Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1161: Tư Âm Bổ Thận



Sở Hoan không biết Lưu Ly hoa mắt nhìn lầm, hay là thị lực của Lưu Ly vô cùng tốt, thực sự nhìn thấy bóng người, hắn ngũ giác kinh người, lại không phát giác chung quanh có người.

Bên trong hang đá tối mờ này, mang theo một cỗ khí lạnh lẽo, thấy đôi mắt xinh đẹp của Lưu Ly phu nhân mang theo vẻ căng thẳng, Sở Hoan không khỏi cảm thấy phần lưng hơi lạnh lẽo.

Hắn cũng coi như kẻ tài cao gan lớn, nhưng thân trong hoàn cảnh này, lại cảm thấy có hương vị quỷ dị.

- Hắn còn ở bên đó?

Sở Hoan thấp giọng hỏi.

Lưu Ly cố gắng khiến mình trấn định lại, giống như lo lắng bị người rình coi phát hiện, vẻ mặt không đổi nói:

- Một bóng người lóe lên một cái, sau đó không thấy tăm hơi, tốc độ rất nhanh... Ta cũng không biết có phải đã nhìn lầm rồi hay không... !

- Là người sao?

- Không biết.

Lưu Ly khẽ lắc đầu:

- Công phó, chẳng lẽ trong này còn có những người khác?

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Ta cũng không biết.

Lưu Ly ngẩng đầu nhìn đỉnh hang, buồn bã nói:

- Không thể tưởng được Dược Cốc này lại có hang động khác, hang động này chắc chắn Dược Ông đã sớm biết sự hiện hữu của nó, hắn ở nơi này nhiều năm, khi gia phụ còn tại thế, cũng thường tới đây, bàn luận dược liệu với Dược Ông, ở lại mười ngày nửa tháng, ta tới cùng gia phụ mấy lần, nhưng chưa bao giờ biết dưới phòng của hắn lại có nơi thế này.

- Phu nhân cảm thấy hang đá này là tự nhiên, hay là do con người đào ra?

Sở Hoan nhìn quanh, nhũ thạch hình dạng ngàn vạn, sườn núi nhấp nhô, nhìn như không có bất kỳ quy tắc nào khác, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không giống như hình thành tự nhiên.

Lưu Ly khẽ nói:

- Hẳn là ngay từ đầu đã có hang đá này, về sau có người phát hiện, tiến hành thay đổi nơi này.

Sở Hoan khen ngợi nói:

- Hang đá lớn như vậy, nếu thật sự muốn cải tạo, cần phải hao phí không ít nhân lực vật lực.

Lưu Ly mỉm cười, xinh đẹp chói mắt, nhẹ giọng hỏi:

- Công phó cảm thấy hiện giờ là giờ gì?

Sở Hoan nghĩ một chút, nói:

- Lúc chúng ta mở ra cơ quan bàn quay, đã là nửa đêm, thời gian dài như vậy, chắc trời đã sáng, nếu không có gì bất ngờ, chắc đám người Điền Hầu còn tìm chúng ta ở Dược Cốc.

Lưu Ly cười khổ nói:

- Ở đây rất bí ẩn, lúc đầu ta hộ tống gia phụ tới Dược Cốc, cũng tốn rất nhiều thời gian ở nơi này. Khi đó phụ thân đàm luận y dược với Dược Ông, ta liền tìm dược liệu chung quanh Dược Cốc, rất nhiều chỗ ở Dược Cốc ta đều quen thuộc, nếu quả thực có con đường thông tới hang đá này, ta nghĩ ta đã sớm phát hiện.

Sở Hoan hỏi:

- Ý của phu nhân là, hang đá này không hề có đường thông ra ngoài?

Lưu Ly nói:

- Cũng không xác định, chỉ là cho dù thực sự có đường thông ra ngoài, chỉ sợ cũng rất bí ẩn, rất khó phát hiện.

- Phu nhân yên tâm, chỉ cần có đường ra ngoài, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, tuyệt đối không bị vây chết ở nơi này.

Sở Hoan biết rõ ở trong môi trường này, rất dễ khiến người ta sinh ra tuyệt vọng. Dù sao Lưu Ly cũng là nữ nhân, mặc dù bề ngoài bình tĩnh, nhưng lo lắng nàng không chịu nổi trong lòng, ra vẻ nhẹ nhõm khuyên lơn:

- Chúng ta tìm con đường ở bên trong, Điền Hầu cùng Kỳ Hồng họ cũng tìm đường ở bên ngoài, trong ngoài liên thủ, chắc có lẽ không bị nhốt chết ở nơi này.

Lưu Ly khẽ vuốt cằm, đột nhiên hỏi:

- Công phó, nếu như... nếu như thật sự không ra được, ngài... ngài có trách Lưu Ly làm liên lụy tới ngài hay không?

- Hả?

Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức cười nói:

- Phu nhân quá lo lắng rồi.

Lưu Ly thở dài:

- Nơi này không có đồ ăn, khó thấy ánh mặt trời, nếu như tìm không thấy con đường ra ngoài, không bao lâu chúng ta sẽ chết trong này... !

Sở Hoan thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly mang theo vẻ ảm đạm, nhịn không được khẽ nói:

- Phu nhân, nếu như thực sự không ra được, ít nhất ta và nàng còn có thể làm bạn với nhau, cho dù chết cũng không đến nỗi quá cô đơn.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, chợt cảm thấy hơi không ổn, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt Lưu Ly hơi ửng đỏ, hơi ngượng ngùng, Sở Hoan thấy trong mắt, lại cảm thấy mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của Lưu Ly đều điên đảo chúng sinh, trong lòng nhịn không được suy nghĩ, nếu như nàng quả thực nguyện ý chết cùng ta, ta có thể cùng chết với nàng hay không?

Trầm mặc một hồi, không khí hơi xấu hổ, Sở Hoan ho khan hai tiếng, cuối cùng nói:

- Đúng rồi, phu nhân, nàng nói đồ ăn là chuyện lớn, hiện giờ chúng ta không có chút đồ ăn nào.

Hắn đứng dậy:

- Cái bóng phu nhân vừa nhìn thấy, chưa chắc là người, có thể là động vật.

- Động vật?

Đôi mắt xinh đẹp của Lưu Ly chớp động.

Sở Hoan cười nói:

- Cho dù là người hay là động vật, chỉ cần trong hang đá này có vật còn sống, thì chứng minh có thể sinh tồn được, cũng chứng minh có đồ ăn. Chúng ta đã một ngày không ăn cái gì, trước không lo chuyện khác, cuối cùng phải tìm được đồ ăn nhét đầy bao tử mới đúng.

Lưu Ly khẽ nói:

- Ta sẽ cùng tìm thực vật với Công phó.

Nàng muốn đứng dậy, nhưng thân thể mềm mại nhúc nhích một chút, lông mày liền hơi nhíu lại, đôi mắt lam xinh đẹp lộ vẻ thống khổ. Sở Hoan rõ ràng, mặc dù xương cốt của nàng đã lành, nhưng đầu gối và xương vai hơi sưng ra, lúc này động đậy chắc chắn còn đau nhức, hắn lập tức nói:

- Phu nhân đừng nhúc nhích, bản thân nàng hiểu được y thuật, nên biết sau khi nối xương, muốn khôi phục tốt, cũng không phải thời gian ngắn có thể làm được, nàng trước nghỉ ngơi ở chỗ này, ta đi tìm thoáng cái, xem có thể tìm được đồ ăn hay không... !

Trong lòng hắn cảm thấy khả năng tìm được đồ ăn thực sự rất nhỏ, nhưng mà cuối cùng còn một tia hi vọng, hắn cũng không muốn lúc này nói với Lưu Ly rất khó tìm được đồ ăn, tránh cho Lưu Ly tuyệt vọng trong lòng.

Bản thân Lưu Ly cũng biết đồ ăn là thứ không thể thiếu đối với tình huống trước mắt, nàng khẽ vuốt cằm nói:

- Vậy Công phó cẩn thận, Lưu Ly chờ ngài ở chỗ này.

Giọng nàng nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như một thê tử hiền lành nói lời tạm biệt với phu nhân ra ngoài làm việc, đúng là câu nói ân cần này, khiến cho trong lòng Sở Hoan sinh ra tình cảm ấm áp.

Hắn mỉm cười, Lưu Ly cũng cười nói tự nhiên, lúc này nhẹ nhàng phong tình như nước, khiến cho người ta thoải mái trong lòng.

Sở Hoan lại dặn dò:

- Phu nhân chờ ở nơi này, nếu có chuyện gì, hô to một tiếng, chẳng mấy chốc ta sẽ trở lại, ta ở gần đây, nàng không cần phải sợ.

Lưu Ly phu nhân nghe hắn ân cần nói, gật đầu ừ nhẹ một tiếng, rất thuận theo, lúc này Sở Hoan mới xoay người rời đi.

Chờ sau khi Sở Hoan rời khỏi, lúc này Lưu Ly mới sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch một chút.

Mái tóc mềm mại tú lệ của nàng lúc này đã khô, tóc đen như mực, rối tung trên đầu vai, trông có vẻ quyến rũ. Nàng lập tức cẩn thận cuộn tóc lại, mặc dù không có gương đồng, nhưng vẫn rất chỉnh tề, so với vẻ quyến rũ vừa rồi, lúc này lại có một phen phong tình khác, dưới sự phụ trợ của mái tóc, da thịt như tuyết, bộ ngực trắng nõn, đoan trang xinh đẹp, thanh nhã thoát tục, một lọn tóc tung bay bên quai hàm, trong đẹp đẽ quý giá, mang theo vẻ quyến rũ đặc trưng của nữ tử thành thục.

Chợt thấy bóng người chớp động, Lưu Ly quay đầu nhìn lại, liền thấy Sở Hoan thân pháp nhẹ nhàng, giống như con chim nhẹ nhàng nhấp nhô trên núi đá không bằng phẳng, chỉ chớp mắt đã tới gần, liền nghe Sở Hoan vui sướng nói:

- Vận may coi như không tệ, phu nhân, trong hang động này quả thật có vật còn sống, xem ra trong thời gian ngắn không đến mức chết đói.

Một cánh tay của hắn đặt sau lưng, Lưu Ly cũng không biết hắn tìm được đồ ăn gì, hơi nghi hoặc một chút, Sở Hoan phi thân tới cạnh đống lửa, tới bên người Lưu Ly, một tay đặt sau lưng, cười hỏi:

- Phu nhân có biết ta tìm được thứ gì?

Lưu Ly chớp đôi mắt xinh đẹp, lắc đầu. Cánh tay chắp sau lưng của Sở Hoan đã vươn ra, hắn cười tủm tỉm nói:

- Nàng xem, có vui hay không?

Lưu Ly chỉ nhìn thoáng qua, hoa dung thất sắc, khẽ ôi một tiếng.

Sở Hoan khẽ giật mình, cúi đầu xuống, nhìn xem con rắn giống như dây thừng đã bị mình chém đầu, thất vọng nói:

- Chẳng lẽ phu nhân không vui?

Lưu Ly nhìn thoáng Sở Hoan một cái, thở dài:

- Vận khí của Công phó thật sự không tệ.

Sở Hoan thấy nàng cũng không vui vẻ, tâm tình vốn hơi hưng phấn cũng tan thành mây khói, ngồi xuống nói:

- Chẳng lẽ phu nhân chưa từng ăn thịt rắn?

Lưu Ly khẽ lắc đầu nói:

- Chưa từng.

Sở Hoan giải thích:

- Đây là thứ tốt, phu nhân hiểu được y thuật, chắc hiểu được loài rắn có thể làm thuốc, tư âm bổ thận, công hiệu... !

Tới đây hắn không nói tiếp.

Đôi má Lưu Ly đỏ ửng, khẽ nói:

- Vậy... vậy Công phó có thể ăn!

Sở Hoan hơi xấu hổ, nghĩ trong lòng sao mình không che miệng lại, nói tư âm bổ thận cái gì, đành phải nói:

- Phu nhân, ở đây quả thực không có thứ gì khác để ăn, sau này chúng ta còn phải tìm lối ra, chắc chắn cần bổ sung thể lực... Không ăn cái gì, ngay cả sức lực đi lại cũng không có, vậy thì càng không thể rời khỏi nơi này rồi.

Hắn lập tức nhoẻn miệng cười nói:

- Nàng yên tâm, ta sẽ làm thật sạch, sau đó nướng thịt rắn, cái khác không dám nói, tay nghề làm đồ nướng của ta cũng không tệ lắm.

Lưu Ly thở dài:

- Công phó, thật ra... ài, thật ra ta không ăn thức ăn mặn!

- Không ăn thức ăn mặn?

Sở Hoan sững sờ.

Lưu Ly khẽ thở dài:

- Sau khi trong nhà có người qua đời, dựa theo phong tục Cổ Tư La, người thân trong gia tộc phải trai giới trong ba tháng, trong ba tháng không được ăn đồ ăn mặn. Lúc mẫu thân qua đời, gia phụ bắt đầu trai giới, tuy nhiên lại không bao giờ ăn thịt trở lại nữa, ta sống cùng phụ thân, vẫn luôn ăn đồ chay... !

Sở Hoan cười khổ nói:

- Thì ra là thế.

Trong lòng hắn biết tổ tiên Lưu Ly tới từ Cổ Tư La quốc Tây Vực, bao nhiêu năm qua họ vẫn giữ phong tục Cổ Tư La, phụ thân Lưu Ly càng coi trọng, bởi vì nhớ nhung ái thê, dĩ nhiên cả đời trai giới, ngay cả Lưu Ly cũng quen cuộc sống ăn chay.

- Thế nhưng trong này không thể tìm thấy đồ ăn chay, nếu không tìm chút trái cây cũng tốt.

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Phu nhân, tình thế bức bách, đây là chuyện không có biện pháp, nàng... có thể không trai giới hay không?

Lưu Ly lộ vẻ buồn rầu, như có điều suy nghĩ, lại không hề nói chuyện.

Sở Hoan thấy Lưu Ly không nói lời nào, cũng không thể tránh được, đi tới bên đầm nước, rửa sạch rắn, sau đó quấn trên lưỡi đao, lúc này mới đặt trên đống lửa bắt đầu nướng.

Hiển nhiên hắn rất quen thuộc đối với cuộc sống dã ngoại, tay nghề làm đồ nướng quả thực không tồi, lật qua lật lại, con rắn kia nhanh chóng chảy mỡ, chỉ tiếc không có dầu muối tương dấm cùng gia vị, chỉ có thể chấp nhận một phen.

Lưu Ly rốt cuộc phá vỡ yên lặng hỏi:

- Trước kia chỉ nghe nói Công phó giỏi võ công, hôm nay trông thấy, mới biết được khinh công của Công phó cũng rất giỏi... Công phó hóa ra là văn võ song toàn.

- Phu nhân quá khen.

Sở Hoan lại cười nói:

- Chỉ là một ít tài mọn, khiến phu nhân chê cười rồi.

Lưu Ly phu nhân lắc đầu nói:

- Công phó mới là khiêm tốn, thật ra... ài, điện hạ từng nói, trước khi Công phó nhập sĩ, đã từng ly hương tám năm, tin tức cũng không có, không biết có phải như vậy hay không?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.