Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1308: Sâu Mọt



Cừu Tuấn Cao cười lạnh nói:

- Nếu đã vào kinh mưu sinh, vậy vì sao lại giả mạo con huyện lệnh đến đại đường bộ hình ta kêu oan.

Đoạn Tiểu Lâu và Tiêu Yến Thu liếc nhau, cuối cùng nói:

- Bẩm đại nhân, quả thật... quả thật sau khi chúng tôi đến kinh thành, vẫn luôn không thể bắt tay vào việc. Hí Lâu Tử của kinh thành, cho dù xuyên suốt trận cũng đều là muốn danh giác vang dội khắp các nơi, bọn họ căn bản không cho chúng tôi cơ hội lên đài thi đấu. Chúng tôi ở kinh thành mấy tháng, bạc mang theo cũng tiêu gần hết rồi vốn nghĩ bây giờ thật sự không thành chỉ có thể quay lại Kim Lăng. Thế nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị lên đường, có quý nhân tìm chúng tôi, muốn chúng tôi giúp hắn một việc, chỉ cần hoàn thành việc này ắt có trọng thưởng...!

Cừu Tuấn Cao trầm giọng nói:

- Làm chuyện gì?

- Chính là... chính là giả mạo Trần Quả, vu cáo Cừu Phưởng.

Đoạn Tiểu Lâu sắc mặt trắng bạch:

- Chúng tôi ngay cả Trần Quả cũng chưa nhìn thấy, từ trước ở đường Kim Lăng cũng chưa từng nghe thấy có án oan này. Vốn không muốn dính vào, nhưng ví tiền rỗng tuếch, cho dù phải về Kim Lăng cũng muốn vòng vo trên người. Hơn nữa quý nhân sai chúng tôi làm hết sức hào phóng, hứa hẹn chúng tôi chỉ cần hoàn thành việc này sẽ cho chúng tôi năm trăm lượng vàng... Năm trăm lượng vàng, đủ để chúng tôi ở kinh thành tự mở một đoàn hát nhỏ, cũng có thể bảo đảm chúng tôi không lo cuộc sống về già, cho nên...!

- Quả nhiên là người chết vì tiền chim chết vì ăn.

Cừu Tuấn Cao cười lạnh:

- Gan các ngươi thật cũng lớn lắm, năm trăm lượng vàng các ngươi liền bị mê hoặc, lẽ nào các ngươi không nghĩ qua một khi việc này bại lộ các ngươi còn có thể giữ được tính mạng sao?

- Chúng tôi cũng lo lắng như vậy, nhưng... nhưng quý nhân nói, việc này đã sắp xếp đâu vào đấy chỉ cần chúng tôi tiến vào nha môn bộ hình. Dựa vào những gì hắn nói, kiện Cừu Phưởng, như vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác bọn họ sẽ xử lý. Chúng tôi sẽ tuyệt đối không có bất cứ trách nhiệm gì.

Đoạn Tiểu Lâu nói:

- Chúng tôi nhận được lời bảo đảm và hứa hẹn... cho nên lúc ấy mới bí quá hóa liều.

- Vu cáo có thể tránh khỏi liên quan sao?

Cừu Tuấn Cao hừ lạnh một tiếng.

- Các ngươi thật là suy nghĩ hão huyền, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Vào nha môn bộ hình vu cáo người khác, các ngươi thấy bổn quan dễ dàng tin lời của các ngươi thế sao? Hôm nay giám quốc và phụ quốc đều ở đây, cho dù bản quan không xuất hiện lẽ nào giám quốc và phụ quốc không nhìn ra chỗ sơ hở?

Nhất thời kinh hãi trầm giọng nói:

- Các ngươi nói đây tất cả đều là có người chỉ đạo, chỉ là bất cứ người nào trong các ngươi?

Đoạn Tiêu Lâu và Tiểu Yến Thu cùng chăm chú nhìn một cái đều lắc đầu.

- Đến giờ khắc này rồi, các ngươi còn không thành thật khai báo?

Cừu Tuấn Cao trầm giọng nói:

- Bổn quan thẩm án, rất ít tra tấn, có thể là trước đây các ngươi đã vu cáo hãm hại người khác, hôm nay lại nhất định không nói ra sự thật, bổn quan không thể nói trước không dùng hình rồi.

Đứng dậy hướng Thái tử và các Tề Vương khác cung kính nói:

- Giám quốc, phụ quốc, ở nha môn bộ hình trước khi chưa xác định ra người phạm tội, không dám lạm dụng hình pháp. Thế nhưng một khi xác định có tội, nhưng lại không thành thật khai báo sự thật tội ác, hạ quan vẫn là phải ra tay rồi.

Thái tử khẽ vuốt cằm nói:

- Tra tấn vốn cũng là một loại thẩm án, mặc dù không thể lạm dụng nhưng đối với những kẻ hình phạm ngu xuẩn mất khôn kia, là phải dùng rồi.

- Đa tạ giám quốc thông cảm!

Cừu Tuấn Cao đa tạ, nhất thời kinh hãi trầm giọng quát:

- Người đâu, dùng hình!

Gã vừa quát nhóm nha sai bên cạnh một tiếng, đám người Đoạn Tiểu Lâu hồn bay phách lạc, đã thất thanh nói:

- Đại nhân, chúng tôi thật sự không biết người đó có quan hệ với chúng tôi là thân phận thế nào, nhưng mà... tướng mạo của hắn chúng tôi nhớ rõ, tiểu nhân đồng ý vẽ tướng mạo của hắn.

- Lấy giấy bút.

Cừu Tuấn Cao không chút do dự nói.

Quan tòa đều có thư lại mang giấy bút lên, Đoạn Tiểu Lâu cầm bút lên vẽ.

Lúc này, Tề Vương chỉ là kinh ngạc nhìn nét vẽ của Đoạn Tiểu Lâu, vẫn buồn bực khó thở trong người. Từ sau khi Thiên Cổ vang lên sự việc xảy ra, bay qua một lần lại một lần trong đầu Tề Vương.

Lúc này thân thể hắn đã phát lạnh.

Thủ đoạn đánh đổ Cừu Tuấn Cao chính là dùng án của Trần Quả làm liên lụy tới Cừu Tuấn Cao, sau đó lại dùng sát chiêu cuối cùng với tư cách của Trần Điền Thị, một đòn trí mạng.

Tất cả vốn kín đáo, nhưng hôm nay đã xảy ra biến động long trời lở đất.

Trần Lam của huyện Thu Hộ xuất hiện, Trần Lam chưa chết, như vậy về vụ án của Trần Quả trong nháy mắt liền bị sụp đổ. Trần Quả không phải Trần Quả. Như vậy thù giết cha, mối hận cướp vợ tự nhiên cũng sẽ không tồn tại. Nếu dùng đến tư cách thư mật của phụ tử đánh một đòn trí mạng, vậy đương nhiên không tồn tại rồi.

Hiện tại, chẳng những không có cách nào hình thành đòn công kích trí mạng với Cừu Tuấn Cao, ngược lại là vụ án này tiếp theo tất nhiên sẽ tạo hậu quả càng nghiêm trọng.

Đám người Đoạn Tiểu Lâu chỉ là con hát, con hát đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ giả mạo quan viên vu cáo Cừu Phưởng. Hơn nữa đám người Đoạn Tiểu Lâu chưa đánh đã khai, thừa nhận là có người đứng sau sai khiến.

Mà Tề Vương đương nhiên biết rõ, người giật giây đích thực chính là mình.

Đám người Đoạn Tiểu Lâu trực tiếp tiến hành tiếp xúc, là Lăng Vô Hư thượng thư bộ hộ, Tề Vương không trực tiếp tiến hành tiếp xúc với Đoạn Tiểu Lâu này. Cũng bởi vậy, đám người Đoạn Tiểu Lâu không có cách nào chứng minh là Tề Vương chỉ đạo.

Nhưng không hề nghi ngờ, Lăng Vô Hư chẳng mấy chốc sẽ nổi lên mặt nước.

Chỉ cần Lăng Hư Vô nổi lên mặt nước, Tề Vương sẽ biết mình đầy nguy hiểm. Mặc dù nói trù tính sau lưng lật đổ Cừu Tuấn Cao lại là do thân lực của Vô Hư một tay thiết kế, nhưng lại do Tề Vương cho phép.

Tề Vương thật sự không rõ, trong giai đoạn này rốt cuộc có sai lầm gì.

Lăng Vô Hư bảo đảm vụ án này trải qua điều tra cặn kẽ, bằng chứng như núi. Hơn nữa được bố trí vô cùng nghiêm ngặt, nếu không cũng không dám khiêu chiến với Cừu Tuấn Cao.

Lẽ nào là Lăng Hư Vô bên kia có vấn đề gì?

Lăng Hư Vô là tâm phúc của Tề Vương, là đối tượng đả kích quan trọng của Thái Tử. Phải chăng Lăng Hư Vô sớm đã bị người nhìn thấu, y đang âm thầm bày mưu tính kế bên này, bị Thái Tử biết được rõ ràng? Lẽ nào Lăng Hư Vô không hiểu, chui vào bẫy mà Thái Tử bố trí tỉ mỉ. Vụ án này là Lăng Hư Vô phái người đi huyện Thu Hộ tìm hiểu trước, Lăng Hư Vô cũng không tự mình đi trước.

Cái kia phải chăng là người Lăng Hư Vô phái đi bị Thái Tử khống chế, lúc này mới nói với Lăng Hư Vô cái này không tồn tại án oan.

Dưới trù tính của Thái Tử, lợi dụng việc giả dạng vợ chồng Trần Quả làm nhân chứng?

Hôm nay trên đại sảnh bộ hình, vốn tưởng rằng tất cả đều nằm trong tay mình, nhưng bây giờ tất cả mọi việc xảy ra chỉ có thể khiến Tề Vương hoài nghi mọi kế hoạch của mình. Đã sớm bị Thái Tử biết rõ, khi bản thân tưởng rằng mình đang xem hài kịch, có lẽ trong mắt mọi người mình mới giống con rối trong màn hài kịch đó.

Bức họa của Đoạn Tiểu Lâu đã hoàn thành, mặc dù không phải nét bút điêu luyện nhưng mặt mày và hình dáng đều phác họa giống như đúc, ngay cả thể hình cũng rất chú trọng.

Một gã thư lại luôn đứng bên cạnh Đoạn Tiểu Lâu, lúc này nhìn tác phẩm đã hoàn thành, không nhịn được thất thanh nói:

- Chuyện này… đây không phải là Thị Lang bộ hộ Lăng Vô Hư, Lăng đại nhân sao?

Nghe lời nói ấy, Tề Vương lòng trầm xuống.

Thư lại mang bức vẽ trình lên Thái tử trước, Thái tử cầm bức vẽ nhìn thoáng qua, liền truyền lệnh:

- Người đâu, truyền Lăng Vô Hư!

Lập tức đưa bức vẽ lại cho thư lại nói:

- Cho Tề vương nhìn qua!

Tề Vương nhận bức vẽ, mặt trắng bệch, nhân vật trên bức vẽ này đúng là Lăng Vô Hư. Đoạn Tiểu Lâu mặc dù là con hát, nhưng quả thực không kém họa sĩ. Nhân vật trên bức vẽ có phần giống Lăng Vô Hư.

Bức vẽ trong tay Cừu Tuấn Cao, Cừu Tuấn Cao nhìn lướt qua lập tức trầm giọng nói:

- Đoạn Tiểu Lâu, ngươi đừng nên tội càng thêm tội nữa, lúc trước vu oan Cầu Phưởng, hôm nay lại hãm hại Thị Lang bộ hộ Lăng đại nhân, ngươi quả nhiên to gan thật.

- Đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối không vu oan.

Đoạn Tiểu Lâu vẻ mặt cầu xin:

- Tiểu nhân chỉ là một con hát, đến kinh thành không lâu đừng nói đến Thị Lang bộ Hộ, ngay cả người bình thường cũng không quen biết mấy người. Tìm chúng tôi làm việc ấy đúng là người trên bức vẽ, y để cho chúng tôi giả mạo người nhà của Trần Quả, đến nha môn bộ hình kiện Cầu Phưởng, hơn nữa hứa sẽ cho chúng tôi năm trăm lượng vàng... Tiểu nhân thật sự không biết vị này là Thị Lang bộ Hộ, ở kinh thành không có bất kỳ con đường nào, làm sao có thể nhìn thấy bậc quan lại quyền quý này được?

Cừu Tuấn Cao nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Thái tử nói:

- Giám quốc, Đoạn Tiểu Lâu nói như vậy cũng chưa hẳn là không có lý. Hắn chỉ là con hát dưới Cửu Lưu, đến kinh thành không lâu ngay cả Hí Lâu Xuyến Tràng cũng không có cơ hội, đương nhiên không có khả năng gặp Lăng Vô Hư...!

Thái tử bình tĩnh hỏi Đoạn Tiểu lâu:

- Đoạn Tiểu Lâu, ngươi chắc chắn mình không vẽ sai người?

Tiểu Yến Thu bên cạnh đã nói:

- Đại nhân, dân phụ đã gặp, Đoạn Tiểu Lâu vẽ không sai. Chỉ là chúng tôi vu cáo Cừu Phưởng, chính là người trên bức vẽ, chỉ là chúng tôi không biết y chính là Thị Lang bộ Hộ...!

Thái Tử hơi trầm ngâm, nói với Cừu Tuấn Cao:

- Cừu Thượng Thư, đã qua giữa trưa ngươi phái người ở hậu đường chuẩn bị chút đồ ăn, bổn cung và phụ quốc đều muốn ăn.

Dừng một chút lại nói:

- Sau khi Lăng Vô Hư đến đây, để cho hắn ở quan tòa chờ buổi chiều tiếp tục thẩm án!

Trong hậu đường đã bày một bàn rượu và thức ăn, Thái tử ngồi ở xe lăn, dừng lại ở Tề Vương ngồi đối diện tỏ ra vô cũng bất an hỏi:

- Doanh Nhân, ngươi xem ra có chút căng thẳng, phải chăng có tâm sự gì?

- Không có... Không có!

Thái Tử trầm ngâm một chút cuối cùng nói:

- Doanh Nhân, ngươi là huynh đệ của ta, gần đây trong kinh phong ba bão táp, theo ngươi thấy có phải là ta cố ý đè ép ngươi?

Tề vương thật không ngờ Thái Tử trực tiếp như vậy vội nói:

- Thái Tử ca ca, ta...!

Thái Tử khoát tay nghiêm nghị nói:

- Tình hình Đại Tần ngươi nên biết rõ. Tứ bề báo hiệu bất ổn, thiên hạ náo động. Nếu như tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ Đại Tần phải diệt vong.

Tề Vương hơi biến sắc, nhưng lúc này cần thận trọng, không dám nhiều lời.

- Giang sơn Đại Tần do một tay phụ hoàng gây dựng, thân làm hoàng tử như chúng ta, không thể giương mắt nhìn nó sụp đổ được.

Thần sắc Thái tử ngưng trọng:

- Quốc gia này đã bệnh nguy kịch, chúng ta phải dốc hết sức lực cứu lại nó, phải đổi mới chính trị, phải cải cách. Thay đổi một quốc gia, trước tiên phải thay đổi con người. Không nên cảm thấy ta có nhiều dã tâm lớn, trong triều đình quá nhiều sâu mọt, đúng là những con sâu mọt này uy hiếp đến an nguy của đế quốc ta. Đông Nam Thiên Môn nói, Thanh Thiên Vương của Hà Bắc, Trịnh Thái Thành của Xuyên Trung, Khúc Mã Đồng, Lam Vu của Phúc Hải, những cuộc nổi loạn này chính là uy hiếp đến an nguy của đế quốc đấy, chính là sâu mọt của triều đình. Sâu mọt chưa được diệt trừ, thiên hạ tất sẽ loạn, giang sơn cũng mất!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.