Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 315: Phò mã bức gian



Thường Dịch hai ba lần chủ động đến tìm Sở Hoan bắt chuyện, mặc dù Sở Hoan không biết rõ được lại lịch của người này, nhưng trực giác khiến hắn thấy Thường Dịch này có ý đồ gì đó.

Đêm khuya tĩnh mịch, Sở Hoan ngồi thiên rất lâu, đệ nhị đạo của “ Long tượng kinh” luyện pháp nghỉ ngơi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng những mạch máu đang chảy trong cơ thể, hơn nữa trong người dường như có những con sâu bò qua, cũng giống như có lông chim đam vờn vờn trên da hắn, từng cảm giác ngứa ngáy nổi lên trên từng thớ thịt của hắn.

Trước kia lúc mỗi lần luyện tập, Sở Hoan luôn cảm thấy không được tự tại, không kìm nổi loại cảm giác ngứa ngáy mà phải dừng lại, nhưng sau khi tu luyện, lại dần dần có một sức chống cự nhất định đối với loại cảm giác ngứa ngáy này, nhưng thời gian mỗi lần luyện tập quá dài, loại cảm giác ngứa ngáy đó liền chầm chậm tăng lên, loại cảm giác ngứa ngày này mặc dù không giống như đao chém búa đập, làm cho người ta có cảm giác đớn đau, nhưng lại vẫn khiến cho người ta khó có thể chịu được.

Cả ngày tiếp theo, Sở Hoan đều không rời khỏi nhà trọ.

Thường Dịch nói có người đến tìm mình, Sở Hoan biết ở Kinh thành cũng chỉ có Tôn Đức Thắng biết mình ở đây, hơn nữa người đến không có râu, rất có khả năng là Tôn Đức Thắng.

Tôn Đức Thắng đã đến tìm mình, cũng có nghĩa trong cung đã có tin tức, hôm qua không đến tìm mình, hôm nay có lẽ sẽ đến, cho nên Sở Hoan ở lại trong nhà trọ đợi.

Nhưng từ buổi sáng đến lúc mặt trời lặn, cũng không thấy Tôn Đức Thắng đến.

Sở Hoan trong lòng thắc mắc, lại đợi thêm một ngày, đến buổi chiều, vẫn không thấy bóng dáng của Tôn Đức Thắng, trong lòng thầm nghĩ:

- Lẽ nào lại có biến cố gì xảy ra?

Mắt thấy mặt trời đã lặn, không có bấy kì tung tích nào của Tôn Đức Thắng, Sở Hoan cũng hiểu rõ trong cung đến lúc mặt trời lặn, cửa cung Hoàng thành liền đóng cửa lại, Tôn Đức Thắng buổi tối sẽ không đến.

Sở Hoan có một ưu điểm, chính là tính tình kiên nhẫn, đã đến rồi thì ngồi xuống, hắn tin rằng Doanh Nhân không thể đem hắn tới đây rồi vứt đó không quản, hoặc hiện tại gặp chút phiền toái nào đó, cho nên mới không đoái hoài tới bản thân mình. Trước khi vào kinh, cũng may Lâm Lang đã chuẩn bị cho mình tương đối ngân lượng, số ngân lượng này đủ cho Sở Hoan sống ở kinh thành một thời gian dài.

Hắn ở nhà trọ đợi hai ngày, không hề bước ra khỏi phòng, lúc này đúng thật là có chút khó chịu, đi ra ngoài nhà trọ, đi dạo đường phố hít thở không khí.

Đột nhiên nghĩ đến Bùi Tích, hắn và Bùi Tích mặc dù quen biết nhau không lâu, nhưng nói chuyện rất hợp cạ, liền mua một hũ rượu xách trên tay, đi thẳng về chỗ ở của Bùi Tích.

Đi vào trong con ngõ nhỏ chỗ ở của Bùi Tích, cách ngôi nhà gỗ nhỏ còn một chút khoảng cách, Sở Hoan liền thấy một bóng người từ trong ngôi nhà ngỗ nhỏ đi ra, đi thẳng về phía trước, Sở Hoan nhìn bóng dáng đó, chính là Bùi Tích, định lên tiếng gọi lại, nhưng Bùi Tích tuy bị què một bên chân, bước đi lại vô cùng nhanh, thậm chí so với tốc độ đi của người bình thường còn nhanh hơn không ít.

Sở Hoan cảm thấy cực kì lạ lùng, liền đi theo sau, phía trước Bùi Tích đi rất nhanh, Sở Hoan đi theo sau, cũng không vội đi lên.

Hướng mà Bùi Tích đi chính là phía tây bắc, qua những con kênh rồi những con phố, trời cũng đã hoàn toàn tối sầm lại, lúc đó cũng đi ra khỏi Bách Thông phường từ lúc nào không biết.

Sở Hoan trong lòng tò mò, cảm thấy thế này bám theo sau Bùi Tích, như là có chút theo dõi tội phạm, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng muốn biết Bùi Tích lúc này đi ra ngoài rốt cuộc muốn làm gì, nên cứ thế đi bám theo phía sau.

Bùi Tích dường như không phát hiện ra có người bám theo sau mình, đi vào Tây thành Chiêm Nguyên phường, bước chân của Bùi Tích liền chậm lại, từ trong lòng lấy ra một chiếc mũ đội lên đầu.

Rẽ qua một con phố, bên này có vẻ yên tĩnh, có nhiều phủ đệ, Bùi Tích rẽ vào trong một con phố, Sở Hoan rẽ theo vào, đột nhiên phát hiện không thấy bóng dáng của Bùi Tích.

Sở Hoan nhíu mày, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy âm thanh của bánh xe xe ngựa vang lên, Sở Hoan lập tức nép mình vào sau một cây đại thụ, ngó đầu thăm dò, liền thất từ trong phố một chiếc xe ngựa chầm chậm đi tới, phía trước có một người cưỡi ngựa cầm đuốc, phía sau xe ngựa còn có hai gã cưỡi ngựa theo sau, cũng đều cầm cây đuốc, dừng lại ở ngôi nhà đối diện.

Ngôi nhà đó cũng không to, trước cửa cũng không có treo biển, không biết là nhà ai, nhưng các quan to quý nhân thực sự đều ở Đông thành, bên Tây thành mặc dù cũng có phủ đệ của quan viên, nhưng đại đa số đều là quan viên cấp thấp.

Liền nhìn thấy gã đi trước xuống ngựa, tiến lên gõ cửa, một lúc lâu sau, mới thấy có người mở cửa, ngươì đó đi vào sân, một lúc lâu mà không thấy đi ra.

Sở Hoan trong lòng tò mò, sau khi hắn nấp sau cái cây, trong màn đêm, rất là khó có người phát hiện, chỉ là vừa rồi chính mắt hắn nhìn thấy Bùi Tích đi vào con phố này, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, đúng là vô cùng kì quái.

Không có tung tích của Bùi Tích, Sở Hoan cũng không còn tâm tư ở lại chỗ này, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, đang định rời đi, đột nhiên thấy bên trong ngôi nhà đó đi ra hai người, phía trước chính là người cưỡi ngựa vừa rồi đi vào, phía sau lại là một người phụ nữ đi theo ra.

Người phụ nữ đó mặc quần áo không hề hoa mỹ, nhưng thân hình uyển chuyển dịu dàng, tuy không có vàng bạc ngọc làm châm cài tóc, nhưng lại có một cỗ khí chất hiền thục của một người phụ nữ hiền lành. Sở Hoan mặc dù nhìn không rõ mặt của người phụ nữ đó, nhưng nghĩ chắc cũng không xấu, người phụ nữ đó đi đến trước cửa, lại quay đầu lại, dường như có chút nuối tiếc, cuối cùng cũng theo người cưỡi ngựa đó đi đến bên xe ngựa, rồi bước lên xe.

Xe ngựa quay đầu đi, đi không hề nhanh, chỉ đi khỏi một đoạn đường, từ bên trong ngôi ngà xông ra một người, đứng trước cửa, lập tức ngồi bệt xuống, gào khóc.

Sở Hoan cảm thấy rất là kỳ quái, đột nhiên nghĩ đến một việc, lần trước cùng với Bùi Tích ở tửu lầu uống rượu, nghe thấy những lời nói nhỏ nhẹ của phò mã Hoàng Đình Lãng, trong ý tứ đó dường như muốn chiếm đoạt thê tử của một vị bí thư lang, lẽ nào cảnh tượng trước mắt kia, chính là việc mà Hoàng Đình Lãng đã nói sao? Người phụ nữ vừa nãy bị mang đi chẳng lẽ là người mà phò mã thèm khát, còn người ngồi trước cửa đang gào khóc kia chính là Chu Liệu, một bí thư lang sao?

Trong lòng Sở Hoan thấy kinh ngạc. Sự việc chẳng nhẽ lại trùng hợp như vậy sao?

Chu Liệu khóc vô cùng thương tâm, Sở Hoan nhìn chiếc xe ngựa đó càng chạy càng xa, chân khẽ động, không hề do dự, đi theo chiếc xe ngựa đó, tốc độ của Sở Hoan không chậm, duy trì một khoảng cách với chiếc xe ngựa đó, nhìn thấy chiếc xe ngựa đó đi qua mấy con phố, cuối cùng đến trước cửa một ngôi nhà, Sở Hoan dừng chân lại, nấp trong bóng tối theo dõi, mặt hắn không đỏ, tim không đập mạnh, tuy tiêu hao chút thể lực nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Nếu như đoán không sai, ngôi nhà trông rất bình thường trước mắt này, chính là ngôi nhà bí mật của Phò mà Hoàng Đình Lãng, phủ Phò mã đương nhiên không thể ở chỗ thế này.

Xe ngựa dừng lại, phụ nhân từ trên xe xuống, đứng trước cửa, cửa chính đã mở ra, bên cạnh có người giục phụ nhân đi vào, phụ nhân đó do dự, đột nhiên ôm mặt, quay người bước đi, sớm đã có người tiến lên trước, một tay ngăn phụ nhân lại, phụ nhân đó giãy dụa, liền bị bịt miệng lại, mấy gã đàn ông đẩy nàng vào trong phủ, trong chốc lát cửa phủ đóng chặt lại, chiếc xe ngựa đó cũng rất nhanh rời đi, trước cửa phủ lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Sở Hoan nắm tay lại, nhìn thấy phản ứng vừa rồi của phụ nhân, liền khẳng định người phụ nhân này là bị ép buộc, hắn lúc này cũng không quản phụ nhân này có phải là vợ của Bí thư lang Chu Liệu hay không, cảnh ép gian phụ nữ đang hiển hiện trước mắt hắn.

Sở Hoan hơi trầm ngâm, thân hình vọt nhanh, rẽ vào trong một con phố nhỏ bên cạnh, đi vòng đến sau sân của phủ đệ, phủ đệ này cửa cao tường dày, bên ngoài tường là một hàng cây cao lớn, tháng tứ sắp tới, đại thụ đã um tùm màu xanh, rất tươi tốt, Sở Hoan nhìn xung quanh, trong con phố nhỏ này, không có dấu tích của con người, rất tĩnh mịch, nhưng bên trong sân lại truyền ra tiếng đàn du dương.

Sở Hoan bám lấy thân cây, nhanh nhẹn trèo lên, cành lá tươi tốt đã vươn tới tận bên trong tường, người hắn như chim, linh hoạt như vượn, động tác thoăn thoắt linh mẫn, hắn lặng yên không một tiếng động ẩn trong lùm cây tươi tốt đó, nhìn vào trong sân, phát hiện trong sân lửa sáng bừng bừng, một chiếc ghế tựa lớn, trên đó là phò mã Hoàng Đình Lãng mà hai ngày trước hắn đã gặp.

Hoàng Đình Lãng mặc một chiếc quần màu vàng nhạt, phía trên cũng là một chiếc áo màu vàng nhạt, nhưng vạt áo thì lại rất rộng rãi, một tay bưng ngọc hoàn, bên cạnh bày một chiếc bàn nhỏ, bên trên bày hoa quả và rượu, một ca kỹ ngồi cách đó không xa đang đàn hát.

Hoàng Đình Lãng rõ ràng là một người cẩn thận, cách hắn không xa, có hai gã đàn ông to lớn, Sở Hoan mặc dù cách có chút khoảng cách, nhưng bên trong sân đèn sáng ngời, nên có thể nhìn rõ thân hình hai người đó, hai người đó cao gần như nhau, Sở Hoan nhìn, liền biết hai người này không phải là hạng lương thiện gì.

Sở Hoan nheo mắt, lặng yên không động đậy, tập trung quan sát.

Không quá lâu sau, Sở Hoan liền thấy người phụ nhân đó đã từ một con đường đá nhỏ chầm chậm đi đến, sau lưng phụ nhân, là một gã đàn ông to lớn, người phụ nhân đó cúi đầu, đi rất chậm, nhưng tư thế đi lại có chút động lòng người, dưới ngọn đèn dầu, liền xuất hiện một người phụ nữ thành thục ý nhị.

Hoàng Đình Lãng nhìn thấy phụ nhân đi tới, bỏ cốc ngọc trong tay xuống, lại cầm chiếc quạt trên bàn lên, rồi mở ra, phe phẩy quạt, mắt híp hít nhìn chằm chằm rồi chậm rãi đi tới gần người phụ nữ kia.

Phụ nhân đó cách Hoàng Đình Lãng khoảng năm sáu bước, vô cùng căng thẳng, nhìn thấy ngực của Hoàng Đình Lãng, trong lòng sợ hãi, quay người muốn đi, gã đàn ông to lớn phía sau giang tay chặn lại, Hoàng Đình Lãng đã phe phẩy quạt đứng lên, cười tủm tỉm nói:

- Chu phu nhân đã đến rồi, thì cùng ta uống ly rượu, hà tất phải vội đi?

Người phụ nữ quỳ xuống, run giọng nói:

- Tiện phụ gặp qua Phò mã!

Phò mã phất quạt tiến lên, rồi bộp một cái gộp quạt lại, ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, dùng cán quạt nâng cằm người phụ nữ kia lên, dưới ánh đèn dầu, nhìn thấy vẻ mặt rất xinh đẹp của nàng, khẽ nói:

- Phu nhân quả nhiên là diện mạo như tiên nữ, lần trước trên phố gặp nàng một lần, khiến bản phò mã ngày đêm nhớ nhung, trà không buồn uống, cơm không buồn ăn, hôm nay có thể gặp lại phu nhân, bản phò mã coi như cũng thỏa mãn được tâm nguyện.

Chu phu nhân quỳ trên mặt đất lùi về sau, cúi đầu, kinh sợ nói:

- Tiện thiếp được Phò mã mời tới đây, và phò mã đã được thấy tiện thiếp rồi, vẫn mong phò mã thả tiện thiếp ra. Trong nhà tiện thiếp vẫn còn đứa con mới hai tuổi cần được chăm sóc..!

Phò mã nhíu mày nói:

- Phu nhân đã đến đây rồi, hà tất phải nói những lời mất hứng thế này? Nhân sinh đắc ý tầm tận hoan, tương phu giáo tử chích thị tục phụ sở vi, phu nhân xinh đẹp tuyệt mỹ thế này, hà tất phải giống như những dân phụ bình thường? Sống trên thế gian này, cần phải hưởng lạc thú trước mắt, ta mời phu nhân tới đây, là vì sợ phu nhân không được hưởng lạc thú, cho nên muốn cùng phu nhân hưởng thụ lạc thú, như vậy mới không uống phí diện mạo phi phàm của phu nhân...!

Trong lời nói, cũng đã nhìn vào thân thể đẫy đà đầy đặn của Chu phu nhân rồi.

Người Chu phu nhân run rẩy:

- Tiện phụ thân hoa đã tàn, không dám.... không dám hầu hạ Phò mã, kính mong Phò mã đại từ đại bi, tha cho... tha cho tiện thiếp một con đường sống...!

Hoàng Đình Lãng cười nói:

- Phu nhân khiêm tốn rồi, phu nhân phong thái tuyệt mỹ, là người mà bổn Phò mã chưa từng gặp qua, bổn Phò mã không cầu gì, nhưng cầu có một đêm vui vẻ với phu nhân, mong phu nhân tác thành.

Rồi tiến lại gần, giơ tay ra:

- Lại đây, phu nhân, mau mau đứng lên, cùng ta uống vài ly...!

Y vẫn chưa chạm vào Chu phu nhân, Chu phu nhân đã giơ tay để vào trong lòng, nhanh chóng lấy ra một con dao găm, sắc mặt trắng bệch, nói:

- Phò mã, ngài... ngài đừng có mà ép người quá đáng!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.