Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1471: Trong sáng có tối



Sở Hoan bày trận tất đã có nghiên cứu. Ngoài việc bố trí các tay cung ở phía ngoài cùng, thì những kẻ ở loạt trận đầu tiên sau các tay cung ấy cũng là những người mà Sở Hoan mang tới từ Sóc Tuyền.

Hai ngày tu sửa trận tuyến phòng ngự cấp tốc như vậy, tinh lực đã tiêu hao ít nhiều. Tuy nhiên, nếu so với quân lính vừa rút từ Hạ Châu về thì dù về tinh thần hay thể lực quân từ Sóc Tuyền tới đều mạnh hơn chút ít.

Tuy không phải binh sĩ nào của Tây Quan cũng biết sử dụng cung tên, nhưng tỉ lệ biết sử dụng rất lớn. Tất cả đám có thể dùng cung tên đều được bố trí ở phía trên, để lấy tường đất Mộc Lan làm lá chắn chuẩn bị đối diện với đòn tấn công của địch.

Binh mã từ Hạ Châu rút về, dù có thể mang theo chút đồ nhưng do đã bị tiêu hao khá nhiều nên đồ mang về rất ít. Ngoài vũ khí được trang bị ra, thì những cung tên ít ỏi mang về đó đều được đưa ra. Chỉ có những xe bắn đá loại nhỏ, ảnh hưởng tới tốc độ hành quân, mà lại không có khả năng bắn được xa, chẳng khác gì một đống phế thải thì mới được Bùi Tích hạ lệnh cho thiêu hủy trước khi rút quân.

Cũng may ngay từ đầu, phía sau nơi đóng quân của Sở Hoan đã sẵn sàng tư tưởng lấy phòng ngự là chính. Đối diện với kỵ binh của địch, ngoài công sự phòng ngự đã được tu sửa để làm lá chắn, thì vũ khí phòng ngự tốt nhất là cung tên. Thế nên, hai ngày nay, một số người đã được điều động tới, lấy nguyên liệu, chế tạo cung tên. Tuy cung tên còn rất thô và sức công phá không thể đem ra so với đám binh khí trong phường đi ra nhưng dù sao thì cũng là có chút bổ sung vào chỗ thiếu, thà có còn hơn không.

Đám kỵ binh của Cố Lương Trần đã đợi lâu, sau khi lệnh tấn công được đưa ra thì đã không thể đợi thêm được nữa. Cả đám quân Tây Quan đã rút đao ra khỏi vỏ, cung đã lên dây, sẵn sàng chờ quân địch.

Đám kỵ binh Thiên Sơn phóng ngựa nhanh như bay, mặt đất rung động, xem ra khí thế khó mà đỡ được.

Ở bên ngoài mặt lũy hơn mười thước là một đạo chiến hào. Do thời gian gấp rút nên chiến hào chỉ có thể chú ý đến độ rộng mà không sâu lắm. Độ rộng của nó cũng chỉ đủ cho chiến mã đối phương không dễ dàng vượt qua được mà thôi.

Ở trong các chiến hào ấy chôn các cọc gỗ rồi phủ bằng các cọc gỗ nhọn. Nếu đã rơi vào đó thì rất khó thoát ra được.

Trong đội tiên phong của Cố Lương Trần, đột nhiên thấy có một mã đao giơ lên phất phất. Cả bọn liền nhìn thấy bên phía kỵ binh Thiên Sơn nhanh chóng xếp hình. Một loạt mấy trăm kỵ binh một hàng, phía sau là các nhóm binh mã. Ở hàng đầu vẫn là trung phong, nhưng hàng thứ hai thì tốc độ đã giảm xuống. Tốc độ của của hàng tiếp theo cũng giảm theo. Cứ như vậy thì khoảng cách giữa mười mấy hàng của đội kỵ binh vài ngàn người được dần dần nới rộng ra.

Sở Hoan đứng trên phía tháp canh nhìn rất rõ sự tình. Hắn khẽ chau mày. Tuy sớm đã nghe danh của kỵ binh Thiên Sơn, hơn thế cũng đã một lần cảm nhận được uy lực và sự dũng mãnh của đội quân này nhưng có lẽ đúng như thực tế, sự di chuyển của quân Thiên Sơn hết sức thống nhất, ăn ý theo quân lệnh. Kỵ binh Thiên Sơn đều có thể thực hiện bày binh bố trận theo quân lệnh một cách nhanh chóng, khi xung phong có thể vừa tấn công vừa bày trận. Hơn thế tất cả các binh sĩ đều tự điều khiển được tốc độ, điều chỉnh việc co giãn khoảng cách giữa các hàng. Điều này thì phải luyện tập ít nhất ba đến năm tháng mới có thể thực hiện được

Tuy chưa biết được sức chiến đấu của kỵ binh Thiên Sơn, nhưng Sở Hoan không thể không thừa nhận kỵ binh Thiên Sơn đã được rèn luyện nghiêm chỉnh. Kỹ thuật cưỡi ngựa của từng binh sĩ bên đó đều rất ổn, hơn thế, sự phối hợp đồng đội rất tốt. Lúc trước, khi hắn và Bùi Tích ngẫu nhiên bàn đến việc luyện binh, cũng đã thống nhất ở điểm, việc luyện binh thực sự cũng chỉ ở hai điểm là rèn luyện kỹ năng chiến đấu đơn lẻ và rèn luyện tính kỷ luật của binh sĩ.

Cái gọi là tính kỷ luật tuy bao gồm cả kỷ luật đạo đức, nhưng cái quan trọng nhất là kỷ luật phối hợp giữa các binh sĩ. Chỉ có kỷ luật nghiêm minh thì binh sĩ mới có thể trên dưới thống nhất, mà giữa các binh sĩ mới có thể phối hợp ăn ý. Trên thực tế, không chỉ ở giây phút cam nguy trên chiến trường, mà ngay cả khi luyện tập, muốn binh sĩ thống nhất phối hợp, trên dưới như một thực sự là một việc không hề dễ dàng. Huống hồ so với bộ binh, kỵ binh còn cần thêm khả năng điều khiển chiến mã, độ khó của nó lại càng tăng thêm gấp mấy lần.

Một kỵ binh đã được huấn luyện nghiêm chỉnh tới độ đủ tư chất cấp độ chỉ huy thiện chiến, dù có thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nhưng chiến thuật chỉ huy của tướng lĩnh và sự phối hợp ăn ý giữa các binh sĩ sẽ bù cho những khiếm khuyết thiếu hụt đó.

Những kỵ binh xuất hiện trước mắt Sở Hoan lúc này không nghi ngờ gì chính là những binh sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Hơn nữa, lần tấn công này Sở Hoan đã biết rõ kẻ thống lĩnh cánh quân phía bắc này cũng là một tên biết đánh đấm.

Việc các hàng ngũ kỵ binh tách ra, kéo dài khoảng cách, trong nháy mắt khiến Sở Hoan hiểu được ý đồ của đối phương.

Nếu như kỵ binh đối phương hợp lại thành một đội sát vào nhau, không có khoảng cách, vậy thì, nước tấn công của hàng kỵ binh đứng đầu có thể sau khi vượt qua được chiến hào thì đám kỵ binh ở hàng tiếp sau lại không có đủ thời gian để chuẩn bị. Hơn thế, chỉ cần hàng phía trước gặp sự cố thì phía sẽ gây hỗn loạn cho phía sau. Đám binh sĩ phía sau trong lúc vội vàng sẽ người ngựa ngã vào nhau, gây ra hỗn loạn.

Thế nhưng, nếu khoảng cách được giãn ra, thì sau khi hàng thứ nhất vượt qua được chiến hào, dù là thành công hay không thì hàng tiếp theo có đủ thời gian để ứng phó. Nếu như đồng bọn phía trước có thể vượt qua, thì phía sau tiếp tục tiến lên. Còn nếu đồng bọn bị rơi vào trong hào, thế thì, kỵ binh phía sau ngay lập tức sẽ chậm tốc độ lại.

Dù là để bảo vệ mình hay để cứu đồng đội đang bị rơi vào bẫy thì cũng cần phải có đầy đủ thời gian chuẩn bị.

Sở Hoan đã hi vọng được chứng kiến cả đám quân đối phương ào ào nhất loạt xông tới. Nhưng đối phương lại có sách lược ứng phó, hiển nhiên khiến hắn có chút thất vọng.

Nhưng giờ phút này hắn cũng biết uy danh vang dội của kỵ binh Thiên Sơn là có thật. Chúng tuyệt đối không phải là một đội quân ô hợp, chỉ cần chỉ huy hợp lý thì quân Tây Quan khó có thể địch nổi.

Hàng thứ nhất của kỵ binh Thiên Sơn như lũ hổ xuống núi, khí thế bừng bừng, tràn đầy tự tin.

Mắt thấy quân địch đã tới cách chiến hào chỉ còn chừng mấy mét, vào trong vòng bắn, nhưng Sở Hoan không vội vã hạ lệnh bắn tên. Hắn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào đám quân Thiên Sơn đang hùng hổ xông tới.

Kỵ binh Thiên Sơn cũng đã chuẩn bị trước khi nhìn thấy chiến hào ở phía trước. Chúng vội vàng giơ roi ngựa, chuẩn bị tốt cho công kích, tốc độ càng nhanh, đợi khi chiến mã vượt qua, khoảng cách vượt qua càng xa, thì thấy những chiến hào ở phía trước căn bản cũng không phải là chướng ngại không thể vượt qua được.

Ngay trong lúc đó đã xảy ra một biến cố kinh ngạc. Trong lúc những kỵ binh đang thực hiện các bước gấp rút để vượt qua chiến hào, giữ đội hình tấn công ấy, thì đột nhiên người ngã ngựa đổ. Cả mã trường vang lên những tiếng kêu, hí thảm thiết.Vô số chiến mã tựa như trúng tà một loạt ngã xuống. Mà cả đám kỵ binh không trở tay kịp, sự chú ý của chúng đều đang tập trung vào chiến hào ở phía trước, không thể ngờ được có thể xảy ra sự cố như thế này.

Cũng đúng lúc này, từ sau lũy tường, tiếng hô nổ lên từ bốn phía. Tuy quân Tây Quan từ sau tường Mộc Lan chưa bắn tên nhưng đều nhất loạt hò hét hoan hô.

Cố Lương Trần không ở hàng thứ hai mà ở giữa hàng thứ nhất và hàng thứ hai. Dù sao quân tử cũng đứng dưới nguy hiểm. Hàng thứ nhất là hàng tấn công đầu tiên, thuộc hàng ngũ nguy hiểm nhất.

Quân Tây Quan dù sao cũng không phải là lũ ăn hại, có tấm chắn là bức tường Mộc Lan vững chắc. Đến lúc tấn công tất cả các mũi tên đồng loạt bắn ra, đương nhiên những kẻ tiếp nhận mũi tên ấy đầu tiên chính là đội quân hàng thứ nhất, tổn thương cũng không hề nhỏ.

Gã là thống soái đội kỵ binh cánh phía Bắc, chỉ cần trên đường tấn công bị gãy cánh, cả cánh bắc sẽ như rắn mất đầu, kết quả sẽ là một tai nạn lớn.

Khi đám kỵ binh ở hàng thứ nhất xảy ra biến cố, gã có thể nhìn thấy binh mã của quân mình thi nhau đổ xuống, tiếng kêu vô cùng thảm khốc một vùng. Gã vô cùng kinh ngạc, phi ngựa chậm lại. Lúc này lại nhìn rõ hơn, thì ra phía Sở Hoan đã đào những chiếc hố sâu trước chiến hào. Những chiếc hố sâu này được ngụy trang cẩn thận, nhìn từ xa vẫn là một khoảng trống bằng phẳng. Tuy bên trên có thể nhìn ra một chút dấu tích, nhưng kỵ binh tấn công với tốc độ nhanh như vậy, sự chú ý lại chỉ tập trung ở chiến hào được bày bố rất rõ ở phía trước, nên vô tình vấp phải trở ngại bằng các hố kín như thế này.

Những công sự phòng ngự của Mã trường chủ yếu dùng tường Mộc Lan che chắn, chiến hào ở phòng tuyến phía ngoài, lại lấy những hố sâu ở tận phía ngoài cùng hỗ trợ phòng ngự. Quân kỵ binh Thiên Sơn dù kỹ thuật cưỡi ngựa có tinh thông đến mức nào, lại thêm phản ứng tốt đến cỡ nào cũng mất quá nửa rơi vào những hố sâu đó.

Trong những hố sâu tự đã bày bố những chiếc cọc nhọn. Nếu đã bị rơi vào thì tự khắc sẽ bị đâm thủng người ngựa, máu me bê bết, người kêu ngựa hí. Dù là người hay ngựa, khi đã bị rơi vào trong đó đều không tìm được cách thoát ra.

Tuy Sở Hoan là tướng quân mới nổi, bản thân hắn từ một kẻ áo trắng biến thành một đại tướng nơi biên cương mới chỉ là chuyện trong vòng mấy năm nay. Tuy nhiên, hắn lại là một người có khả năng thích ứng nhanh với mọi hoàn cảnh.

Khi hắn mới đến Tây Bắc, nhìn rõ địa thế của Tây Bắc, hắn tự đã hiểu ra hắn sẽ có lợi trong việc chiến trận ở ngay trên mảnh đất Tây Bắc này.

Muốn tiếp tục tồn tại thì không thể chỉ trông cậy vào người khác, mà phải tự vũ trang cho chính mình, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Đạo lý này Sở Hoan sớm đã hiểu rõ. Thế cho nên, sau khi tới Tây Bắc, chỉ cần có thời gian rỗi, hắn đều tranh thủ từng phút từng giây luyện võ công, khổ luyện đọc binh thư. Ngay cả những lúc nghỉ ngơi vào buổi tối, trừ những khi Tố Nương không chịu nổi, nếu không hắn cũng sẽ cố gắng đến phòng nàng. Ngoài việc hưởng thú vui vợ chồng với nàng, hắn cũng muốn mượn cơ thể của nàng tu luyện võ công, duy trì tinh lực của bản thân.

Từ cổ chí kim, mỗi một vương triều đều trải qua bao nhiêu lần chiến đấu mới thiết lập nên được. Đông thảo tây phạt, nam chinh bắc chiến, mà mỗi chiến trường đều để lại những kinh nghiệm xương máu quý giá cho người đời sau. Từ xưa tới nay, danh tướng vô số, trong đó không ít người văn võ song toàn, để lại cho hậu thế những cuốn binh thư quý báu. Tinh thần giác ngộ của Sở Hoan rất tốt, trong những cuốn sách binh pháp của người trước đề lại, hắn đã thu thập được rất nhiều điều bổ ích.

“Hư dĩ thực chi thực dĩ hư chi”, binh pháp đã nhiều lần đề cập đến điều này, trong mắt của nhiều danh tướng, dù ở trong hoàn cảnh địa lý nào, chỉ cần biết phát hiện và khám phá thì sẽ tìm được chỗ lợi dụng cho mình.

Sở Hoan biết quân Thiên Sơn người đông thế mạnh. Nhưng, hắn cũng biết đối phương thiếu kinh nghiệm. Hắn đã tự bố trí những hố sâu khiến cho đối phương bị mắc lừa rất dễ dàng. Đào hố bên ngoài ngoài chiến hào, rõ ràng chiến hào chỉ là công trình phụ trợ cho việc che dấu cho điểm chính là những hố sâu kia. Để đối phương có thể dũng cảm lao tới, những chiến hào không được đào quá rộng. Như vậy có thể khiến cho quân địch xem chừng có thể vượt qua, lấy vượt qua chiến hào làm mục đích. Muốn lấy đà với tốc độ cao để vượt qua chiến hào, sẽ tất nhiên rơi vào đám hố bẫy rình sẵn.

Chỉ là điều khiến Sở Hoan thất vọng là đội kỵ binh của Thiên Sơn lại giữ vững khoảng cách. Những tên kỵ binh ở hàng đầu tiên rơi vào đám hố sâu kia, những hàng còn lại kịp thời phát hiện và ngừng lại.

Chỉ cần đội kỵ binh Bắc Sơn không có sự chuẩn bị như vậy trước mà đồng loạt xông lên, kết quả của chúng chắc chắn thảm hơn nhiều.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.