Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 103: Hiệp khách trong lòng phu nhân



Một đao này của Vệ Thiên Thanh đột nhiên mà ra, tuy rằng Sở Hoan là người cực kỳ cẩn thận, nhưng trước đó lại không chút đề phòng Vệ Thiên Thanh công ra một đao này, hiển nhiên một đao bất ngờ không kịp đề phòng này của Vệ Thiên Thanh chém tới, trong lòng Sở Hoan trầm xuống, giờ phút này, tính cảnh giác như sói tiền tàng trong xương cốt hắn bộc phát ra, gót chân phải hắn chống mạnh, cả người đã lui ra sau, tốc độ cực nhanh, như quỷ mị.

Vệ Thiên Thanh không hổ là Thống chế Cấm vệ quân, lúc Sở Hoan lui về phía sau, thân thể gã dán theo Sở Hoan như hình với bóng, ánh đao trong tay tuôn ra.

Bầu trời lúc này đã đổ tuyết, Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng, lúc này hắn không biết vì sao Vệ Thiên Thanh đột nheien ra tay, chỉ cảm thấy vô cùng cổ quái, trong lòng lại hơi giật mình: "Chẳng lẽ bọn họ đã biết mình là ai?" Trong lòng hắn lập tức dâng lên sát khí.

Vệ Thiên Thanh liên tục chém bảy đao, đao sau mạnh hơn đao trước, hơn nữa chiêu thức quỷ dị, tuy rằng Sở Hoan giật mình trong lòng, nhưng lại bình tĩnh đối phó, cũng không trả đòn, chỉ cố gắng né tránh.

Qua bảy đao, Vệ Thiên Thanh lại đột nhiên thu đao, không có tiếp tục ép sát, mà cười ha ha lên, quay đầu lại cung kính hỏi:

- Đại nhân, ngài thấy thế nào?

Tổng đốc Kiều Minh Đường đã vỗ tay, trên mặt xuất hiện nụ cười vừa lòng, gật đầu nói:

- Vệ Thống chế quả nhiên nói không sai, Sở Hoan phản ứng nhạy bén, thân thủ không tầm thường, không phải hạng người thông thường. Thiếu niên anh kiệt, thiếu niên anh kiệt!

Sở Hoan ổn định thân hình, hai đấm nắm chặt, nhíu mày, không rõ ràng, Vệ Thiên Thanh đã thu đao bên hông, chắp tay nói:

- Sở huynh đệ, đắc tội, Tổng đốc đại nhân muốn nhìn thân thủ của ngươi, phản ứng của ngươi rất nhanh, liên tục tránh bảy đao của ta, trong toàn bộ Cấm vệ quân, cũng khó có nhân tài giống như ngươi, không khiến chúng ta thất vọng!

Lúc này Sở Hoan mới hiểu được, Vệ Thiên Thanh đột nhiên ra tay, là muốn kiểm tra công phu của mình ngay trước mặt Kiều Tổng đốc.

Kiều Tổng đốc chậm rãi tiến tới, vừa rồi Sở Hoan không có nhìn thẳng y, không thấy rõ khuôn mặt, hiện giờ đã thấy rõ ràng, Kiều Tổng đốc bộ dáng bốn lăm bốn sáu tuổi, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, mặt như quan ngọc, nhìn qua cực kỳ nho nhã.

Người này lúc trẻ tuổi nhất định là nhân vật tuấn lãng, ngay cả hiện giờ lớn tuổi, nhưng tướng mạo đường đường, rất có phong độ.

Sở Hoan từng gặp Kiều phu nhân, nhớ rõ tuy rằng Kiều phu nhân bảo dưỡng tốt, nhưng tuổi chẳng qua cũng chỉ 30 mà thôi, Kiều Tổng đốc này so sánh với Kiều phu nhân phải lớn hơn mười tuổi.

Kiều Tổng đốc chăm chú nhìn Sở Hoan, cười nói:

- Sở Hoan, Vệ Thống chế hai lần tiến cử ngươi với bản quan, khen võ công của ngươi không tầm thường, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không khiến bản quan thất vọng!

Sở Hoan tỉnh táo lại, chắp tay nói:

- Tổng đốc đại nhân quá khen!

Kiều Tổng đốc lắc đầu nói:

- Cũng không quá khen. Võ công của Vệ Thống chế, bản quan hiểu rõ, nếu đổi thành người bình thường, đột nhiên xuất đao, chớ nói tránh né, ngay cả phản ứng cũng không được.

Lúc này bầu trời đổ tuyết, Kiều Tổng đốc lại cười nói:

- Theo bản quan tiến vào trong đường nói chuyện!

Giọng y ôn hòa, thân là Tổng đốc một Đạo, quan lớn biên giới triều đình, lại không có kiểu cách nhà quan quá lớn.

Kiều Tổng đốc mang theo lồng chim, dẫn hai người Sở Hoan vào phòng bên cạnh, bên trong lò lửa đang thịnh, hai nha hoàn hầu hạ ở bên, Kiều Tổng đốc đặt lồng chim lên bàn, ngồi xuống ghế lim lớn, lúc này mới chỉ vào ghế dựa ở bên, giọng nói ôn hòa:

- Đều ngồi xuống đi!

Sở Hoan nhìn về phía Vệ Thiên Thanh, Vệ Thiên Thanh đã cười nói:

- Sở huynh đệ, đại nhân làm người khiêm tốn, có thể để ngươi tới nơi này, ngươi cũng không cần gò bó.

Gã dẫn đầu ngồi xuống ghế bên cạnh, Sở Hoan thấy thế cũng ngồi xuống.

Kiều Minh Đường thân là Tổng đốc một Đạo, lại có thể đối với một gã thảo dân thôn quê khiêm tốn như thế, lúc này Sở Hoan cũng hiểu được Kiều Minh Đường có ngày hôm nay, cũng không phải do may mắn, bản thân cũng có chút khí phách.

- Chuyện của ngươi, Vệ Thống chế đều đã nói hết với bản quan.

Kiều Minh Đường vuốt râu nói:

- Lần trước ngươi cứu phu nhân, công lao không nhỏ, bản quan ở đây tỏ vẻ cảm tạ ngươi!

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đều là Vệ Thống chế chém giết đẫm máu, lúc đó mới liều chết cứu phu nhân ra, thảo dân không dám kể công!

Kiều Minh Đường nghe vậy, ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng, ngay cả Vệ Thiên Thanh cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Vệ Thiên Thanh lộ ra vẻ vui mừng, cũng không phải vì Sở Hoan đẩy công lao lên người gã, gã chẳng qua cảm thấy Sở Hoan quả nhiên cực kỳ thông minh, trong quan trường, không kể công cũng đã là phẩm chất đáng quý, đúng là một nhân tốt quan trọng làm thành chuyện lớn.

Quan trường là nơi dối trá nhất thế gian, lúc sóng yên gió lặng, nhìn qua mỗi người đều mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng một khi mưa gió bùng nổ, vẻ mặt mỗi người đều trở nên vô cùng dữ tợn.

Cho nên trà trộn trong quan trường, quan trọng nhất chính là có thể đoán ý qua lời nói và sắc mặt, có thể phán đoán tình thế rõ ràng, có thể biết tiến thoái, mà thân là bộ hạ, quan trọng nhất chính là phải có được giác ngộ không kể công kiêu ngạo.

Một khi có công, đưa công lao cho cấp trên, chẳng những không mất đi phần thưởng của mình, thường xuyên còn được nhiều hơn bởi vì thức thời.

Câu khiêm tốn này của Sở Hoan, nghe vào trong tai hai người trong quan trường này, đều cảm thấy Sở Hoan là người biết điều, nhân tài như vậy, chỉ cần hơi bồi dưỡng thêm, tất nhiên có thể sử dụng.

Lúc này nha hoàn đã dâng trà lên, Kiều Minh Đường nâng chung trà lên, cầm lấy nắp chén, thổi thổi nước trà, cười nói:

- Đây là trà xuân Long Tĩnh thương nhân trà Tiền Phiên tặng cho phu nhân, rất khó được, đều nếm thử đi!

Lời này nghe vào cũng không có ý gì khác, nhưng Sở Hoan hiểu được, thương nhân trà tới tặng lễ, không có khả năng chỉ tặng chút lá trà cho Kiều phu nhân, đó là giả danh mà thôi, chẳng qua lại không biết Kiều Minh Đường có nhận hối lộ khác hay không?

Chỉ là nghĩ lại, Kiều Minh Đường có thể đơn giản nói ra chuyện này, trái lại dường như quả thật không có nhiều mưu mẹo lắm, chỉ sợ thật sự chỉ dựa vào danh nghĩa phu nhân nhận chút trà mà thôi.

Mấy cân lá trà, tự nhiên không coi là tham ô nhận hối lộ.

Suy nghĩ lại, phủ Vân Sơn nhìn như bình tĩnh, nhưng trong quan trường phe phái rõ ràng, Kiều Minh Đường thân ở vị trí này, tự nhiên cẩn thận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người nắm lấy nhược điểm.

Sở Hoan nâng chén trà lên, nhấc cái nắp lên, chỉ thấy sắc trà xanh biếc, vài lá trà bên trong, một mùi thơm nhàn nhạt bay ra thấm vào ruột gan, trà này lúc đầu cảm thấy thanh nhã, sau đó lại cảm thấy mùi thơm kéo dài không dứt, mặc dù không mãnh liệt, lại giống như mùi hoa cỏ thơm ngát vùng quê mùa xuân tháng ba vậy, quanh quẩn thật lâu không đi.

Sở Hoan nghĩ tới ở Tô phủ lúc trước, trà của Lâm Lang cũng là trà xuân Long Tỉnh, dường như mùi vị cũng như vậy, lúc ấy nếm qua, cực kỳ có hương vị, xem ra người phú quý đều thích nghiên cứu một chút ở trà đạo.

Nếm một ngụm trà xuân Long Tỉnh, Kiều Minh Đường buông chén trà, chăm chú nhìn Sở Hoan lại cười nói:

- Sở Hoan, Vệ Thống chế là người bản quan cực kỳ coi trọng, hắn tiến cử ngươi với bản quan vài lần... Tuy nói ngươi cứu phu nhân, công lao không nhỏ, nhưng bản quan dùng người, sẽ không vì ân huệ mà dùng, Cấm vệ quân là tinh binh của triều đình, bất kể là tướng hay là binh, muốn đi vào Cấm vệ quân, đều phải có bản lĩnh thật sự mới được!

Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nói:

- Tổng đốc đại nhân nói đúng!

- Nhưng hôm nay bản quan mắt thấy được công phu của ngươi, không kém chút nào so với Trung lang tướng Cấm vệ quân.

Kiều Tổng đốc lại cười nói:

- Chẳng qua đột nhiên thăng ngươi làm Lang tướng, cảm thấy khó phục chúng, bản quan cảm thấy ngươi vẫn nên lịch lãm nhiều hơn trong Cấm vệ quân, đợi lập được công lao, sẽ lên cao từng bước, lúc này mới có thể phục được lòng người!

Y nhìn Vệ Thiên Thanh nói:

- Vệ Thống chế, không bằng trước tiên để Sở Hoan làm Giáo úy trong Cấm vệ quân, nếu lập được công lao, tự ngươi chậm rãi nâng Sở Hoan lên cao?

Vệ Thiên Thanh tự nhiên rõ ràng, Giáo úy chính là cấp bậc quan tướng thấp nhất trong Cấm vệ quân, bắt đầu từ Giáo ủy, bên trên là Nha tướng, Vệ tướng, Lang tướng cho đến Thống chế.

Giáo úy cũng có thể quản lý mười lăm mười sáu người, gã nghe ra ý tứ của Kiều Minh Đường, nếu Kiều Minh Đường để gã tùy thời nâng cao, trên thực tế đã đồng ý Sở Hoan, ngày sau tất bảo vệ hắn thăng chức từng bước.

Gã thật sự muốn đứng dậy trả lời, lại nghe được một giọng nói kiều mỵ:

- Giáo úy? Kiều Minh Đường, tính mạng của lão bà chỉ có giá trị một Giáo úy sao?

Trong giọng nói, vài người tiến vào từ cửa hông, vài nha hoàn vây quanh một mỹ phụ bước nhanh vào.

Mỹ phụ này mày đen, da nõn nà, lúc đi tới thướt tha nhiều vẻ, phong thái thanh lịch, tóc như mây lộ ra vẻ cao quý, đôi mắt phượng biểu hiện tính tình nàng hơi cao ngạo, lúc này mang theo sắc mặt hơi giận dữ, bước đi liên tục lưu loát mà tới.

Sở Hoan liếc mắt một cái liền nhận ra được, mỹ phụ tới đột nhiên này, đúng là Kiều phu nhân đã gặp nguy nan trước kia, hôm nay nàng một thân áo lông cừu, khoác áo màu hồng phấn, tuy rằng hơn ba mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, da thịt trắng nõn, tướng mạo cũng rất đẹp, đuôi mày mang theo vẻ phong tình quyến rũ chỉ nữ tính thành thục mới có.

Sắc mặt Kiều Minh Đường khẽ biến, đã đứng dậy, đường đường Tổng đốc một Đạo, không ngờ thân thể hơi khom, cười nói:

- Phu nhân, nàng... sao nàng lại tới đây?

Kiều phu nhân liếc y một cái, ôn hòa nói:

- Ân công tới đây, ta có thể trốn trong phòng không gặp sao?

Nàng dĩ nhiên tới tới, chào hỏi Sở Hoan, thản nhiên cười nói:

- Ân cứu mạng của ân công, ta vô cùng cảm kích, hôm nay có thể may mắn giáp mặt nói lời cảm ơn.

Kiều Minh Đường ở bên cạnh thấy, trong lòng vẫn hơi bất mãn, cho dù thế nào, Kiều phu nhân cũng đường đường là phu nhân Tổng đốc, thân phận cao quý, mặc dù Sở Hoan có ân huệ, nhưng chung quy là thảo dân thôn quê, Kiều phu nhân thi lễ với Sở Hoan, đó là tôn ti bừa bãi.

Chỉ là Kiều Tổng đốc đối với Kiều phu nhân vừa sủng ái lại có vài phần sợ hãi, cũng không dám nói thêm gì, chỉ là vẻ mặt hơi quái dị.

Sở Hoan sớm đứng dậy, đáp lễ nói:

- Không dám không dám, phu nhân vẫn tốt chứ?

Kiều phu nhân xuất thân nhà quan lại, tính tình cao ngạo, nỏng náy là có, nhưng lòng nàng lại không xấu, hiểu được cấp bậc lễ nghĩa. Lần trước bị trói, thật ra tạo thành kinh hãi rất lớn trong lòng, ngẫu nhiên nghĩ tới cảnh tượng khủng bố kia, còn hơi sợ hãi, trong lòng lại cảm kích Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan.

Tính tình nàng hơi tùy tiện, nhưng cũng không phải người ngu, mình thoát hiểm, toàn bộ dựa vào Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan, chẳng qua trong lòng Kiều phu nhân, Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan khác nhau.

Vệ Thiên Thanh không chỉ là Thống chế Cấm vệ quân, còn là thủ lĩnh hộ vệ phủ Tổng đốc, Kiều phu nhân trở về nhà mẹ đẻ ở Thái Nguyên thăm người thân, Vệ Thiên Thanh bị phái đi bảo vệ, trong mắt Kiều phu nhân, vốn có chức trách bảo vệ, hơn nữa Vệ Thiên Thanh luôn làm ban sai dưới tay Kiều Minh Đường, Kiều phu nhân vẫn coi gã như bộ hạ, cho neenn Vệ Thiên Thanh có công, trong mắt Kiều phu nhân, đó là trong phần việc.

Nhưng Sở Hoan thì khác.

Trong mắt Kiều phu nhân, Sở hoan thuộc loại gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, tuy nói Kiều phu nhân thuở nhỏ xuất thân quan lại, nhưng trong lòng cũng giống rất nhiều nữ nhân, thưởng thức loại hiệp khách ân đền oán trả gặp chuyện bất bình này.

Chuyện xưa hiệp khách, từ xưa đến nay truyền lưu rộng rãi.

Mười bước giết một người, cần đi đâu xa xôi, xong việc cởi bỏ áo, tiếng tăm mặc kệ đời!

Trong lòng mọi người, hiệp khách tự nhiên dũng cảm, Kiều phu nhân cũng thường xuyên nghe chuyện xưa như thế, chỉ là nàng vẫn được bảo hộ an toàn, lại ở nhà quan lại, tự nhiên khó có thể nhìn thấy hiệp khách trong truyền thuyết.

Mà lần trước Sở Hoan cứu nàng, có lẽ Sở Hoan chưa chắc thật là vì cứu nàng, nhưng trong mắt nàng, Sở Hoan chính là loại hiệp khách nghĩa sĩ trường kiếm đi ngàn dặm này, cho nên Kiều phu nhân đối với Sở Hoan vẫn có thiện cảm sâu đậm, cũng bởi như thế, nàng mới có thể lấy tôn sư phu nhân Tổng đốc, tự mình thi lễ nói lời cảm tạ Sở Hoan.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.