Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 117: Lục công tử thề non hẹn biển



Người hầu chạy tới nói xảy ra chuyện Lâm lang còn tưởng rằng đám người La Thế Lương đi mà quay lại, nhíu mày hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Nàng nhìn thấy Sở Hoan chạy tới bên người mình, trong lòng yên ổn xuống.

Người hầu kia vội nói:

- Có người tìm tới cửa, nói… !

Người hầu này thoáng nhìn qua Lục Thế Huân, mới nói:

- Nói là muốn tìm Lục thiếu đông gia.

Lục này Lục Thế Huân chính là trong ngoài đều không đúng, nghẹn một bụng lửa, nghe nói như thế, không khỏi nhíu mày hỏi:

- Tìm ta? Ai muốn tìm ta?

Gã lập tức nói:

- Ngươi để bọn họ tiến vào!

Người hầu kia hơi lúng túng nói:

- Lục thiếu đông gia, thật sự… thật sự để bọn họ tiến vào sao?

Thần sắc gã cổ quái, dường như có gì nói không nên lời.

Lục Thế Huân quả thật tức giận trong lòng, không kìm nổi mắng:

- Bảo ngươi đi thì đi, sao còn nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Người hầu nhìn lâm Lang, mày liễu của Lâm Lang vẫn nhíu chặt, cho dù nàng cười hay giận, đều thướt tha, hơi trầm ngâm, mới nói:

- Nếu là tìm Lục thế huynh, ngươi để cho bọn họ tiến vào là được.

Trên yến hội tối này, Lâm Lang vài lần bất mãn đối với lời Lục Thế Huân nói, hơn nữa tối nay gây ra chuyện này, cũng bởi vì tiệc rượu Lục Thế Huân thu xếp, nhưng dù sao trước mắt hai bên còn chưa chân chính xé rách mặt, Lục Thế Huân chung quy cũng là khách của Tô phủ, Lâm Lang cũng không muốn quan hệ giữa hai nhà trở nên quá bế tắc.

Tuy rằng đám thương nhân lớn nhìn thấy La Thế Lương và Lưu lão thái gia trước sau rời đi, nhưng Kiều Minh Đường còn chưa đi, họ cũng không dám rời đi trước, đều theo Kiều Minh Đường trở lại đại sảnh, tự nhiên cũng không thiếu a dua nịnh hót một phen.

Lâm Lang cũng không để ý tới Lục Thế Huân, quay đầu nhìn về phía Sở Hoan, cắn chặt hàm răng trắng, trên mặt hơi hồng, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi… ngươi vào Cấm vệ quân khi nào?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cười thấp giọng nói:

- Hình như là vào phủ được ba ngày!

Lâm Lang khẽ thở dài:

- Tại sao ngươi không nói cho ta biết? Còn muốn ủy khuất ngươi làm sư phụ hộ viện.

- Ta cũng không thấy ủy khuất.

Sở Hoan nhỏ giọng nói:

- Mỗi tháng Đại đông gia phát nhiều tiền công như vậy, cũng không ít hơn lương bổng trong Cấm vệ quân, ta quả thật là vui vẻ làm sư phụ hộ viện này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang lại đỏ lên, nói:

- Ngươi… ngươi toàn nói hươu nói vượn.

Nàng thở dài yếu ớt:

- Vậy có phải ngươi sẽ lập tức rời khỏi hay không?

- Rời khỏi?

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Sao lại rời khỏi?

Lâm Lang thấy Sở Hoan nhìn thẳng tắp vào mình, trên mặt nóng lên một hồi, quay đầu đi, vừa nghĩ tới áo ngự trân châu kia, liền không dám nhìn Sở Hoan, chỉ nói:

- Hiện giờ ngươi là Vệ tướng Cấm vệ quân, cũng không thể ở lại Tô phủ. Không phải ngươi còn phải đi Cấm vệ quân báo danh sao?

Sở Hoan cười ha ha, thấp giọng nói:

- Hiện giờ ta rời đi, bạc nợ của nàng sao có thể trả được? Ta đã nói với Tổng đốc đại nhân, gặp được chuyện quan trọng sẽ điều động qua, bình thường vẫn làm sư phụ hộ viện ở chỗ này, cuối cùng cũng phải huấn luyện nhưng hộ vệ này lấy một địch mười mới có thể rời khỏi.

Lâm Lang không kìm nổi vẻ vui mừng, hỏi:

- Ngươi… ngươi là là thật?

Sở Hoan thấy Lâm Lang có vẻ hơi kích động, không kìm nổi trêu chọc:

- Chẳng lẽ Đại đông gia không nỡ để ta đi?

Lâm Lang nghe lời này, trong lòng nhảy dựng, khuôn mặt xinh đẹp lại ửng đỏ, không kìm nổi nâng chân đá qua Sở Hoan. Sở Hoan nhất thời không đề phòng, vừa vặn bị Lâm Lang giẫm lên, kỳ thật chân vàng nho nhỏ của Lâm Lang, giẫm lên cũng không có bao nhiêu khí lực, Sở Hoan lại vô cùng phối hợp mà nhếch miệng, thấp giọng nói:

- Đại đông gia dưới chân lưu tình… !

Lâm Lang thấy bộ dáng của hắn, không kìm nổi buồn cười, thu chân lại, nhìn chung quanh, chỗ này hơi tối mờ, cũng không có người chú ý tới bên này, thấp giọng nói:

- Nếu ngươi không sợ ta đến quan phủ tố cáo ngươi nợ ta bạc, cứ việc rời khỏi đi. Bạc ngươi nợ ta còn chưa trả hết, hiện giờ cũng không thể rời khỏi!

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Đại đông gia đối với ta tốt như vậy, ta cũng không nỡ rời khỏi.

Những lời này hắn nói cũng tùy ý, nhưng nghe vào trong tai Lâm Lang, lại cảm thấy hơi quỷ dị, câu "không nỡ rời khỏi" này, lại thêm áo ngực trân châu Sở Hoan tặng, khiến Lâm Lang không kìm nổi mặt đỏ tim đập, trắng mắt liếc Sở Hoan một cái, tuy rằng trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhưng không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một hồi vui mừng.

Hai người đang thấp giọng nói chuyện, phần lớn người đã trở về đường, cũng không bao nhiêu người nhìn thấy, chỉ là Lục Thế Huân đứng dưới mái hiên trước cửa, thờ ơ lạnh nhạt, hận tới mức ngứa cả răng.

Đúng lúc này, người hầu mang theo vài người bước trên đường đá xanh đi tới. Sở Hoan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người hầu mang đến ba người, theo sát bên cạnh người hầu chính là một người đẹp hết thời thân áo bông màu tím, xem ra đã qua bốn mươi, nhưng cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trên mặt trát một lớn phấn thật dày, trắng dọa người, trên đầu cắm một cây trâm, tay phải cầm một chiếc khăn vuông, đi đường biên độ vặn vẹo của mông rất lớn, trên mặt mang theo nụ cười cổ quái, tuy rằng lớn tuổi, nhưng tướng mạo cũng không tồi, hơi thướt tha, chỉ là cách ăn mặc và bộ dáng kia, dường như là tú bà trong thanh lâu.

Lâm Lang nhìn thấy người đẹp hết thời này, khuôn mặt xinh đẹp liền trầm xuống.

Người hầu tiến đến, nói với Lục Thế Huân:

- Lục Thiếu đông gia, chính là các nàng muốn tìm ngài!

Lục Thế Huân chắp hai tay sau lưng, làm ra bộ dáng rất cao quý, từ trên cao nhìn xuống người nọ, ho khan hai tiếng, đang muốn nói chuyện, ai ngờ người phụ nữ kia nâng tay lên, rung khăn tay, cười quyến rũ nói:

- Ồi, Lục công tử quả nhiên ở đây, khiến chúng ta dễ dàng tìm thấy!

Lục Thế Huân nhíu mày nói:

- Ngươi là người phương nào?

Người phụ nữ cười quyến rũ nói:

- Lục công tử thật sự là quý nhân hay quên, nhanh như vậy liền quên ta.

Nàng qua tuổi bốn mươi, làm ra bộ dáng yêu mị này, quả thật khiến cho người ta mất tự nhiên nói không nên lời.

Lâm Lang xoay người, thấp giọng nói:

- Sở Hoan, chúng ta đi vào.

Sở Hoan đã ghé sát lại thấp giọng nói:

- Đại đông gia, hình như thật sự xảy ra chuyện, chúng ta nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nơi này là Tô phủ, cũng không thê rđể các nàng gây chuyện!

Lâm Lang lo nghĩ, cảm thấy lời Sở Hoan nói cũng có vài phần đạo lý, liền dừng chân thờ ơ lạnh nhạt.

Lục Thế Huân cũng là tay phong nguyệt già đời, gã tự nhiên cũng nhìn ra người phụ nữ này tám chín phần mười là tú bà trong thanh lâu, thật sự không biết nhảy ra từ đâu, hơn nữa ở tràng cảnh như vậy, một tú bà tới cửa tìm mình, gã là người từng trải, cảm thấy chuyện này hơi quái dị, huống chi Lâm Lang ở một bên nhìn, giọng nói không khỏi lạnh lùng lên:

- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ta chưa từng gặp ngươi, càng không biết ngươi!

Nụ cười quyến rũ trên mặt người phụ nữ nháy mắt biến mất, một bàn tay xoa ở bên hông, tay kia thì phe phẩy khăn tay, cười lạnh nói:

- Lục công tử đây là trở mặt?

Vẻ mặt nàng biến hóa nháy mắt, quả nhiên là người phong nguyệt, trở mặt còn nhanh hơn giở sách.

Lúc này Lục Thế Huân cũng hơi hồ đồ, dựa vào trí nhớ của gã, gã căn bản nghĩ không ra mình nhận thức nữ nhân như vậy lúc nào, tuy rằng gã cũng từng quen thuộc với nữ tử lớn tuổi phong vận thành thục, nhưng cũng không có người phụ nữ này trong đó, sắc mặt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:

- Không biết chính là không biết, cái gì vậy, còn chưa cút ra ngoài!

Người phụ nữ vẫn cười lạnh nói:

- Phù Dung Các, Tái Hoa Hương, Lục công tử, ngài đã nhớ ra chưa?

Lục Thế Huân phất tay áo nói:

- Thật không hiểu ngươi nói hươu nói vượn cái gì, Phù Dung Các Uyên Ương Các cái gì, ông không nhớ!

Gã đã nhìn ra tú bá này tới cửa tìm phiền toái, trong lòng vốn tràn ngập lửa giận bởi vì Sở Hoan, lúc này lửa giận tràn đầy, cũng không để ý tới, xoay người liền muốn vào nhà.

Người phụ nữ kia đã bước nhanh tới, ôm lấy ống tay áo của Lục Thế Huân, khàn giọng kêu lên:

- Lục công tử, ngài cũng không thể quỵt nợ, thiên hạ này cũng không có cái lý này!

Lục Thế Huân dùng sức vung lên, thoáng cái vung không ra, vì thế giơ tay đẩy, đẩy người phụ nữ kia ngã xuống đất, mắng:

- Con mụ điên này, càn quấy cái gì!

Người phụ nữ đã ngồi dưới đất gào khóc lên, liên tục nói:

- Quả nhiên là vô tình vô nghĩa, ngươi có thể nào không nói lý như vậy? Cô nương Ngưng Ngọc một lòng đều đặt trên người ngươi, trông cậy vào ngươi mang nàng rời khỏi, ngươi sao có thể vô tình như thế?

Tiếng khóc của nàng thật lớn, trong nhất thời kinh động người trong đường, Kiều Minh Đường vừa mới ngồi xuống, nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức nhăn mày, lại đứng dậy mang theo mọi người ra ngoài.

Người phụ nữ kia ngồi dưới đất khóc thét, một người đi ra từ phía sau, khoác áo màu hồng, mũ liền áo đội trên đầu, người này thân hình thon thả, đi tới bên người phụ nữ, nâng nàng dậy, cũng run giọng nói:

- Mụ mụ, đàn ông thiên hạ đều bạc tình, chúng ta… chúng ta đi là được… !

Nghe giọng nói nàng này, không ngờ vô cùng đau khổ.

Người phụ nữ đứng dậy, vừa khóc vừa nói:

- Con gái ngoan, thân thể trong trắng của con, bị hắn chiếm đi, cho dù hắn không thực hiện hứa hẹn với con, cũng không thể khiến hắn chiếm thân thể con miễn phí, mụ mụ nhất định đòi lại công đạo cho con!

Lời vừa nói ra, Lâm Lang lập tức xác định, mấy người này quả thật là người trong thanh lâu, vô cùng chán ghét liếc Lục Thế Huân một cái.

Lúc này Lục Thế Huân quả thật nóng nảy, ngay trước mặt Lâm Lang, có người ở thanh lâu tìm tới cửa, đây chính là chuyện không thể cứu vãn, gã tiến lên một bước, nâng tay chỉ người phụ nữ, tức giận nói:

- Các ngươi nói cái gì, hôm nay nói rõ ràng cho ta, nếu không muốn chạy cũng không được!

Nữ tử bên cạnh người phụ nữ kia nâng tay buông mũ, lộ ra một dung mạo bảy phần nhan sắc, không thể nói vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất có tư sắc, mày liễu mùi quỳnh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, cũng khổ sở đáng thương, lúc này đôi mắt nữ tử rưng rưng, nhìn chằm chằm Lục Thế Huân, run giọng nói:

- Lục công tử, ngài thật sự quên Ngưng Ngọc? Ngài thề non hẹn biển với Ngưng Ngọc đều là giả sao?

Lúc này Kiều Minh Đường đã đi tới trước cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, nhíu mày nói:

- Đây là có chuyện gì? Ai tranh cãi ồn ào ở đây?

Lục Thế Huân vội bước tới cung kính nói:

- Tổng đốc đại nhân, cũng không biết kỹ nữ từ đâu tới, càn quấy trong này… !

Xưa nay hăn nói nữ tử thành lâu thành kỹ nữ, lúc này dưới sự phẫn nộ, nhất thời nói lộ hết, lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy hơi không ổn, nhưng cũng không thu lại được.

Thân thể Ngưng Ngọc kia chấn động, trên mặt lô ra vẻ đau khổ, nói:

- Lục công tử, Ngưng Ngọc… Ngưng Ngọc trong lòng công tử, chẳng lẽ chỉ là một kỹ nữ? Ngưng Ngọc… mặc dù Ngưng Ngọc xuất thân không tốt, nhưng giữ mình trong sạch, giao thân thể trong trắng của mình cho ngài, lại chỉ đổi lấy một câu 'kỹ nữ' này của ngài sao?

Nước mắt của nàng rơi như mưa:

- Ngài thề non hẹn biển với Ngưng Ngọc, chẳng lẽ đều là giả?

Tuy rằng diện mạo nàng không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng thanh tú, lúc này hoa lê gặp mưa, mềm giọng run rẩy, cũng khiến không ít người sinh ra cảm thông trong lòng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.