Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 280: Vạn Tượng Thiết Thủ



Sở Hoan và Lâm Đại Nhi từng giao thủ hai lần, trên Kính Giang, chỉ là giằng co dưới sông, còn chưa tính là giao thủ chính thức, nhưng ở Hắc Thủy Sơn, đây là chính thức binh đao gặp mặt.

Sở Hoan rõ ràng, mặc dù Lâm Đại Nhi là một nữ lưu, nhưng công phu quả thật không kém, hơn nữa đao pháp cổ quái, chiêu thức thần kỳ, khó có thể nắm bắt. Hắn nhìn thấy Lâm Đại Nhi phi thân tới, đại đao đánh tới mình, cũng không dám xem thường, cổ tay xoay tròn, đại đao trong tay đã chuyển từ cổ dân chúng đi, đón lấy đại đao của Lâm Đại Nhi.

Lâm Đại Nhi ra tay, đám người phía sau nàng cũng không nhàn rỗi, đều xông lên. Đám kỵ binh Cấm Vệ Quân Vương Hàm đều giương đao, trái lại những dân chúng kia kẹp ở giữa, nghe được có người kêu to:

- Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống.

Không ít người lập tức đều ngồi xổm xuống.

Sở Hoan ngăn cản tại đây, Cấm Vệ Quân các nơi khác đều vây quanh tới, chợt nghe có người hinh hãi nói:

- Đây… đây là thứ gì?

Lại có người hô:

- Lửa!

Chỉ thấy trong đám người, lại tuôn ra bụi mù màu trắng, lúc đầu bụi mù này còn nhỏ, mọi người cũng không chú ý, nhưng giờ phút này bụi mù ngày càng lớn, khói trắng như mây. Hôm nay vốn có gió, trong cơn gió nhẹ, khói trắng nhanh chóng tràn ngập, dường như đột nhiên sinh ra sương mù lớn, chung quanh lập tức trở nên mông lung, cách xa nhau vài bước, khó có thể thấy được đối phương.

Càng quái lạ chính là, lúc khói trắng tràn ngập, lại thấy được dân chúng trong màn khói từng người ngã xuống một, Sở Hoan đấu với Lâm Đại Nhi mười chiều, cũng cảm giác được có biến.

Lâm Đại Nhi che mặt, trong mắt tràn đầy hàn ý, ra tay không lưu tình. Sở Hoan thì chứng kiến dân chúng bị cuốn vào ngã xuống đất, mà ngay cả những binh sĩ nhảy vào trong khói trắng đánh nhau với loạn đảng kia cũng ngã xuống rất nhanh.

- Không khói có độc!

Trong nháy mắt Sở Hoan hiểu được, trầm giọng kêu lên:

- Mọi người chú ý.

Hắn nhìn thấy Lâm Đại Nhi lại chém tới một đao, vội lui về phía sau hai bước, ánh đao lóe lên, liền thấy đứt một mảnh vạt áo, kéo thành đường dài.

Hắn động tác nhanh chóng, Lâm Đại Nhi lại chém vài đao, Sở Hoan liên tục trốn tránh.

Hắn vừa mới nhìn thấy đồng bạn Lâm Đại Nhi ném gì đó xuống đất, lúc ấy nhìn không ra rốt cuộc là thứ gì, nhưng giờ phút này hiểu được, nhưng sương mù đột nhiên xuất hiện này, chắc chắn do những thứ kia tạo thành.

Sở Hoan không biết sương mù như vậy có làm tổn thương tính mạng con người hay không, những khiến người ta hôn mê lại là sự thực.

Tuy Sở Hoan phản ứng nhanh chóng, che mũi lại, nhưng không phải tất cả mọi người cũng phản ứng nhanh chóng như hắn, hơn nữa tiếng kêu loan căn bản không dừng lại, tiếng kêu từng hồi, cũng không có bao nhiêu người nghe được lời Sở Hoan nói.

Sương mù bay bốn phía, không ít binh sĩ chỉ hít vào một chút, liền ngã xuống, kỵ binh bên cạnh Sở Hoan cũng đã có mười mấy người ngã xuống ngựa.

Lâm Đại Nhi chém vài đao bức lui Sở Hoan, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng rống:

- Loạn đảng chạy đi đâu!

Liền thấy Vệ Thiên Thanh đã dẫn người hùng hổ giết qua.

Vệ Thiên Thanh cũng là hạng người kinh nghiệm lão luyện, đã nhìn ra sương mù có vấn đề, gã đã dùng khăn vải che mũi, tuấn mà chạy tới gần, đại đao trong tay đã bổ tới Lỗ Thiên Hữu đang dũng mãnh chém giết với Cấm Vệ Quân.

Công phu của Vệ Thiên Thanh đương nhiên không kém, đao phong đánh úp tới, Lỗ Thiên Hữu cũng cảm thấy sự sắc bén của Vệ Thiên Thanh, khóa sắt trong tay quét ngang đùi ngựa. Một tiếng hí dài, đùi ngựa bị khóa sắt quét trúng, ngã xuống đất, hai chân Vệ Thiên Thanh đã nhấn một cái, lập tức nhảy lên, giết qua Lỗ Thiên Hữu.

Gã lựa chọn Lỗ Thiên Hữu, tất nhiên không phải không có nguyên nhân.

Trong đám loạn đảng này, Lâm Đại Nhi dẫn đầu, nàng đang giao thủ với Sở Hoan. Lâm Sùng Cốc tuy rằng càng già càng dẻo dai, nhưng dù sao vết thương chồng chát trên người, vừa rồi liên tục chém giết, thể lực đã hao tổn rất lớn. Tiết Thanh Sơn thì bảo vệ bên người Lâm Sùng Cốc, chỉ ngăn cản quan binh giết tới, cũng không chủ động công kích.

Trái lại Lỗ Thiên Hữu công kích rất mạnh, chỉ cần quan binh tới gần, nhất định sẽ ra tay, khí lực người này quả thực kinh người, xích tay chân bị chặt đứt, nhưng động tác vẫn linh mẫn. Đây vốn là khóa sắt trói chặt gã, sau khi bị chém đứt, lại thành vũ khí đắc lực, quan binh chết dưới khóa sắt, đã gần hai con số.

Chính vì gã dũng mãnh, cực kỳ bắt mắt trong đám loạn đảng, Vệ Thiên Thanh tự nhiên muốn nắm bắt người này.

Lỗ Thiên Hữu đối mặt với Thống chế Cấm Vệ Quân Sơn Tây Đạo, lại không sợ hãi chút nào, có lẽ võ công không bằng Vệ Thiên Thanh, nhưng bộ pháp của gã lại cực kỳ linh hoạt, thân ẩn trong sương mù, Vệ Thiên Thanh lại không thể hoàn toàn thi triển đao pháp của mình, trong lúc Lỗ Thiên Hữu né tránh, cũng có thể dùng khóa sắt ngẫu nhiên đánh trả.

Sương mù khuếch tán rất nhanh, rất nhiều binh sĩ dân chúng ngã xuống đất, binh sĩ phản ứng nhanh che kín mũi, cũng chỉ có thể tìm kiếm địch nhân trong màn sương mù.

Lâm Đại Nhi kêu lên:

- Cướp ngựa!

Kỵ binh thủ hạ của Sở Hoan đã có hơn mười người xuống ngựa, những con ngựa kia chứng kiến sương mù tản ra, rất có linh tính đều lui về phía sau, không dám tiến lên. Cho dù những Cấm Vệ Quân ngồi trên lưng ngựa kia thúc ngựa, tuấn mã cũng không đi về phía trước, rơi vào đường cùng, binh nghĩ ngồi trên lưng ngựa chỉ có thể xoay người nhảy xuống.

Phần lớn đám người bên Lâm Đại Nhi đều là hạng dũng mãnh, nghe được tiếng Lâm Đại Nhi, lập tức đều nhào qua tuấn mã, đã có mấy người chiếm được ngựa.

Lâm Đại Nhi đoạt được một con ngựa, quát lên:

- Nhị thúc!

Nàng chuẩn bị để Lâm Sùng Cốc lên ngựa đi trước.

Tiết Thanh Sơn nghe được giọng Lâm Đại Nhi, che chở Lâm Sùng Cốc nhích tới gần Lâm Đại Nhi trong đám người hỗn loạn, đột nhiên cảm thấy kình phong chợt đến bên người, trong sương mù lại cảm giác có một người tấn công từ bên cạnh, lập tức không nghĩ nhiều, vung đao chém về phía đó, trong giây lát lại phát hiện đại đao của mình bị xiết chặt, dường như bị thứ gì đó kẹp lấy, dĩ nhiên không thể nhúc nhích. Trong lúc gã giật mình, lại chứng kiến lưỡi đao của mình bị một bàn tay nắm lấy.

Bàn tay kia rất kỳ quái, đeo bao tay hình lưới màu đen, bao tay này không phải tơ không phải gấm cũng không phải khăn vải, dường như chế bằng dây thép, mà lưỡi đao trong tay gã, lại bị bàn tay đeo bao tay kỳ quái kia bắt lấy, bàn tay này vững như Thái Sơn, Tiết Thanh Sơn tự cho khí lực không nhỏ, nhưng sau khi đại đao bị đối phương nắm lấy, lại không thể nhúc nhích mảy may.

Đối phương đang mặc áo giáp Cấm Vệ Quân, nhìn qua bình thường không có gì lạ, cũng không có chỗ đặc biệt, chẳng qua Tiết Thanh Sơn biết được, người này tuyệt đối là một cường địch hiếm thấy.

Lâm Sùng Cốc thân là lão tướng trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm lão luyện, chỉ trong nháy mắt đã biết Tiết Thanh Sơn gặp phải địch thủ. Lão không nói hai lời, khóa sắt trong tay đã đánh qua người nọ. Người nọ thò tay qua, cũng đeo bao tay dây thép, ra tay như điện, khóa sắt chưa nện xuống, bàn tay này đã tới, cổ tay linh hoạt đã bắt được khóa sắt, lập tức dùng sức kéo, thân thể Lâm Sùng Cốc liền bị kéo qua.

Lâm Sùng Cốc giật mình trong lòng, nhưng kinh hãi mà không rối loạn, mắt thấy thân thể không do mình khống chế bị đối phương kéo qua, lúc tới gần, tay kia đã vung lên, đánh qua người nọ. Người nọ động tác nhanh chóng, khiến người ta giật mình không nhỏ, tay kẹp đại đao của Tiết Thanh Sơn buông ra trong nháy mắt, hình thành quả đấm đánh tới ngực Lâm Sùng Cốc, tay Lâm Sùng Cốc cách người này còn vài ly, nắm tay người nọ đã nặng nề đánh lên ngực Lâm Sùng Cốc, đánh Lâm Sùng Cốc bay ra ngoài. Sau khi đại đao được buông ra, Tiết Thanh Sơn lập tức dồn khí lực chém ngang người nọ, chỉ là khi Lâm Sùng Cốc bị đánh bay, tay người nọ lại thuận thế vung tới, kẹp lấy đại đao của Tiết Thanh Sơn một lần nữa, tốc độ cực nhanh, khiến người ta le lưỡi, hơn nữa toàn bộ động tác lưu loát, hời hợt, hết thảy chỉ hoàn thành trong chớp mắt.

Lâm Sùng Cốc bị đánh bay xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, trong nhất thời căn bản không dậy nổi. Lỗ Thiên Hữu đang đối chiến với Vệ Thiên Thanh ở bên cạnh, thấy tình cảnh này, thất thanh nói:

- Nhị thúc... !

Nhìn thấy có Cấm Vệ Quân bổ nhào về phía Lâm Sùng Cốc, Lỗ Thiên Hữu quát lên một tiếng, đi tới hộ vệ, vung vẩy khóa sắt trong tay, bức lui hai gã Cấm Vệ Quân.

Lâm Đại Nhi chiếm ngựa, gọi Lâm Sùng Cốc, Sở Hoan đã đánh tới, Lâm Đại Nhi vừa tức vừa buồn bực trong lòng, liên tục xuất đao, giọng căm hận nói:

- Tên cẩu tặc kia, hôm nay bà chém ngươi trước rồi nói sau!

Sở Hoan đao pháp thành thạo, miệng nói:

- Khanh vốn giai nhân, cần gì làm tặc, cô nương, ta khuyên cô vẫn nên bỏ vũ khí đầu hàng đi!

- Nằm mơ!

Giọng Lâm Đại Nhi lạnh như băng.

Nàng nghe được bên kia truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Lỗ Thiên Hữu, lại nghe Lỗ Thiên Hữu kinh hô ‘Nhị thúc’, liền biết chuyện không hay, một đao bức lui Sở Hoan, thân thể vặn vẹo, nghe tiếng xông vào trong sương mù, mơ hồ nhìn thấy Lỗ Thiên Hữu vẫn đang giao thủ với Vệ Thiên Thanh, một người nằm trên mặt đất bên cạnh, nhìn thân hình đúng là Lâm Sùng Cốc, mặt hoa thất sắc, phi thân tiến đến:

- Nhị thúc, thúc làm sao vậy?

Lâm Sùng Cốc bị trọng quyền nện vào, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng giống như đảo lộn, cắn răng chịu đựng, trầm giọng nói:

- Đi mau... không cần lo cho ta, các ngươi đi mau... !

Lâm Đại Nhi run giọng nói:

- Nhị thúc, ta mang thúc đi... !

Nàng muốn cõng Lâm Sùng Cốc lên. Lâm Sùng Cốc đã đẩy nàng ra, cả giận nói:

- Đều muốn chết ở chỗ này sao? Tay sai ngày càng nhiều, đi mau, không cần lo cho ta... Thiên Hữu, mau dẫn Đại Nhi đi, không nên ham chiến... !

Lỗ Thiên Hữu vung khóa sắt bức Vệ Thiên Thanh lui hai bước, lạnh lùng nói:

- Nhị thúc, chúng ta cùng đi.

- Ta không được rồi.

Lâm Sùng Cốc thở hổn hển:

- Không được chết hết ở nơi này, có thể sống được người nào hay người đó... Đi mau... !

Nhìn thấy Vệ Thiên Thanh xông tới, Lâm Sùng Cốc phẫn nộ quát một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, hai tay chém ra, khóa sắt đánh thẳng về phía Vệ Thiên Thanh.

Lỗ Thiên Hữu nhìn thấy tình thế nguy cấp, cắn răng nói:

- Đại Nhi, đi... !

Gã đưa tay nắm lấy cánh tay Lâm Đại Nhi, muốn xông ra ngoài, Lâm Đại Nhi khàn giọng nói:

- Không được, nhị thúc... !

Lâm Sùng Cốc lăn trên mặt đất, ngăn cản Vệ Thiên Thanh, lạnh lùng nói:

- Các ngươi không đi nữa, lão phu liền chết trước mắt các ngươi... !

Tim Lâm Đại Nhi như bị đao cắt, nhưng biết rõ lúc này nàng không được phép do dự. Nàng cắn chặt răng, lớn tiếng nói:

- Nhị thúc, chúng ta sẽ trở lại.

Nàng đi theo Lỗ Thiên Hữu phóng ra ngoài.

Lúc này đã có không ít người chiếm ngựa, nhìn thấy Lỗ Thiên Hữu cùng Lâm Đại Nhi sương mù lao ra từ trong, liền có người lớn tiếng kêu lên:

- Đại Nhi tỷ, người của chúng ngày càng nhiều, không thể kéo dài... !

Lúc này Sở Hoan bị hai gã loạn đảng cuốn lấy, Lâm Đại Nhi oán giận nhìn Sở Hoan, cùng Lỗ Thiên Hữu xoay người lên một con ngựa, nghe được tiếng rống thám của Lâm Sùng Cốc truyền tới trong sương mù, nàng không kìm được rơi xuống giọt lệ, nhưng vẫn quyết đoán nói:

- Mau rút lui... !

Tất cả mọi người theo sau Lâm Đại Nhi, một đường giết qua phía Bắc.

Sở Hoan đánh lui hai gaxl oạn đảng, trong sương mù lượn lờ, thấy Lâm Đại Nhi đi xa, cũng không đuối theo, lại có một đám binh sĩ Cấm Vệ Quân hô lớn đuổi tới.

Bỗng nghe một tiếng sấm vang lên trên bầu trời, lập tức, cơn mưa lớn kéo dài hơn nửa ngày rốt cuộc trút xuống.

Sau khi mưa to đổ xuống, sương mù biến mất rất nhanh, tình cảnh trong ngoài pháp trường lộ ra, hai bên đều chết không ít người, Cấm Vệ Quân chết trận hơn bốn mươi người, cũng không thiếu dân chúng vô tội gặp liên lụy, máu trên mặt đất trộn lẫn với nước mưa, tuy có mưa to, nhưng trong nhất thời mùi máu tanh trong không khí vẫn không cách nào tan đi.

Sở Hoan nhìn về phía Vệ Thiên Thanh cách đó không xa, thấy Vệ Thiên Thanh cầm trường đao trong tay, Lâm Sùng Cốc đã ngã trong vũng máu, ngực bị chém hai vết tuôn máu ra ngoài, không hề nhúc nhích, không biết sống hay chết.

Tiết Thanh Sơn bị binh sĩ Cấm Vệ Quân ấn xuống mặt đất, vài cây đao gác trên cổ gã.

Vô số dân chúng té ngã lung tung trên mặt đất, Sở Hoan ngồi xổm xuống, dò xét hơi thở một tên dân chúng, phát hiện gã hô hấp vững vàng, trong lòng biết được mặc dù khói trắng này có tác dụng khiến người ta hôn mê, cũng không tổn thương tính mạng người, lúc này mới yên tâm.

Hắn đứng dậy, liếc nhìn Tiết Thanh Sơn, không nhận ra Tiết Thanh Sơn, lại nhìn ra phía trước, chứng kiến một binh sĩ Cấm Vệ Quân bước đi trầm ổn, đang chậm rãi rời đi, chỉ là bao tay người nọ đeo, cực kỳ cổ quái.

Vệ Thiên Thanh nhíu mày, chứng kiến trong ngoài pháp trường một mảnh bừa bộn, sắc mặt rất khó coi.

Binh sĩ Cấm Vệ Quân mỗi người đều là tinh binh trải qua huấn luyện, lúc này hao tổn vài chục người, Vệ Thiên Thanh tự nhiên cực kỳ tức giận trong lòng. Ghê tởm hơn là, pháp trường đề phòng sâm nghiêm lại bị đám loạn đảng biến thành dạng này, lúc này nếu lan truyền ra ngoài, thể diện Cấm Vệ Quân thủ vệ pháp trường chắc chắn là quét rác.

Lần này Kiều Minh Đường để Vệ Thiên Thanh điều động hơn bốn trăm Cấm Vệ Quân phụ trách anh toàn, chẳng những bố trí nhân thủ ở pháp trường, bên ngoài pháp trường còn có nhân thủ tùy thời điều động.

Chiến lực bốn trăm Cấm Vệ Quân, đã cực kỳ khả quan.

Nhưng dưới sự phòng thủ của bốn trăm tên Cấm Vệ Quân, vẫn xuất hiện tình trạng xấu hổ như vậy, trong lòng Vệ Thiên Thanh vừa hổ thẹn lại vừa phẫn nộ.

...

...

Đoàn người Lâm Đại Nhi phi ngựa băng băng, hướng thẳng tới cửa Bắc phủ thành Vân Sơn, binh sĩ thủ vệ cửa thành bắc cũng không nhiều, trời đổ mưa to, gió mưa tầm tã, không ít binh sĩ thủ vệ đã đi tới lều thủ vệ bên cạnh tránh mưa, chỉ để lại không tới mười tên binh sĩ kiểm tra ở cửa thành.

Trong mưa to, nghe được tiếng vó ngựa từng đợt, đám thủ vệ vẫn cười cười nói nói, lơ đễnh. Binh sĩ canh cốc ngẩng đầu nhìn xa, chỉ là mưa to cũng không thấy quá rõ, lờ mờ chứng kiến một đội nhân mã đang hướng tới bên này, một tên binh sĩ tinh mắt, nhìn thấy dường như đám người kia đang mặc áo đen, thậm chí còn che mặt, hơn nữa đều cầm đại đao trong tay, cảm thấy chuyện hơi không đúng, lớn tiếng kêu lên:

- Có chuyện!

Đám vệ binh chưa kịp phản ứng, ngựa của đám người kia đã lao đến, tốc độ cực nhanh, phát hiện tình thế có biến, đám vệ binh chống thương đi ra, có người kêu:

- Ngăn bọn chúng lại, nhanh đóng cửa thành.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.