binh sĩ cuối cùng cũng buông binh khí trong tay, dù cho có một bộ phận cương quyết bướng bỉnh, thấy đại thế đã mất, cũng không dám kháng cự.

Ma Ha Tạng thấy thế, biết rõ đại cục đã định, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất, gã lập tức phân phó Na Sử Bột Cổ Lợi chỉnh đốn lại nhân mã lần nữa, tạm thời cướp đoạt binh khí.

Na Sử Bột Cổ Lợi nhận lệnh đi xuống phân công an bài, lại sai người dựng lều trại dưới chân núi, phái binh mã thủ vệ. Ma Ha Tạng dắt Sở Hoan vào lêu trại, bỏ khôi giáp xuống, quay đầu nói với Sở Hoan:

- Huynh đệ tốt, lần này ngươi đồng sinh cộng tử với ta, quả nhiên không uổng công ta kết nghĩa huynh đệ với ngươi.

Gã đặt mông ngồi xuống, lúc trước gã một mực căng thẳng cao độ, tinh thần căng cứng, lúc này đại cục đã định, tinh thần bỗng nhiên thư giãn, cảm giác mệt mỏi liền xông tới, nhưng giờ phút này tâm tình gã vô cùng tốt, cười nói:

- Ngươi nói đi, muốn ban thưởng cái gì, chỉ cần ta có thể đưa ra, không có chuyện từ chối!

Sở Hoan vội đáp:

- Sở Hoan không dám kể công, hết thảy lần này đều là Đại vương tử bày mưu tính kế, nếu không cũng không có khả năng chuyển bại thành thắng, Sở Hoan tuyệt đối không dám nhận thưởng!

Ma Ha Tạng vẫy tay, ra hiệu Sở Hoan tới gần, kéo Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi:

- Huynh đệ tốt, ngươi có trách ta hay không?

- Không dám!

- Ngươi đừng trách ta, lần này chính là một vạn bạc tính mạng mà ta đánh, ngay cả bản thân ta, cũng không dám cam đoan có thể thắng được lần này.

Ma Ha Tạng thần sắc nghiêm nghị nói:

- Chỉ cần có một điểm sai lầm, chỉ sợ cái đầu của ta đã bị Ma Ha La dẫm nát dưới chân.

Gã vươn tay vỗ vai Sở Hoan, lại cười nói:

- Nếu như lần này không có ngươi, ta tối đa chỉ có sáu phần thắng, nhưng ngươi lại giúp ta từ sáu phần thắng trở thành chín phần thắng, ngươi nói có lập công lớn hay không?

Sở Hoan nhíu mày, Ma Ha Tạng đã cười nói:

- Tập kích phía sau địch, nhiễu loạn lòng quân, nếu như không phải một chiêu này của ngươi, bộ tộc Chu Lạp sao có thể rút quân, Ma Ha La sao có thể điều gần nửa số binh lực trở lại viện binh? Nếu như binh mã của hắn không bị điều đi, hai quân chém giết, ta không chiếm được tiện nghi trên binh lực, đến cùng ai thắng ai thua, cũng là ẩn số chưa biết, dù cho thắng được, cái giá phải trả chắc chắn thảm trọng hơn hiện giờ nhiều lắm!

Sở Hoan trầm ngâm, hỏi:

- Đại vương tử, ngài đoán chắc Ma Ha La sẽ điều Ba Bạch Đồ vào quân? Nếu hắn lưu Ba Bạch Đồ lại thủ thành Thanh La, ngài sẽ thế nào?

- Ma Ha La chẳng qua thừa dịp ta rời đi, tiến hành điều động quy mô lớn không ít tướng lãnh Ba Bạch Đồ, nhưng chỉ thay thế một số tướng lãnh liền muốn khống chế được ba Bạch Đồ, đó không thể nghi ngờ là chuyện hoang đường.

Ma Ha Tạng cười nói:

- Hắn không dám lưu toàn bộ Ba Bạch Đồ ở lại thành Thanh La, ta đoán hắn nhất định sẽ sắp xếp Ba Bạch Đồ vào đại quân xuất chính… !

Gã dừng một chút, vuốt râu ngắn nói :

- Hắn thật sự dám lưu tất cả Ba Bạch Đồ ở thành Thanh La, vậy hắn không phải Ma Ha La rồi !

Đúng lúc này, bên ngoài lều trại bỗng truyền đến âm thanh:

- Thiên phu trưởng Ba Bạch Đồ Dã Lợi Tề Nhĩ cầu kiến Đại vương tử!

Ma Ha Tạng bỗng nhiên đứng dậy :

- Tiền vào!

Dã Lợi Tề Nhĩ toàn thân dính đầy máu tươi từ ngoài lều tiến vào, Sở Hoan thấy trên mặt người này vẫn dính máu, chiến giáp cũng loang lổ vết máu, giáp vai của gã đã tổn hại, dường như bị đại đao chém hỏng.

- Dã Lợi Tề Nhĩ tham kiến Đại vương tử điện hạ!

Dã Lợi Tề Nhĩ đi vào trong lều, quỳ một chân trên đất, tay đặt ngang ngực, biểu hiện cung kính khác thường.

Ma Ha Tạng đã tiến tới, hai tay nâng Dã Lợi Tề Nhĩ dậy, dò xét một phen, hỏi:

- Ngươi bị thương sao?

- Chỉ là không cẩn thận bị chém hai đao, cũng không đáng lo.

Dã Lợi Tề Nhĩ nói:

- Đại vương tử đều ổn chứ?

Ma Ha Tạng cười ha ha, chỉ vào Dã Lợi Tề Nhĩ nói với Sở Hoan:

- Huynh đệ tốt, đây là nhân sĩ trung nghĩa thực sự của Đại Tây Lương ta, lần này gạt bỏ Ma Ha La, Dã Lợi Tề Nhĩ cũng lập được công lao rất lớn!

Sở Hoan thấy người này mặc trang phục Thiên phu trưởng Ba Bạch Đồ, hiểu được cái gì, chắp tay cười nói:

- Đánh ngược một kích, có lẽ là kiệt tác của vị tướng quân này!

- Không dám!

Dã Lợi Tề Nhĩ đã nhìn ra quan hệ giữa Sở Hoan và Ma Ha Tạng không phải nông cạn, cũng hết sức cung kính với Sở Hoan:

- Hết thảy đều là Đại vương tử bày mưu nghĩ kế, Dã Lợi Tề Nhĩ chỉ làm việc dựa theo Đại vương tử phân phó!

- Dã Lợi Tề Nhĩ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Phó thống lĩnh của Ba Bạch Đồ!

Ma Ha Tạng nghiêm mặt nói:

- Đợi trở về thành Thanh La, ta sẽ trọng thưởng ngươi lần nữa… !

Trên mặt gã lập tức hiện ra vẻ ảm đạm, thanh âm nặng nề:

- Còn Tô Ma Kha… Ta đã không thể nào ban thưởng trước mặt hắn nữa rồi… !

Thần sắc Dã Lợi Tề Nhĩ cũng bắt đầu ảm đạm, nhưng vẫn đáp:

- Có thể hiến thân cho Đại vương tử, chắc chắn Tô Ma Kha Tướng quân sẽ cảm thấy vinh quang vô thượng, nếu như hắn biết rõ hết thảy thuận lợi, đại sự của Đại vương tử đã thành công, hắn chắc chắn cũng sẽ cảm thấy cao hứng!

Ma Ha Tạng không nói lời nào, chỉ chậm rãi rời khỏi lều vải, cách đó không xa, đội ngũ đã chỉnh đốn lại lần nữa, Ma Ha Tạng ngẩng đầu, nhìn về mặt trời phía Tây, nửa ngày không nói.

Sở Hoan tới bên cạnh Ma Ha Tạng, chợt nghe Ma Ha Tạng chậm rãi nói:

- Tô Ma Kha là Cát Đồ Lỗ của ta, hắn là huynh đệ tâm phúc của ta, khi còn nhỏ đã theo ta, hắn dũng cảm trung thành, vì gạt bỏ vây cánh của Ma Ha La, đã hi sinh rất lớn.

Gã quay đầu, nhìn Sở Hoan, ngữ khí nặng nề:

- Dã Lợi Tề Nhĩ muốn ở lại Ba Bạch Đồ làm nội ứng, nhất định phải giành được tín nhiệm của Ma Ha La, Tô Ma Kha hi sinh, để cho Dã Lợi Tề Nhĩ giành được tín nhiệm của Ma Ha La, mới có thắng lợi ngày hôm nay!

Sở Hoan không hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có lẽ vị Tô Ma Kha kia, giống như Phàn Vu Kỳ, là một dũng sĩ vô tư hi sinh vì đại sự.

- Dã Lợi Tề Nhĩ ở lại Ba Bạch Đồ, Ba Bạch Đồ vẫn như ở trong tay ta.

Ma Ha Tạng nắm chặt hai tay:

- Mhững tướng lĩnh Ma Ha La điều động vào Ba Bạch Đồ, Dã Lợi Tề Nhĩ cũng phái người chăm chú nhìn, họ tuyệt đối không thể khống chế Ba Bạch Đồ trong mấy thắng ngắn ngủn. Ta khổ tâm tổ chức nhiều năm như vậy, mỗi một nơi trong Ba Bạch Đồ đều có dấu vết của ta, ngu xuẩn lớn nhất của Ma Ha La, là nghĩ rằng dùng Ba Bạch Đồ để đối phó ta.

Gã dừng một chút, hỏi :

- Huynh đệ, ngươi có biết vì sao ta phải treo lên Kim Sắc Đại Nhật Kỳ ?

Gã không hỏi thì tốt, vừa hỏi Sở Hoan lập tức kịp phản ứng:

- Chẳng lẽ Đại Nhật Kỳ Kim Sắc… là ám hiệu?

- Không sai!

Ma Ha Tạng ưỡn ngực nói :

- Kim Sắc Đại Nhật Kỳ, chính là tín hiệu, một khi Kim Sắc Đại Nhật Kỳ treo lên, cũng thông báo Ba Bạch Đồ chuẩn bị sẵn sàng, trước khi xuống núi, ta dùng Kim Sắc Đại Nhật Kỳ phát tín hiệu, những tướng lãnh bị Ma Ha La điều vào Ba Bạch Đồ, đều bị giết trong giây phút đó !

Lúc này Sở Hoan rốt cuộc bừng tỉnh ngộ, lúc trước hắn một mực không rõ, gần vạn nhân mã Ba Bạch Đồ bị phân tán ra, vây quanh bốn phía Hắc Sơn, vì sao họ lại có thể cùng lúc phát động công kích, hóa ra hết thảy đều là Kim Sắc Đại Nhật Kỳ kia, Kim Sắc Đại Nhật Kỳ là công cụ phát tín hiệu.

Sở Hoan ngưng mắt nhìn Ma Ha Tạng bên cạnh, không thể không thừa nhận, vị hán tử thảo nguyên nhìn qua thô lỗ này, tâm tư của gã phức tạp hơn bề ngoài của gã nhiều lắm, chuyện làm ra, thận trọng từng bước, hết sức giảo hoạt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.