Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 366: Phó ước



Ngày đầu tiên Sở Hoan ở Hộ Bộ, bất tri bất giác trôi qua, trở lại Tây Môn Thự, bên này sớm đã chuẩn bị xong rượu thịt, đường đường Chủ Sự Hộ Bộ tạm thời ở tại Tây Môn Thự, đương nhiên là quang vinh lớn cho trên dưới Tây Môn Thự, hơn nữa từ Chỉ Huy Sứ Võ Kinh Vệ Hoàng Thiên Đô, đến Tổng Kỳ Tây Thành Trương Đấu Lợi, đều nhìn Sở Hoan với cặp mắt khác xưa, người Tây Môn Thự sao dám lạnh nhạt.

Chẳng qua bên trong Tây Môn Thự vắng ngắt, toàn bộ Thự Môn cũng chỉ ba người, hỏi một câu mới biết được sáng sớm Vương Phủ đã dẫn người đi tu sửa Nghiêm trạch.

Tới lúc trời tối, Vương Phủ mới mang theo một nhóm người trở về, nhìn thấy Sở Hoan, cười nói:

- Đại nhân, một câu của Tổng Kỳ đại nhân, chuyện này xử lý quả thật lưu loát. Điều tới hai ba mươi huynh đệ, còn có mấy tên thợ khéo, một ngày hôm nay, đã thu dọn một nửa, chậm nhất hai ba ngày nữa, đại nhân có thể vào ở.

Sở Hoan cười nói:

- Thật sự làm phiền các vị huynh đệ.

Hắn đang muốn dùng cơm với mọi người, còn chưa cầm đũa, đã có người đưa tới một tấm thiệp mời, nói là có người đưa tới giao cho Sở Hoan, người đã đi. Sở Hoan kỳ quái, nhận bao thư vừa nhìn, là có người hẹn tới một quán tửu lầu ở gần uống rượu, tên để lại là Hiên Viên Thắng Tài.

Sở Hoan do dự một chút, đối với Hiên Hiên Thắng Tài, Sở Hoan quả thật không có phản cảm, trái lại cảm thấy người này có thể kết giao, chỉ có điều hắn không biết vì sao Hiên Viên Thắng Tài muốn mời mình ăn cơm?

Chỉ là bữa cơm nghĩa khí hợp nhau, hay là nguyên nhân gì khác?

Sở Hoan cũng biết, tuy rằng trong kinh mình còn có hậu trường Tề Vương, nhưng ngoài đó ra, có thể nói là thế lực đơn bạc, căn bản không quan hệ bất kỳ người nào.

Hắn càng biết được, muốn sống sót ở kinh thành, phía sau chỉ có một Tề Vương, đó là tuyệt đối không được, cho dù còn có Hoàng đế bệ hạ thưởng thức, nhưng không cẩn thận, rất có thể bị thế lực khắp nơi trong kinh thành nghiền thành mảnh vỡ, hiện giờ còn chưa gặp được bụi gai gì, nếu thật sự gặp phải, dựa vào thực lực của mình bây giờ, chỉ sợ không đấu được một hiệp với đối thủ.

Hiên Viên Thắng tài chính là thành viên quan trọng của gia tộc Hiên Viên, hắn đại biểu phái Nghĩa Quốc Công, Sở Hoan cũng không rõ lắm phái Nghĩa Quốc Công rốt cuộc là nghiêng về Thái Tử Đảng hay là Hán Vương Đảng, hoặc là nói chỉ duy trì trung lập, nhưng Hiên Viên Thắng Tài chủ động mời mình ăn cơm, cho dù thế nào, cũng là có ý tương giao.

Sở Hoan sẽ không thật sự dính cùng một chỗ với phái Nghĩa Quốc Công, nhưng nếu Hiên Viên Thắng Tài thật sự chỉ muốn kết giao bằng hữu với mình, Sở Hoan vẫn hết sức vui mừng.

Dù sao gia tộc Hiên Viên vẫn là gia tộc hùng mạnh ở Đế quốc Đại Tần, cho dù không đi lại cùng một chỗ với họ, cũng không thể là địch chính diện với họ, nếu hôm nay mình không đi dự tiệc, quả thật có nhiều khả năng bởi vậy mà đắc tội Hiên Viên Thắng Tài, tuy rằng nhìn qua Hiên Viên Thắng Tài không phải một người lòng dạ hẹp hòi, nhưng bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ sẽ khiến Hiên Viên Thắng Tài hiểu lầm cho rằng mình không muốn kết giao, sau này cho dù không phải địch, nhưng cũng rất khó làm bạn.

Vương Phủ thấy Sở Hoan trầm ngâm, bất giác hỏi nguyên do, Sở Hoan cũng không giấu diếm, Vương Phủ cả kinh nói:

- Là Hiên Viên Võ úy sao? Đại nhân, Hiên Viên Võ úy mời ngài ăn cơm, thể diện này không thể không cho.

Sở Hoan cười hỏi:

- Vì sao?

Vương Phủ hạ giọng nói:

- Đại nhân có điều không biết, thật ra thanh danh Hiên Viên Võ úy cũng cực kỳ tốt, nhưng tính tình hắn hơi lạ.

Gã dừng một chút, nói:

- Trong kinh từng có một câu chuyện về hắn, không biết đại nhân đã từng nghe hay chưa?

- Câu chuyện gì?

- Nghe nói đã nhiều năm trước, Phò mã… ồ, chính là vị Phò mã gặp chuyện trước khi lấy Công chúa, phát một thiệp mời cho Hiên Viên Võ úy, mời hắn tới một tửu lầu ăn cơm, lúc đó Hiên Viên Võ úy quả thật đi, nhưng chờ tại tửu lầu một buổi tối, Phò mã vẫn không xuất hiện.

Vương Phủ thấp giọng nói:

- Hiên Viên Võ úy đợi tới sáng ngày thứ hai, cầm một thanh đao trực tiếp vọt tới phủ An Quốc Công, một mình một đao lẻn vào trong phủ, hắn xách Phò mã từ trên giường lên, nếu không phải Hiên Viên Thống lĩnh đuổi tới đúng lúc, chỉ sợ Phò mã khó tránh khỏi gãy tay gãy chân, tuy là như thế, lần đó Phò mã cũng bị Hiên Viên Võ úy đánh cho đổ máu, vì chuyện này, Hiên Viên Võ úy ngồi lao ba tháng, cũng may Thánh thượng khai ân, sau này lại thả ra… !

- Còn có việc này sao?

Sở Hoan hứng thú.

Vương Phủ đáp:

- Rất nhiều người cũng biết chuyện này, đó là Phò mã cố ý đùa Hiên Viên Võ úy, ai biết Hiên Viên Võ úy cho là thật, đợi hắn một đêm, biết mình bị đùa giỡn, lúc này mới một người lẻn vào phủ An Quốc Công. Đó là chuyện năm sáu năm trước, lúc ấy Hiên Viên Võ úy mới hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ nóng tính, chẳng qua lúc đó đã là Võ úy Cận Vệ Quân rồi… !

- Năm sáu năm trước đã là Võ úy Cận Vệ Quân?

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Thế sao bây giờ vẫn giậm chân tại chỗ?

Vương Phủ lắc đầu nói:

- Cũng không phải dậm chân tại chỗ, sau khi làm ra chuyện kia, nếu không phải Hiên Viên Võ úy bị nhốt mấy tháng, Hiên Viên Thống lĩnh còn hủy bỏ quan võ của hắn, trực tiếp cách chức làm binh sĩ bình thường. Mấy năm nay mới lại thăng lên từng bước, nếu không hiện giờ Hiên Viên Võ úy không phải Kiêu úy, chắc chắn cũng là Vân úy rồi.

Lúc này Sở Hoan mới bừng tỉnh ngộ, hiểu được.

Thật ra hôm qua ở Thiết Huyết Viên, Sở Hoan đã cảm thấy hơi kỳ quái, Mã Trọng Hành thuật cưỡi ngựa không tầm thường, thân giữ chức Vân úy, so sánh với Mã Trọng Hành, tài bắn cung của Hiên Viên Thắng Tài rất cao, thật sự mạnh hơn rất nhiều một Võ úy khác là Cao Nhã, lại cũng chỉ là Võ úy, điều này dường như không hợp lý, hôm nay nghe Vương Phủ nói vậy, mới hiểu được duyên cớ trong đó.

Nghĩ đến năm đó Hiên Viên Thắng Tài đơn đao xâm nhập phủ An Quốc Công, Sở Hoan quả thật cảm thấy nóng người.

Sở Hoan muốn phó ước, Vương Phủ thấy sắc trời đã tối, cũng lo lắng an nguy của Sở Hoan, kiên trì muốn dẫn vài người đi theo.

Sở Hoan hiểu được trong lòng, nếu quả thật có người muốn lấy mạng mình, nếu mình không thể ứng phó, cho dù mang vài Võ Kinh Vệ bên người cũng không làm nên chuyện gì, nhưng Vương Phủ thịnh tình, Sở Hoan cũng không tiện cự tuyệt.

Vương Phủ lập tức gọi Tôn Tĩnh Nhất, Tôn Long hai người, cả ba đi theo Sở Hoan phó ước.

Thật ra tửu lầu Hiên Viên Thắng Tài hẹn cũng không quá xa, đi qua vài con phố, tới một con đường hơi náo nhiệt, Sở Hoan cũng đã thay thường phục, dùng bộ dạng này tới phó ước, ý tứ cũng rõ ràng, chỉ là quan hệ cá nhân, không bàn chuyện công việc.

Hiên Viên Thắng Tài chỉ mờ Sở Hoan, ba người Vương Phủ cũng không tiện theo cùng, vừa vặn bên cạnh tửu lâu có một quán nhỏ, bán thịt chó trong đêm, Vương Phủ mang theo hai người đi ăn thịt chó, Sở Hoan một mình vào tửu lầu phó ước.

Vào tửu lầu, liền có tiểu nhị chào đón, cung kính hỏi:

- Đại gia có phải Sở Hoan Sở đại gia?

- Ngươi biết ta sao?

- Vậy ngài thật là Sở đại gia rồi.

Tiểu Nhị nói:

- Phòng Thiên Giáp trên lầu, có vài vị đại gia đang đợi, truyền lời xuống, nếu Sở đại gia tới rồi, trực tiếp lên lầu là được.

Sở Hoan gật đầu, tiểu nhị chỉ lên trên lầu, Sở Hoan nhìn thấy chỗ đó có một cửa phòng, lúc này mới đi lên lầu tới bao phòng, trong phòng không có thanh âm, liền gõ cửa, lập tức trong phòng truyền ra giọng nói:

- Cửa không khóa, tiến vào!

Sở Hoan đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng có một cái bàn lớn, ba bốn người đang ngồi, trong nháy mắt đẩy cửa ra, ánh mắt mấy người kia đồng loạt nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan nhìn lướt qua, không có Hiên Viên Thắng Tài bên trong, đang nghi hoặc, lúc đó chợt cảm giác kình phong chợt nổi lên bên cạnh, khóe mắt liếc qua nhìn thấy một bóng người đang lao thẳng về phía mình.

Sở Hoan phản ứng nhanh chóng, dưới chân ổn định, vươn tay chộp, nào ngờ người nọ cũng linh hoạt, Sở Hoan vươn tay qua, người nọ cũng di chuyển cổ tay, nắm lấy cổ tay Sở Hoan.

Hay cánh tay lần lượt giao nhau, trong chớp mắt không ngờ qua năm sáu chiêu, cuối cùng Sở Hoan nắm giữ cơ hội, giữ cổ tay đối phương, vừa mới nắm được, lại cảm thấy lực cánh tay kia rất mạnh, dĩ nhiên khẽ đẩy Sở Hoan qua bên, Sở Hoan lập tức buông tay, liền thấy đối phương đá một cước tới.

Sở Hoan cũng không do dự, đối phương dùng tay, hắn dùng tay đáp trả, đối phương ra chân, Sở Hoan cũng ra chân trong nháy mắt, tuy rằng ra chân muộn hơn đối phương, nhưng khi chân đối phương đá tới, chân Sở Hoan cũng đã đón nhận, hai đùi lần lượt giao nhau, ngươi tới ta đi, thân hình đều bất động, kình phong vù vù, trong lúc Sở Hoan đánh nhau, cũng đã thấy rõ đối phương là Hiên Viên Thắng Tài.

Tuy rằng Hiên Viên Thắng Tài đột nhiên tập kích, nhưng ra chiêu không phải độc thủ, thối công của gã cũng không kém, chân hai người giao đấu mười mấy hiệp, cuối cùng mũi chân Sở Hoan đặt ở cổ họng Hiên Viên Thắng Tài, mũi chân Hiên Viên Thắng Tài cách cực Sở Hoan một đoạn, tuy rằng nhìn như không kém bao nhiêu, nhưng quả thật đối địch, Hiên Viên Thắng Tài hiển nhiên thua dưới tay Sở Hoan.

Hiên Viên Thắng Tài cười ha ha, thu hồi chân, Sở Hoan cũng thu chân, không đợi nói chuyện, Hiên Viên Thắng Tài đã nói với những người bên bàn:

- Các ngươi đều thấy, cũng không phải ta không dùng toàn lực, bản lĩnh vị Sở đại nhân này, đúng là ở trên ta, hôm nay các ngươi gặp được người thật, loại Cao Nhã, sao có thể địch nổi?

Sở Hoan còn chưa rõ tình hình, mấy người kia đều đã đứng dậy chắp tay cười nói:

- Vị này là Sở Hoan Sở đại nhân dương oai Thiết Huyết Viên sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ!

Mấy người kia đều mặc thường phục, trong nhất thời Sở Hoan không rõ thân phận, Hiên Viên Thắng Tài đã chắp tay cười nói:

- Sở đại nhân, mấy vị này đều là người trong Cận Vệ Quân, nghe nói tư thế oai hùng của Sở đại nhân hôm qua, đều muốn thử một phen, may mắn ta cũng có ý mời Sở đại nhân uống mấy chén nhỏ, cho nên mang theo mọi người, mọi người không say không về!

Sở Hoan hơi ngạc nhiên.

Hiên Viên Thắng Tài đã lôi cánh tay Sở Hoan ngồi vào vị trí, mấy người kia đều là người luyện võ, cũng không câu nệ bó buộc, ăn uống linh đình. Hiên Viên Thắng Tài kính Sở Hoan một chén rượu, mới nói:

- Sở đại nhân… !

Sở Hoan nói:

- Hiên Viên đại nhân, chúng ta uống rượu quan hệ cá nhân, thì không cần xưng hô đại nhân, nếu có thể mà nói, không bằng xưng nhau huynh đệ?

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Như thế cũng tốt. Hôm qua Sở huynh đệ dương oai Thiết Huyết Viên, vốn tưởng rằng Thánh thượng sẽ điều ngươi vào Cận Vệ Quân, như thế Cận Vệ Quân ta lại thêm một viên hổ tướng, chỉ là không nghĩ tới Thánh thượng lại điều ngươi vào Hộ Bộ, điều này cũng ngoài dự đoán của mọi người.

Sở Hoan cười nói:

- Thánh thượng an bài như vậy, đều có tính toán của Thánh thượng.

Hiên Viên Thắng tài nói:

- Sở huynh đệ, tới Hộ Bộ rồi, thì cẩn thận làm việc ở Hộ Bộ.

Gã ghé tới gần, thấp giọng nói:

- Hộ Bộ nhiều sâu mọt, lần này ngươi đi vào, cũng đừng để đám sâu mọt kia gặm nhấm tiền lương của Đế quốc.

Sở Hoan nhảy dựng trong lòng, nhưng khuôn mặt không chút thay đổi, cười nói:

- Ta vừa mới tiến vào Hộ Bộ, hết thảy không biết, quả thật không có rõ ràng.

Hắn nâng chén rượu lên:

- Hiên Viên huynh, uống rượu!

Chợt nghe một người hỏi:

- Sở đại nhân, nghe nói Thái Tử Thiên Thục Quốc Lưu Diệu là ngươi giết chết?

- Lưu Diệu?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Ồ, may mắn mà thôi.

Mọi người cười nói:

- Đó cũng không phải may mắn có thể làm được. Theo ta được biết, triều đình âm thầm tìm Lưu Diệu đã rất nhiều năm, Lưu Diệu nằm trong bảng đen của Thần Y Vệ, chỉ là nghĩ không ra Lưu Diệu kia lớn mật, ở ngay dưới chân thiên tử, chỉ sợ bản thân Lưu Diệu cungxk hông nghĩ ra, có một ngày lại chết dưới đao Sở đại nhân!

Hiên Viên Thắng Tài nghiêm nghị nói:

- Lưu Diệu ẩn thân kinh thành, dụng tâm không hỏi tự rõ, chỉ sợ là ngồi chờ thời cơ gây bất lợi đối với Thánh thượng. Kiếm thuật người này rất cao, nếu không phải Sở huynh đệ diệt trừ, quả thật là tai họa ngầm rất lớn, Sở huynh đệ coi như là giúp Cận Vệ Quân chúng ta một ân lớn đó.

Sở Hoăn lắc đầu, chỉ thản nhiên cười, đến hienj giờ hắn vẫn không rõ được tối nay Hiên Viên Thắng Tài mời mình tới đây, thật sự chỉ vì uống vài chén rượu, hay có mưu đồ gì khác? Mọi việc dưới tình huống còn chưa rõ, hắn vẫn cố gắng ít nói thì tốt.

Rượu qua ba tuần, một người đã có ba phần men say, đứng dậy, lung la lung lay nói:

- Các ngươi uống trước, ta đi nhà xí… !

Gã loạng choạng đi ra cửa.

Lúc này Hiên Viên Thắng Tài cũng đã uống không ít rượu, lúc này có người ghé lên bàn say không biết trời đất, hai người còn lại mơ mơ màng màng nói chuyện, Hiên Viên Thắng Tài vỗ vai Sở Hoan nói:

- Sở Hoan, hôm nay gọi ngươi uống rượu, cũng là bởi vì sau này cơ hội cùng uống rượu của chúng ta không còn nhiều nữa.

Tuy rằng Sở Hoan cũng uống rượu, nhưng vẫn khắc chế, vẫn duy trì tỉnh táo, nghe Hiên Viên Thắng Tài nói như vậy, không khỏi cau mày nói:

- Hiên Viên huynh chỉ giáo cho?

- Ta đã nói với đường huynh, không muốn tiếp tục lưu lại kinh thành.

Hiên Viên Thắng Tài khoát tay nói:

- Không có ý nghĩa, kinh thành không có ý nghĩa, giống như một khúc gỗ. Ta muốn đi biên quan, nam nhi một thân võ nghệ, nên tung hoành sa trường… !

- Đi biên quan?

Sở Hoan ngẩn ra.

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:

- Biên quan… Biên quan Tây bắc, nơi đó mới là chỗ nam nhân nên tới… Say nằm sa trường, cát vàng đầy trời, lưỡi mác thiết huyết, ha ha ha… !

Gã đã say rồi.

Sở Hoan nhẹ giọng hỏi:

- Hiên Viên huynh từng tới biên quan Tây Bắc?

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:

- Từng tới… Ta còn nhớ rõ bão cát nơi đó… ồ, Phong Hàn Tiếu chết rồi, Dư Bất Khuất già rồi, Tây Bắc đúng là lúc cần dùng người, lúc này không đi, còn đợi khi nào… !

Trong mắt Sở Hoan xẹt qua một tia mãnh liệt, nâng chén rượu lên, ghé sát Hiên Viên Thắng Tài, cười nói:

- Hiên Viên huynh còn có thể uống một ly hay không… !

Cũng không biết thế nào, tay rung lên, chén rượu nghiêng đi, rượu bên trong không ngờ dội thẳng vạt áo trước ngực Hiên Viên Thắng Tài, Sở Hoan lập tức đứng lên luôn miệng xin lỗi:

- Xin lỗi, xin lỗi, là ta không cẩn thận, tới, Hiên Viên huynh, ta lau khô cho huynh!

Ánh mắt Hiên Viên Thắng Tài nửa mở, khoát tay nói:

- Không sao… không sao… !

Sở Hoan nói:

- Rượu dính vào người, chỉ sợ sẽ lạnh… !

Hắn lôi kéo vạt áo trước ngực Hiên Viên Thắng Tài, dường như sửa sang lại xiêm áo cho Hiên Viên Thắng Tài, nhưng trong lúc vô ý vừa dùng lực, mơ hồ thấy được phần ngực Hiên Viên Thắng Tài. Ánh mắt Sở Hoan đảo qua ngực gã, thấy được ngực Hiên Viên Thắng Tài rất rắn chắc, tuy nói xuất thân là người luyện võ, nhưng không có vết thương gì, trong mắt Sở Hoan lóe qua vẻ thất vọng, chợt lướt qua, sửa lại áo cho Hiên Viên Thắng Tài xong, Hiên Viên cũng nắm lấy tay Sở Hoan, say khướt hỏi:

- Sở Hoan, ngươi muốn hay không? Đi Tây Bắc, đi chém giết với người Tây Lương… !

Sở Hoan nói:

- Hiên Viên huynh quên rồi, người Tây Lương đang muốn nghị hòa với Đại Tần ta, đã ngưng chiến.

- Nhưng chiến? Nghị hòa?

Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu:

- Có quỷ mới tin lời người Tây Lương nói… Đại Tần và Tây Lương, không chết không ngừng… vĩnh viễn không có hòa bình… !

Dường như tửu lượng của gã không quá lớn, nói tới đây, cũng hơi không kiên trì nổi, ghé trên bàn, rất nhanh liền ngáy khò khò.

Sở Hoan lắc đầu, đưucs dậy, trầm mặc một lát, đi tới cửa, đang muốn tìm tiểu nhị đưa mấy bát canh giải rượu tới, chưa tới cửa chính, từ khe cửa khép hờ thấy có người đi qua, hai bóng người đi qua, bóng người phía sau khom xuống, có vẻ vô cùng khiêm cung, Sở Hoan nhìn thấy bóng người kia, cảm thấy hết sức quen thuộc, dường như đã gặp ở nơi nào, không khỏi đến gần, nhìn ra bên ngoài, thấy được có hai người đang bước trong hành lang xuống dưới lầu, người phía trước mập mạp, mặc áo gấm, mà người phía sau khom lưng, nhìn tấm lưng kia, đầu óc Sở Hoan suy nghĩ nhanh chóng, nhớ tới một người.

Hắn cũng nhớ rõ, mình ở nhà trọ Hối Duyên mấy ngày, cách vách có một người tên Thường Dịch, thần bí cổ quái, chính vì thấy người nọ cổ quái, cho nên Sở Hoan không thâm giao, nhưng Thường Dịch này lại chủ động đến gần, chẳng qua Sở Hoan cũng không nhiệt tình thế nào.

Sau khi rời khỏi nhà trọ Hối Duyên, thì không có nhìn thấy Thường Dịch, có lẽ Sở Hoan đã quên, đời người quá nhiều khách qua đường, một người như vậy, Sở Hoan tự nhiên không nhớ ở trong lòng.

Chỉ là không nghĩ tới, Thường Dịch mà Sở Hoan dường như đã quên, hôm nay lại xuất hiện lần nữa, thân thể khom người kia, bộ dáng cực kỳ giống vị hàng xóm trước kia.

Sở Hoan không biết chi tiết của Thường Dịch, càng không biết mập mạp kia là người phương nào, chẳng qua tư thế và động tác của mập mạp kia, có vẻ giả vờ giả vịt, dường nhưu cố ý tự cao tự đại, mà Thường Dịch dường như đang cố gắng lấy lòng, còn tiễn mập mạp kia ra khỏi tửu lầu.

Sở Hoan nhớ rõ Thường Dịch từng nói, dường như gã từ bên ngoài đến kinh thành buôn bán, muốn tìm quan phủ làm chỗ dựa, thậm chí từng muốn mượn Sở Hoan mắc vào phủ Thượng Quan, nhưng lại bị Sở Hoan từ chối khéo léo, nhìn bộ dáng kia, chẳng lẽ Thường Dịch đã tìm được chỗ dựa, mập mạp kia đúng là quan viên trong triều, nhìn thái độ mập mạp kia, quả thật có vài phần quan uy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.