Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1385: Mãnh Hổ Rời Núi



Thương vong ngày càng trầm trọng mà không có dấu hiệu dừng lại. Giống hệt như một chiếc thuyền lá đang trôi giạt giữa biển cả, thành Chương Châu có thể bị con sóng dữ nuốt chửng bất cứ lúc nào, nhưng lại vẫn sống sót được giữa những con sóng đó.

Những thi thể dưới tường thành đã xếp thành núi, có xác lũ phỉ Thanh Thiên, cũng có xác binh sĩ giữ thành. Khi còn sống còn phân đâu là ta, đâu là địch, nhưng khi chết rồi ta hay địch đều nằm chung một đất.

Quân Thiên Thanh kỳ thực cũng đã có chút chuẩn bị cho việc tấn công thành Chương Châu. Bên chúng đã có rất nhiều vũ khí công thành, nhưng dù sao thành Chương Châu cũng là một thành lớn ở phía đông, vô cùng kiên cố, không phải dễ dàng mà có thể tấn công được. Tuy quân Thanh Thiên cố hết sức tấn công, nhưng đánh mãi không được, nên đã có phần mệt mỏi.

Quân giữ thành cũng đã mỏi mệt rã rời.

Dù chỉ là trong thời gian mấy ngày, nhưng quân Thanh Thiên đánh mạnh, không để cho quan binh thủ thành có thời gian để thở. Chém giết liền mấy ngày, giáp bất li thân, đao không rời tay, nên các binh sĩ giữ thành đã có chút lơi lỏng, thậm chí đã có người gục vào trường thương mà ngủ gật.

Mấy ngày nay, quân Thanh Thiên một mặt đánh thành Chương Châu, mặt khác lại đưa người đi khắp nơi bắt bớ dân chúng làm con tin rồi dồn họ đến chân thành. Chúng không ngừng khuyên quan binh đầu hàng. Dù cho chúng có không đạt được mục đích nhưng đã khiến cho tâm tư của quan binh thủ thành có nhiều thay đổi lớn. Tận mắt nhìn thấy người thân chết thảm ngay dưới chân mình, cố nhiên khiến người ta bi phẫn. Tuy vậy, nó cũng khiến cho quan binh thủ thành bị đả kích tinh thần.

Vừng đông còn chưa hé rạng, hai bên tạm thời ngưng chiến, tự dành cho mình ít thời gian hít thở. Khuôn mặt Hàn Tam Thông đã có chút sưng lên, hai mắt đỏ ngầu, vằn vện tia máu. Đã qua nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi, gã đạp nhẹ bước chân, đi về phái một đầu tường thành, nhìn các binh sĩ đang nằm ngồi ngổn ngang nghỉ ngơi. Gã biết quân sĩ đã mệt mỏi tới mức không chịu đựng nổi nữa rồi.

Vẫn còn binh sĩ đang cố chống mi mắt lên để chống trọi, nhìn thấy Hàn Tam Thông bèn vội vàng hành lễ. Hàn Tam Thông khoát khoát tay, ra hiệu đừng làm kinh động tới các binh sĩ khác đang nghỉ.

Tuy là thành Chương Châu đang lung lay sắp đổ, tuy là Hàn Tam Thông đã bị mọi người đều biết là tướng của quân bên thua, nhưng gã đang ở trong đám người tử thủ Chương Châu, lại đồng cam cộng khổ với binh sĩ nên binh sĩ vẫn rất kính trọng gã.

Đi đến một góc thành, hai tay gã vịn vào đầu tường thành, mắt nhìn về phía quân doanh của địch. Thần sắc gã trở nên trầm tư. Tri châu Chương Châu La Thế Lượng vẫn đi theo gã, giờ nói khẽ:

- Hàn tướng quân, e rằng chúng ta sẽ không trụ được lâu nữa.

- Ta biết.

Một cơn gió sớm thổi tới, Hàn Tam Thông cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn mấy phần. Gã nói tiếp:

- Thanh Thiên vương đối với Chương Châu là tình thế bắt buộc, rồi gã sẽ đi tiếp về phía đông, không bao lâu nữa, cả Phúc Hải sẽ vào trong tay gã.

- Tướng quân, chúng ta đã đưa người đi nhắn tin cầu viện. Tại sao đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Chắc là triều đình đã bỏ mặc Phúc Hải rồi phải không ạ?

La Thế Lượng cười gượng.

- Đợi thêm một chút. Thánh thượng ngay tại Hà Tây. Chúng ta cử người xin cầu viện đến Hà Tây. Xích Luyện bên Liêu Đông nếu nhận được thư cầu viện chắc cũng sẽ không khoanh tay ngồi yên. Ta chỉ sợ trên đường đi cầu tiếp viện...

Hàn Tam Thông đáp lời.

La Thế Lượng gật đầu, nói:

- Vâng, chỉ hi vọng như vậy.

Hàn Tam Thông liếc nhìn La Thế Lượng cười nói:

- La tri châu, lúc trước trong lòng bản tướng còn có chút thành kiến với người đọc sách như ngươi. Ta vẫn cho rằng các ngươi toàn thích nói những điều viển vông, gặp phải biến lớn liền thúc thủ mà chẳng đưa ra được kế sách gì. Nhưng lần này, La tri châu đã cùng bản tướng cố thủ Chương Châu, ngươi đã để cho ta thấy được bản lĩnh kiên cường của kẻ đọc sách.

- Tướng quân quá khen.

La Thế Lượng mỉm cười đáp lời:

- Triều đình có thể có ít động thái, dân chúng có thể có chút khó khăn, nhưng nếu vào thời loạn, dân sẽ càng khổ hơn. Ngài nhìn Thanh Thiên vương mà xem, kẻ có thể lôi dân chúng vô tội ra làm con tin, nếu Phúc Hải thật sự rơi vào tay gã, hậu quả sẽ như thế nào? Hàn tướng quân, nói một câu khó nghe là chúng đã muốn mưu sát bọn tham quan ô lại, đó là chẳng qua cũng là kiếm cớ với trời xanh mà thôi. Dù là tham quan hay thanh quan, chỉ cần làm quan thì chúng phải bắt phải giết... Há nào dưới gầm trời này tất cả các quan viên đều là tham quan ô lại? Nếu ta bị chúng bắt thì cũng chỉ còn nước chịu chết, chẳng thà liều mạng sống mái một phen. Cũng chỉ là muốn tìm đường sống chứ chưa nói gì đến kiên cường.

Hàn Tam Thông cười ha hả, nhưng ngay lập tức gã dừng lại, tiếp lời một cách chán nản:

- Chỉ tiếc rằng bản tướng quá khinh địch, đã bị Thanh Thiên vương đánh cho một trận trở tay không kịp ở Hà Bắc. Toàn tuyến đã sụp đổ...!

- Hàn tướng quân lòng dạ sắt son, hạ quan đều nhìn thấy cả.

La Thế Lượng nói:

- Tướng quân không cần nghĩ nhiều, lũ nghịch tặc Thanh Thiên này làm trái với ý trời, chẳng có gì đáng nói tới chính nghĩa cả. Có thể nhất thời chúng lừa dối được dân chúng, nhưng cũng không lâu nữa đâu. Có tướng quân cầm đầu, chúng tôi nhất loạt đồng lòng, chờ đợi viện quân, nói không chừng Chương Châu có thể chuyển nguy thành an.

Hàn Tam Thông gật đầu mỉm cười, nhưng trong lòng thì u ám, không hi vọng.

Nếu như quả thật có duyên thì khi quan binh bị thất bại ở Hà Bắc, Triều đình đã nên phái viện binh tới mới phải. Thư cầu viện binh đã đưa đi lâu như vậy rồi, dù là Hà Tây hay là Liêu Đông thì có viện binh ít ra cũng đã có chút tin tức. Nhưng đến hôm nay, hai lượt nhân mã đã đi mà không thấy hồi âm gì trở lại. Gã biết Chương Châu lành ít dữ nhiều, thành bị phá cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhiều chỗ ở tường thành đã bị sụp xuống. Chí khí của quan binh thủ thành cũng đã bị trượt dốc nghiêm trọng sau nhiều ngày liên tiếp khổ chiến và chứng kiến đám Thanh Thiên giết con tin.

Gã biết rõ, đợi sau khi trời sáng hẳn, một vòng công thành mới lại sẽ bắt đầu. Chương Châu thành đã đến lúc nỏ mạnh hết đà. Có lẽ chỉ đến lúc trời tối là đầu thành Chương Châu đã cắm cờ của đám Thanh Thiên rồi cũng nên.

- Tướng quân, trong thành còn chứa nhiều lương thực.

La Thế Lượng do dự một lát rồi nói:

- Hạ quan đã phái người đi giữ kho lương, chỉ cần thành bị phá là cho bọn họ phóng hỏa đốt lương, không để lại cho bọn chúng một chút lương thực nào.

Dù hai người miệng thì nói cứng như vậy, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ rằng, Chương Châu có thể bị phá bất cứ lúc nào. Muốn giữ được thành bây giờ chẳng khác nào kẻ mất trí nói lời mê sảng.

Hàn Tam Thông có vẻ hơi do dự. Cuối cùng, gã cười đau khổ nói:

- Mà thôi, nếu thành đã không thể giữ được, chỗ lương thực đó cứ để đó. Chiến đấu không phải là để cho nhiều người chết hơn...

Trên mặt gã lộ rõ vẻ buồn bã cô đơn.

Từng giây từng phút trôi qua. Ánh sáng tờ mờ của bình minh đang dần dần từng bước từng bước phủ lên mặt đất. Các binh sĩ trong thành hầu hết đã ngủ dậy. Trên khuôn mặt mỗi người họ, dường như đều có vẻ trang nghiêm. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đánh tới trận này có lẽ đã là trận cuối cùng.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi

(Say sưa chốn sa trường, không có vị tướng nào cười cả. Còn xưa nay chinh chiến đã mấy ai được trở về.)

Chết nơi sa trường chính là cách trở về nhà tốt nhất của các binh sĩ.

Giữa trời đất đột vang lên những tiếng ù ù. Quan binh thủ thành không hẹn nhưng đều nghĩ rằng, Thiên Thanh đã bắt đầu công thành rồi. Tất cả mọi người đều nhìn từ trên đầu tường xuống, quan sát phía dưới.

- Không đúng...

Tuy mới mờ sáng, trời đất còn có chút nhá nhem sáng tối, nhưng khả năng quan sát của Hàn Tam Thông cực tốt, gã nói:

- La tri châu, thế trận của đám tặc quân Thiên Thanh có gì đó không đúng...

- La Thế Lượng quan sát, quả thật quân Thiên Thanh đang có động. Nhưng, cái động ấy hết sức lạ kỳ, dường như là một trận rối ren. Những bóng người chuyển động, nếu nhìn sang thì thấy đám quân Thanh Thiên đang giống như lũ ruồi bay tán loạn.

- Tặc doanh hỗn loạn. Có vấn đề. Mọi người không nên khinh suất vội vàng.

Hàn Tam Thông nói, tay nắm chặt bội đao.

- Đại Nhân, người xem bên kia là cái gì?

Một tên lính tinh mắt đột nhiên chỉ về phía xa, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Hàn Tam Thông lập tức di chuyển sang phía đầu bên đó. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một đám bụi bay mù trời, tiếng chân dậm, những chiếc bóng đen bỗng xuất hiện từ phía đường chân trời. Nó ở ngay giữa đường chân trời, ranh giới tiếp giáp của trời và đất, có thể quan sát rất rõ.

- Chuyện gì vậy?

- Có phải là... có phải là có viện binh?

- Viện binh ở đâu?

- Các ngươi xem, là kỵ binh, tốc độ thật là nhanh...

- Là kỵ binh, các ngươi mau nhìn xem, bọn họ đang xông thẳng về phía quân giặc...

Đám binh sĩ đứng đầu tường trong lòng phấn khởi. Cả đám lớn tiếng hò hét gọi nhau. Lúc này, ngay cả Hàn Tam Thông mắt cũng sáng lên. Gã đã nhìn rõ, đám người ngựa xuất hiện phía chân trời ngày càng nhiều. Tiếng vó ngựa rầm rập khiến đất trời rung chuyển. Cả đám đó đều là kỵ binh, hàng trăm hàng ngàn kỵ binh binh thành một con rồng dài, tốc độ ép về phía doanh trại quân giặc ngày càng nhanh.

- Viện binh đấy!

Hàn Tam Thông kêu lớn, mấy ngàn kỵ binh xuất hiện. Hàn Tam thông nhìn là nhận ra ngay đó là viện binh. Sở dĩ vậy vì gã rất rõ, quân Thanh Thiên tuy đông nhưng lại thiếu chiến mã. Chúng không thể có đội quân kỵ binh lớn như vậy được.

Kỵ binh không đánh cờ nhưng tốc độ chẳng khác gì chớp giật. Ba đường dài như rồng cuốn giống hệt như tam xoa kích hùng dũng tiến về phía quân giặc, rất sắc bén.

Doanh trại quân địch nháo nhác, tiếng hò hét, người người nhốn nháo, đọi hình di chuyển. Rõ ràng là chúng đang tổ chức dàn trận nghênh chiến.

Cả vùng đồng bằng rộng lớn là địa hình mà kỵ binh ưa chuộng nhất. Đội kỵ binh như bốn con rồng trải ra kéo căng dây cung. Quân giặc còn chưa kịp phản ứng đã đâm một mũi thật sâu vào chính doanh trại của chúng.

Binh mã lướt qua, cờ giặc rơi xuống. Tiếng kêu thảm thiết ở bên doanh trại của giặc nổi lên liên tiếp. Ngựa đạp liên doanh, kỵ binh đánh đâu thắng đó, thừa thắng xông lên, không gì cản nổi. Tựa như một lưỡi dao sắc chia cắt

doanh trại địch một cách rất ngọt.

Trong doanh trại của Thanh Thiên có tiếng nổ lớn, kèn báo hiệu vang lên.

Lúc này, chỉ thấy một đội xạ thủ tay cầm trường đao lao ra. Trông chúng chẳng khác gì một lũ ruồi nhặng lao vào đội quân rồng kỵ binh.

Thanh Sư Hầu nét mặt lúc này có vẻ trầm tư. Tuy nhiên, gã cũng không có vẻ gì là bối rối.

Trước khi đội kỵ binh đến, gã đã biết được tin. Trên cả vùng đồng bằng rộng có một đại quân kỵ binh lao tới với tốc độ nhanh. Lúc đó, gã cả kinh vì biết quân Thanh Thiên không có kỵ binh. Đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện, chỉ có thể là viện binh của triều đình.

Phúc Hải cũng chẳng có mấy kỵ binh, chứ chưa nói đến có cả một quân đoàn kỵ binh to lớn như vậy. Gã phân tích sơ sơ, nếu không có gì bất ngờ, căn cứ theo quy mô và phương hướng lái của địch thì có thể đoán ngay ra đó là đội quân kỵ binh đến từ Liêu Đông.

Đội quân thiết kỵ Liêu Đông của Xích Luyện điện cuối cùng cũng đã xuất hiện ở Chương Châu.

Chỉ là không có quá nhiều thời gian cho gã suy nghĩ, tin viện binh tới rất nhanh đã lan truyền trong doanh trại. Cả đội quân hỗn loạn cả lên, Thanh Sư Hầu ngay lập tức chuẩn bị binh mã nghênh chiến. Có điều, quân gã còn chưa kịp bố trí dàn trận xong thì đội quân thiết kỵ của Liêu Đông đã như sấm như chớp lao tới chém giết.

Con mãnh hổ Liêu Đông với khí thể như chẻ tre cuối cùng cũng đã xuống núi. Hổ mà đã xuống núi thì mấy ai ngăn được.

Thanh Sư Hầu nhìn thấy quân thiết kỵ như điện đã chém giết tới gần doanh trại của gã. Những dũng sĩ Liêu Đông trên chiến mã, dao bầu như lưỡi hái, lấy đầu quân Thanh Thiên như cắt ngọn cỏ vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.