Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1056: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được



Ánh rạng đông đầu tiên dần dần chiếu xuống trời đất, một đêm không ngủ, nhưng Đông Phương Tín chẳng những không có vẻ mệt mỏi, trái lại có vài phần hưng phần. Sau khi Triệu Tín rời khỏi, gã không hề vội vã trở về phòng, mà ngồi trong sảnh bên hồi lâu, biểu hiện trên mặt thay đổi, khi thì phẫn nộ, khi thì hưng phấn, nhưng phần lớn là vẻ ước ao.

Tiếng bước chân vang lên bên ngoài, một giọng nói cung kính truyền tới:

- Tướng quân, ngài tìm thuộc hạ?

- Là Hách Thông sao?

Đông Phương Tín trở lại bình thường, ngẩng đầu nói:

- Vào nói chuyện.

Hách Thông chừng 30 tuổi, vóc dáng vừa phải, hơi gầy, gã trông cũng không thu hút, nhưng từ trong đôi mắt kia lại biểu hiện người này trầm ổn lão luyện, cũng không phải hạng đơn giản.

Đứng trước mặt Đông Phương Tín, toàn thân Hách Thông thẳng tắp, giống như ném lao.

Đông Phương Tín rất hài lòng với Hách Thông, nếu như nói trên đời này còn có một người thực sự tín nhiệm, có lẽ đúng là người trước mắt này rồi.

Đông Phương Tín rất khẳng định, chỉ cần một câu của gã, cho dù để Hách Thông hiện giờ tìm tới cái chết, gã cũng sẽ không hề nhíu mày, hơn nữa sẽ lập tức đi tìm cái chết.

Có một tâm phúc như vậy, thực sự là chuyện rất hạnh phúc.

Tâm phúc như vậy, Đông Phương Tín đương nhiên trọng dụng. Nhân vật nhìn bề ngoài bình thường này, chính là đội trưởng đội thân binh bên người Đông Phương Tín, mặc dù Đông Phương Tín nắm binh quyền trong tay, nhưng lại không thể suốt ngày mang theo mấy vạn đại quân bên người. Phủ tướng quân có một đội thân binh hơn trăm người, đều là tinh binh đi theo Đông Phương Tín nhiều năm, mà Hách Thông chính là đội trưởng đội thân binh này.

Hách Thông đứng thẳng như ném lao, đường cong trên khuôn mặt gã hình dáng rõ ràng, biểu thị gã là một người kiên nghị, lại là một người trung thành, đôi môi gã ngậm chặt, thậm chí lông mày không chớp lên một cái.

- Hách Thông, ngươi theo ta đã bao lâu?

Sau một lát, Đông Phương Tín rốt cuộc than nhẹ một tiếng hỏi.

Hách Thông không chút nghĩ ngợi:

- Tám năm bảy tháng lẻ sáu ngày!

- Ngươi nhớ rất rõ ràng.

Đông Phương Tín thở dài:

- Ta không nhớ rõ bằng ngươi.

- Tướng quân có chuyện lớn phải làm, mà trong lòng Hách Thông chỉ có tướng quân.

Hách Thông giọng bình tĩnh:

- Từ ngày đầu đi theo tướng quân, Hách Thông đã nghĩ, dù là đi theo tướng quân nhiều hơn một ngày, cũng là phúc khí của Hách Thông.

Đông Phương Tín cười ha ha một tiếng, nói:

- Nếu như người khác nói như vậy, ta chỉ cảm thấy hắn đang vuốt mông ngựa, nhưng lời này nói ra từ trong miệng ngươi, ta biết đây là lời trong lòng ngươi, ngươi là người thành thật.

Hách Thông không hề nói chuyện, nhưng trong mắt đã lộ vẻ cảm kích.

- Ngươi là người trọng tình nghĩa, lúc trước chẳng qua cứu ngươi một mạng trên chiến trường, ngươi liền lập lời thề, đi theo ta cả đời… !

Đông Phương Tín thở dài:

- Thật ra ta vẫn luôn muốn cầu tiền đồ tốt cho ngươi.

- Không có tướng quân, sẽ không có Hách Thông.

Hách Thông nghiêm nghị nói:

- Tính mạng này là do tướng quân cứu, là thuộc về tướng quân, có thể đi theo bên người tướng quân, cống hiến cho tướng quân, chính là tiền đồ tốt nhất của Hách Thông.

Đông Phương Tín lắc đầu nói:

- Thật ra đời này của ta cũng không có mấy người bằng hữu, nếu như thật sự có một người bằng hữu mà nói, ngươi chính là người bằng hữu kia.

- Ti chức không dám!

Hách Thông lập tức quỳ xuống.

Đông Phương Tín đứng dậy, nâng Hách Thông, mỉm cười nói:

- Hách Thông, ta biết ngươi vẫn thích Thúy Hà, cô nương này cũng có ý tứ với ngươi, ta thấy trong mắt, sớm đã chuẩn bị thành toàn chuyện tốt này.

- Tướng quân, ta… !

- Ngươi không cần nói nhiều, hiện giờ ta sẽ gả Thúy Hà cho ngươi, nàng là nha hoàn trong phủ, chỉ cần ngươi không chê nàng xuất thân thấp hèn, ta sẽ chọn ngày tháng tốt, tổ chức đại hôn cho các ngươi.

Đông Phương Tín cười nói.

Trong mắt Hách Thông lộ vẻ cảm kích, nói:

- Hách Thông cũng xuất thân nghèo khổ, tướng quân ân trọng, ty chức muôn lần chết không thể báo đáp!

Đông Phương Tín cười cười, ngồi xuống thở dài:

- Chẳng qua ta chuẩn bị làm một việc, chuyện này thành, vinh hoa phú quý cái gì cũng có, thế nhưng… chuyện này phải tìm người thân tín nhất đi làm.

- Tướng quân, cả đời này của Hách Thông, hết thảy đều do ngài ban tặng.

Thần tình Hách Thông lập tức trở nên kiên nghị:

- Tướng quân có lệnh, ty chức nhất định dốc toàn lực.

- Tốt!

Đông Phương Tín giơ ngón cái lên:

- Quả nhiên là hảo hán tử có tình có ý.

Gã vẫy tay, ý bảo Hách Thông đến gần, đưa lỗ tai thấp giọng nói:

- Qua mấy ngày, Đổng Thế Trân muốn bày thọ yến tại Bắc Vọng Lầu, ngươi lựa chọn ba mươi tên tinh binh đi theo hộ vệ, đến lúc đó sẽ do các ngươi thủ vệ bên ngoài Bắc Vọng Lầu.

Hách Thông khẽ vuốt cằm, nhưng gã biết rõ, thái độ của Đông Phương Tín hôm nay, tuyệt đối sẽ không chỉ sai mình đi thủ vệ Bắc Vọng Lầu.

- Ngày ấy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ có một cuộc ám sát.

Đôi mắt Đông Phương Tín lạnh lùng, thất giọng nói:

- Đao của ngươi có ở đấy không?

Hách Thông đáp:

- Đao của ty chức chưa từng rời khỏi người.

Khi nói chuyện, gã gỡ bội đao bên hông xuống, đưa cho Đông Phương Tín. Đông Phương Tín nhận đao, cầm chặt chuôi đao, mạnh mẽ rút đao ra, hàn quang lóe sáng:

- Đây là Phượng Chủy Đao nổi danh của ngươi, rất nhiều biết ngươi dùng cây đao này. Hách Thông, ngươi có biết treo đầu dê bán thịt chó?

- Treo đầu dê bán thịt chó?

Hách Thông hơi mơ hồ.

- Ta muốn ngày hôm đó ngươi lưu lại vỏ đao, nhưng lưỡi đao bên trong thì dùng một cây đao khác, hơn nữa không thể cho bất cứ kẻ nào biết rõ đao của ngươi đã bị đổi.

Đông Phương Tín hai mắt âm trầm:

- Phượng Chủy Đao lưỡi đao dày, ta muốn ngươi tìm một cây đao lưỡi mỏng hơn, để cho người ta không thể nhìn ra đó không phải vết Phượng Chủy Đao từ miệng vết thương!

Hách Thông quả thực không rõ Đông Phương Tín muốn làm gì, nhưng vẫn kiên định gật đầu nói:

- Ty chức hiểu được, chuyện này không hề khó khăn.

- Vừa rồi ta đã nói, ngày đó sẽ xảy ra một cuộc ám sát.

Đông Phương Tín đáp:

- Một khi ám sát xảy ra, Bắc Vọng Lâu sẽ rơi vào hổn loạn, ngươi phải mang theo người của mình, nhanh chóng chạy tới, đến lúc đó ta sẽ ra hiệu bằng mắt cho ngươi, mắt ta chỉ hướng nào, sẽ là mục tiêu của ngươi, ngươi phải nhân lúc người ta không để ý, một lần hành động giết chết hắn, không có khả năng để cho hắn sống sót!

- Tướng quân phân phó, ty chức nhớ kỹ.

Hách Thông không nói hai lời.

Đông Phương Tín nhìn Hách Thông, đột nhiên hỏi:

- Ngươi không muốn biết ta để ngươi giết ai?

- Người tướng quân muốn giết, chắc chắn đáng chết, ty chức làm theo lệnh, không cần biết hắn là ai.

Đông Phương Tín thở dài:

- Có bằng hữu như ngươi, là vinh hạnh của ta.

Viện nhỏ hoang vắng, trong nội viện cỏ hoang mọc khắp, nơi như vậy thành Sóc Tuyền cũng có không ít. Lúc trước người Tây Lương công chiếm thành Sóc Tuyền, rất nhiều người rời nhà đi, vứt bỏ nhà cửa, chủ nhân không ít nhà cửa một đi không trở lại.

Yên tĩnh không tiếng động.

Triệu Tín tiến vào kho củi, đóng cửa lại, trong bóng tối, một người ở nơi hẻo lánh xoay người lại, trông thấy Triệu Tín, đã cười hỏi:

- Triệu đại nhân, chuyện làm thế nào rồi?

Trong phòng không ánh đèn, tia sáng tờ mờ xuyên qua cửa sổ cũ nát, người kia mặc áo bào xám, đội mũ, ánh mắt rất nhỏ, dáng cười rất thân thiết, đúng là Tri Châu Việt Châu Đổng Thế Trân.

Triệu Tín tiến lên hai bước, chắp tay nói:

- Đổng đại nhân chờ đã lâu.

- Triệu đại nhân khổ cực.

Đổng Thế Trân mỉm cười khẽ nói:

- Đổng mỗ vẫn luôn lo lắng cho Triệu đại nhân, chỉ sợ Đông Phương Tín tên kia trở mặt.

- Đổng đại nhân yên tâm, hết thảy đều rất thuận lợi, ta đã gặp Đông Phương Tín, hết thảy như chúng ta dự đoán, Đông Phương Tín hận Sở Hoan thấu xương, muốn giết đi cho hả giận. Trong lòng của hắn nhất định đang tính toán giết chết Sở Hoan thế nào, ta tới vào lúc này, là kẻ tự nguyện chịu thiệt, trong lòng hắn chắc chắn hết sức hưng phấn.

Triệu Tín lấy khăn đen trên mặt mình xuống, cười lạnh nói:

- Hắn muốn giết người, ta đưa một cây đao tới, hắn vô cùng vui mừng.

Đổng Thế Trân khẽ vuốt cằm, trầm ngâm một phen, cuối cùng hỏi:

- Triệu đại nhân, ngài tin tưởng hắn không nghi ngờ ngài?

- Tuyệt đối sẽ không.

Triệu Tín vô cùng tự tin:

- Lúc trước ta và hắn kết nghĩa kim lan, cũng có phần hiểu rõ tính tình của hắn. Nếu như không phải Sở Hoan đẩy ta vào chỗ chết, chưa hẳn có thể khiến Đông Phương Tín tin tưởng, thế nhưng Sở Hoan dồn ta vào đường cùng, Đông Phương Tín hắn thấy trong mắt, biết rõ ta chắc chắn hận Sở Hoan thấu xương… Ta nói với hắn muốn giết chết Sở Hoan, hắn nhất định cho là ta muốn trả thù Sở Hoan!

Đổng Thế Trân lại cười nói:

- Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ như vậy, Đông Phương Tín tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, mục tiêu của chúng ta, không chỉ là Sở Hoan.

Gã dừng một chút, hỏi lại lần nữa:

- Triệu đại nhân quả thực tâm ý đã quyết?

- Đã đến nước này rồi, chẳng lẽ Đổng đại nhân còn chưa tin ta?

Triệu Tín cười khổ nói:

- Chúng ta có cùng địch nhân, hơn nữa… ta uống độc dược của ngài ngay trước mặt ngài, nếu như phản bội, không có giải dược của ngài, ta không sống được.

- Triệu đại nhân ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.

Đổng Thế Trân lập tức nói:

- Đổng mỗ tuyệt đối không hoài nghi nhân phẩm Triệu đại nhân, ngài là hảo hán tử lời hứa đáng giá ngàn vàng, lại là trượng phu trọng tình trọng nghĩa, kết nghĩa với tiểu nhân như Đông Phương Tín, thật sự là bôi nhọ Triệu đại nhân.

- Đông Phương Tín giả nhân giả nghĩa, tới hôm nay vẫn trêu đùa ta như đứa trẻ ba tuổi.

Triệu Tín nắm chặt hai tay, cắn hàm răng:

- Hắn nói coi ta là huynh đệ, thế nhưng nhiều năm trước, hắn chia rẽ ta và tiểu Vân, chim cu chiếm tổ chim khách, ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, lúc trước ta đã thề, sớm muộn có một ngày, ta muốn đích thân làm thịt hắn!

- Triệu đại nhân lời hứa đáng giá ngàn vàng, Đổng mỗ ta cũng sẽ không nuốt lời.

Đổng Thế Trân nghiêm mặt nói:

- Trên thọ yến, Đông Phương Tín liền giao cho ngài, Sở Hoan, liền giao cho ta.

Gã cười lạnh lẽo:

- Đông Phương Tín tuyệt đối không thể ngờ được Triệu đại nhân lại ra tay với hắn, đến lúc đó vũ khí nhuộm kịch độc kiến huyết phong hầu, Đông Phương Tín chắc chắn mất mạng tại chỗ.

- Ta muốn đích thân giết chết Đông Phương Tín.

Triệu Tín oán hận nói:

- Chẳng qua Đổng đại nhân, Sở Hoan bên kia, ngài thực sự nắm chắc? Nghe nói lúc Sở Hoan ở Nghi Lâm, đã từng đánh chết Mộc Tướng quân một trong Thất Hùng của Thiên Môn Đạo, võ công của hắn đương nhiên không tầm thường, không thể khinh thường, nếu như có sai lầm… !

Đổng Thế Trân khoát tay cười nói:

- Võ công của Sở Hoan tuy cao, nhưng còn chưa tới vị trí cao thủ đứng đầu, ngài phải biết, người mạnh còn có người mạnh hơn, cho dù võ công Sở Hoan lợi hại, nhưng gặp phải cao thủ chân chính, vậy cũng mơ tưởng trốn tượng tính mạng!

- Phải làm cho không sơ hở chút nào.

Triệu Tín nghiêm mặt nói;

- Chỉ cần sơ sẩy, cả bàn đều thua!

- Cái hũ không rời bên cạnh giếng phá, tướng quân khó tránh khỏi cái chết trên trận. Triệu đại nhân, ta đã sớm bố trí thiên la địa võng, đến lúc đó sẽ có cao thủ tuyệt đỉnh đặc biệt đối phó Sở Hoan, trên thế giới này, võ công càng cao, thường sẽ chết càng nhanh, điểm này ngài cứ việc yên tâm, chỉ cần Sở Hoan và Đông Phương Tín vừa chết, ngài lập tức rút lui theo con đường đã bố trí sẵn, sau đó lại trở về Sóc Tuyền, ta cam đoan với ngài, quân quyền Tây Quan chắc chắn thuộc về Triệu tướng quân ngài!

Đổng Thế Trân trịnh trọng nói:

- Hết thảy đã mất của Triệu tướng quân, nhất định sẽ trở lại trong tay ngài gấp bội!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.