Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 246: Nửa đêm có người tới



Sở Hoan nhấc bầu rượu lại rót đầy chén cho Doanh Nhân, chậm rãi nói:

- Điện hạ, thứ cho Sở Hoan nói thẳng, sống trên đời, mỗi người đều cầu hoàn mỹ, nhưng tục ngữ nói rất hay, không có người nào toàn vẹn, tuy rằng điện hạ thân thể thiên kim, chung quy cũng là sống trong phàm thế hồng trần, khó cầu hoàn mỹ.

Doanh Nhân cười nói:

- Sở Hoan, ngươi có biết vì sao bổn vương thưởng thức ngươi không? Đó là bởi vì ngươi dám nói như vậy. Đổi lại đám người Tôn Đức Thắng kia, bọn họ tuyệt đối không dám nói như vậy.

- Ti tướng chỉ hy vọng điện hạ có thể vui vẻ.

Sở Hoan lại cười nói:

- Điện hạ có thể coi Sở Hoan là bằng hữu, Sở Hoan thật sự cảm kích. Nếu là bằng hữu, có một số lời Sở Hoan cũng sẽ không e dè mà nói, còn xin điện hạ không nên bắt tội.

- Tự nhiên sẽ không.

Doanh Nhân khoát tay, lập tức nhăn mày nói:

- Sở Hoan, lần này bổn vương về kinh, có một số việc muốn suy nghĩ lại một lần nữa, bổn vương chuẩn bị để ngươi... !

Gã còn chưa nói xong, chợt nghe được ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động, dường nhiều ngoài cửa lập tức nhiều hơn vài người.

Sở Hoan nhíu mày, Doanh Nhân cũng nhíu mày, trầm giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Giọng Phùng Ngọ Mã truyền vào:

- Điện hạ yên tâm, cũng không có chuyện lớn, chỉ là nửa đêm có người đập cửa nhà trọ, không biết là người nào?

Doanh Nhân rất hiếu kỳ, liền tiến tới mở cửa, chỉ thấy Phùng Ngọc Mã dẫn mấy người đứng ngang trước cửa, lại nghe phía dưới truyền đến tiếng đập cửa dần dập, còn nghe được có người lớn tiếng kêu lên:

- Mở cửa.

Doanh Nhân ở lầu hai nhà trọ, cả lầu hai đều là thủ hạ của Doanh Nhân, tuy rằng dưới lầu còn có mấy phòng trống, nhưng cũng đều bị bao.

Cửa chính nhà trọ bị đập vang, đám hộ vệ dựa theo bố trí trước đó, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, một gã Giáo úy Thần Y Vệ canh ở dưới lầu chạy tới trước cửa lớn, thản nhiên nói:

- Là ai?

- Mở ra.

Giọng bên ngoài vô cùng thô lỗ:

- Chúng ta muốn vào quán.

Giáo úy vẫn lạnh nhạt nói:

- Nhà trọ đã chật cứng người, các ngươi đi nơi khác tìm chỗ đi.

- Chúng ta đã mệt mỏi cả ngày.

Bên ngoài có người kêu lên:

- Nhanh mở cửa ra, chúng ta cho ngươi nhiều bạc.

Giáo úy trầm giọng nói:

- Ta đã nói, kín người, mau rời khỏi.

Đám hộ vệ bố trí trên lầu dưới lầu nhà trọ đều vô cùng cảnh giác, binh khí bọn họ đều không ở ngoài sáng, đều dùng phương thức bị mật thu vào, nhưng khi muốn dùng, có thể lấy ra trong nháy mắt.

Có người ngồi dựa vào bàn trong góc, có người ở cạnh quầy, có người cạnh hành lang, dưới bàn, trong quầy, trong quần áo đều cất giấu binh khí của mình, toàn bộ tinh thần đề phòng.

Ngoài cửa yên lặng một chút, liền nghe một giọng nói:

- Đạp đổ cho ông mày.

Sau tiếng nói, lập tức nghe tiếng ‘rầm rầm rầm’ vang lên, có người đang đá mạnh vào cửa. Giáo úy trước cửa quay đầu lại nhìn Phùng Ngọ Mã cạnh lan can trên lầu, thấy Phùng Ngọ Mã khẽ gật đầu, lúc này Giáo úy mới tiến lên mở cửa. Cửa chính vừa mở ra, liền có một đám người hùng hổ vọt vào.

Giáo úy tránh qua một bên, lạnh lùng nhìn đám người này, mà hộ vệ trên dưới lầu đều yên lặng nhìn qua, lúc này chỉ cần Phùng Ngọ Mã phát ra một tín hiệu, tất cả hộ vệ sẽ lập tức ra tay.

Nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, Phùng Ngọ Mã đương nhiên sẽ không tùy tiện phát ra tín hiệu.

Trước sau đu vào ước chừng mười bốn mười lăm người, phần lớn là trang phục áo xanh, đều đeo cung tên và loan đao, đám người này vây quanh một công tử nhà giàu gần ba mươi, quần áo trên người công tử kia cũng hơi đặc biệt, màu sắc sặc sỡ, giống như vân hổ, nhìn như áo gấm, lại giống da hổ, tóc dài phía sau chỉ dùng một sợi dây buộc, vài cọng tóc buông xuống trán, nhìn qua có vài phần phóng khoáng.

Đoàn người công tử vân hổ tiến vào, nhìn xung quanh, có một người chỉ vào Giáo úy Thần Y Vệ bên cạnh thô lỗ nói:

- Người vừa nói chuyện là ngươi? La ngươi không cho chúng ta vào?

Giáo úy mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:

- Ta đã nói, đầy khách, không ở được.

- Đây khách?

Công tử vân hổ liếc một cái, cả giận nói:

- Hôm nay trên đường vui xuân bản công tử đi qua nơi này, chẳng lẽ ngay cả mảnh đất nghỉ tạm cũng không có? Bản công tử cũng mặc kệ các ngươi đầy khách hay không, nhanh chóng nhường ra, lại mua sắm rượu và thức ăn, không thiếu bạc cho các ngươi.

Giáo úy lắc đầu nói:

- Rất xin lỗi, nhà trọ này đã được công tử nhà chúng ta bao, rượu và thức ăn cũng bị chúng ta bao, cho nên các vị vẫn nhanh chóng rời khỏi.

- Bao rồi?

Công tử vân hổ nhíu mày nói:

- Thật đúng là khí thế lớn. Chẳng qua bản công tử cũng mặc kệ, quản công tử các ngươi là ai, ngay cả Thiên Vương lão tử, hôm nay bản công tử cũng muốn ngủ lại nơi này.

Doanh Nhân trên lầu thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Sở Hoan đánh giá đám người kia, như thoáng suy nghĩ.

Phùng Ngọ Mã ở trên lầu đã khoát tay áo, một thỏi vàng bay ra từ trên lầu, ‘cạch’ một tiếng, rơi trên bàn công tử vân hổ, chỉ nghe gã thản nhiên nói:

- Đây là tiền thêu nhà công tử chúng ta thưởng cho các ngươi, cầm đĩnh vàng này đi tìm nơi khác.

Doanh Nhân tới địa phương tuần tra, chi tiêu tự nhiên do địa phương phụ trách. Tôn Đức Thắng âm thầm điều động Sở Hoan với Kiều Minh Đường, Kiều Minh Đường biết Doanh Nhân tất có việc, cũng đã sớm dâng lên một ít tiền tài, tiền tài này tự nhiên đủ để Doanh Nhân ra ngoài chi tiêu.

Đối với Phùng Ngọ Mã mà nói, hết thảy lấy an toàn của Doanh Nhân làm số một, không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không vận dụng vũ lực, tốn đĩnh vàng giải quyết phiền toái, cũng là một phương pháp rất tốt.

Ai biết công tử vân hổ kia liếc đĩnh vàng một cái, lộ ra vẻ khinh thường, bĩu môi, liếc người bên cạnh lấy ra hai đĩnh vàng đặt lên bàn, công tử vân hổ nhìn lên trên lầu nói:

- Các ngươi cầm hai đĩnh vàng này, lập tức rời khỏi cho bản công tử.

Doanh Nhân bị những người này quấy rầy, vốn có vài phần tức giận, lúc này thấy công tử vân hổ lấy vàng ra, lập tức cảm thấy thú vị, Phùng Ngọ Mã đã lạnh nhạt nói:

- Các vị muốn lưu lại?

Công tử vân hổ kia đi tới bên cạnh một chiếc ghế, ngồi xuống đắc ý nói:

- Hiện giờ bản công tử chẳng những muốn ở lại nơi này, còn muốn bao nhà trọ này, các ngươi nhanh chóng dọn dẹp một chút, cút ra khỏi nơi này cho bản công tử.

Công tử vân hổ này dường như cố ý muốn khơi mào tranh chấp, làm lớn chuyện.

Phùng Ngọ Mã quay người lại, thấp giọng nói:

- Từ công tử, ngài hãy trở về phòng, việc này giao cho tiểu nhân xử lý.

Doanh Nhân thích nhất chính là náo nhiệt, nhìn thấy có trò hay để xem, làm sao trở về được, thấp giọng nói:

- Ngươi cứ tự xủ lý, bản... bản công tử xem là được.

Phùng Ngọ Mã cũng không nói nhiều, đi thẳng xuống, tới trước mặt công tử vân hổ kia, mặt không chút thay đổi nói:

- Nếu như chúng ta không rời đi thì sao?

Bên cạnh công tử vân hổ lập tức có hai người tiến ra, có người nắm chuôi đao, cười lạnh nói:

- Ngươi có biết công tử nhà ta là ai? Ở đất Hán Châu, đối nghịch với công tử nhà ta, không có kết cục tốt!

Phùng Ngọ mã vươn tay, thu hồi đĩnh vàng gã vừa ném xuống, thản nhiên nói:

- Nói như vậy, các vị nhất định phải lưu lại?

Công tử vân hổ tựa trên ghế, thản nhiên nói:

- Bản công tử cũng là người nói đạo lý. Xem thủ đoạn ngươi ném đĩnh vàng vừa rồi, còn có vài phần công phu, như vậy đi, nếu các ngươi muốn lưu lại, khiến bản công tử rời khỏi, vậy cũng không phải không thể.

- Ồ?

- Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh, thắng được người của bản công tử, bản công tử liền cho các ngươi thể diện.

Công tử vân hổ nói:

- Bản công tử thích xem náo nhiệt, chúng ta phái ra ba người, ba trận thắng hai, nếu ai thắng, nhà trọ này thuộc về người đó, ngươi thấy thế nào?

Phùng Ngọ Mã thản nhiên nói:

- Ba trận thắng hai quá mức vướng víu, không bằng một ván định thắng thua thế nào?

Công tử vân hổ cười ha ha nói:

- Sảng khoái.

Gã vặn vẹo đầu, nói:

- Mãnh Hổ, ngươi tới cho bọn họ nếm chút nhan sắc.

Một gã hán tử dáng người cân xứng đi ra từ phía sau, không ngờ bắt đầu hoạt động chân tay, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, lạnh giọng hỏi:

- Các ngươi ai tới đánh với ta?

Phùng Ngọ Mã liếc Thần Y Vệ mở cửa lúc trước, ra hiệu bằng mắt, Giáo úy kia gật đầu, chạy tới trước mặt Mãnh Hổ.

Doanh Nhân trên lầu hưng phấn lên, dựa vào bên cạnh lan can, gã hứng thú mà nhìn dưới lầu.

Sở Hoan nhíu mày lại, hắn chỉ cảm thấy đám người công tử vân hổ này xuất hiện thật sự hơi đúng dịp, hơn nữa từ sau khi bọn họ tiến vào, luôn có một loại cảm giác cổ quái nói không nên lời, nhưng rốt cuộc cổ quái thế nào, bản thân Sở Hoan nhất thời nói không lên được.

Hắn nhìn chằm chằm mặt công tử vân hổ kia, tuy rằng trên lầu dưới lầu có chút khoảng cách, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt công tử vân hổ, càng nhìn khuôn mặt này, lại càng cảm thấy hơi cổ quái.

Mãnh Hổ kia triển khai tư thế, mà Giáo úy Thần Y Vệ tùy ý đứng đó, nghe được tiếng rống to, Mãnh Hổ kia hét lớn một tiếng, phi thân nhào qua Giáo úy, thân thể chưa đến, nắm tay đã đánh thẳng tới ngực Giáo úy.

Võ công của Thần Y Vệ chưa chắc cao cường bao nhiêu, nhưng bọn họ tuyệt đối hiểu biết đối với ưu thế thân thế của mình, hơn nữa biết lợi dụng phương thức ngắn gọn gây thương tổn cho đối thủ nhất.

Khi nắm tay đánh tới, thân thể Giáo úy đã lui về sau hai bước, đùi phải bay lên, đá về phía cổ tay Mãnh Hổ kia, tốc độ gã rất nhanh, lực lượng cũng đầy đủ.

Thần Y Vệ ra tay, không cầu động tác võ thuật đẹp mặt, có thể khống chế đối phương trong một giây đồng hồ, cũng sẽ không lãng phí giây thứ hai.

Nhưng Mãnh Hổ này hiển nhiên không phải đối thru bình thường, gã quả thật người cũng như tên, hung hãn như mãnh hổ, nhưng cũng không thiếu nhanh nhẹn của mãnh hổ. Chân Thần Y Vệ đá tới, nắm tay gã đã biến chiếu, cổ tay vừa chuyển, tóa thành chộp, chụp tới cẳng chân Thần Y Vệ.

Mà Giáo úy Thần Y Vệ cũng phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt Mãnh Hổ hóa quyền thành trảo, tốc độ biến chiêu, phản ứng nhanh nhẹn này biểu hiện gã tuyệt đối không phải một đối thủ dễ dàng, lấy tay thàn htrảo, rõ ràng là thế hổ trảo, nếu bị hổ trảo không chế, mình tất nhiên phải chịu thiệt, cho nên lúc Mãnh Hổ biến chiêu, Giáo úy cũng đã biến chiêu, không ngờ hai chân gã trong nháy mắt từ đá hóa thành quét ngang, quét về bụng Mãnh Hổ kia.

Hai người này lúc trước tay chân chưa đụng, đã liên tục biến chiêu, người không hiểu võ công nhìn không ra được, nhưng ở đây đều là người có căn bản võ công, có thể nhìn ra được hai người này đều là hảo thủ của các trận doanh.

Sở Hoan cũng thấy rõ, hắn đã mơ hồ cảm giác được trên người vân hổ công tử hơi quái dị, mà sau khi Mãnh Hổ kia ra tay, hắn càng nhìn ra Mãnh Hổ cũng không phải đánh đấm bình thường, mà vừa xuất thủ liền dùng công phu thực, dường như cũng muốn bức Giáo úy sử dụng toàn lực.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.