Ngạn Tuấn kéo Lục Thăng xuống hố, danh dự bị ảnh hưởng, nhưng ông ta vẫn không muốn thừa thế giẫm chết Ngạn Tuấn, vì sao?
Lục Thăng nghiêm mặt, thẳng thắn cảnh cáo: “Các người tung một tin, bên tôi tung một tin. Đừng chọc giận tôi...”
Cận Minh đặt ly rượu xuống, nhướng người lên muốn phân trần vài lời thì lại nghe Lục Thăng mất kiên nhẫn thốt lên, “... tiễn khách!”
Trợ lý đi tới, hơi cúi người với Cận Minh và Hàn Tần, đưa cánh tay hướng ra ngoài cửa biểu thị ý đuổi người.
Hàn Tần và Cận Minh đứng dậy, không thể không rời đi.
Nhân viên đứng đợi ngoài cửa, phối hợp đưa trả chiếc áo gắn máy nghe lén vừa rồi cho Hàn Tần.
Hàn Tần tức giận, đi dọc qua hành lang cánh trái không nhịn được đạp đổ chậu bonsai, mắt phượng dài như phát lửa, “Mẹ kiếp!”
Cận Minh mất bình tĩnh không kém, bọn họ tốn bao nhiêu tài lực và nhân lực xoay chuyển được cục diện ngày hôm nay, lại vì câu nói của Lục Thăng xem như đổ sông đổ biển. Anh giật lấy chiếc áo trên tay Hàn Tần, dứt khoát dùng gót giày giẫm mạnh xuống cho đến khi nghe âm thanh nát vụn.
“Vậy thì chúng ta đành nhân nhượng Ngạn Tuấn thêm một thời gian.”
“Không... bất quá thì đổi Phó thị trưởng ở Thượng Hải, Hàn Tần tôi không biết sợ là gì.”
Hàn Tần lạnh như dao cắt liếc về hướng căn phòng VIP vừa rồi. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Ngạn Tuấn, anh tuyệt đối không nhân nhượng.
Cận Minh rất kinh ngạc, lại càng lo sợ bọn họ đi sai một nước cờ sẽ chọc tức quan chức toàn Thành phố này, đến khi đó Hàn thị bị tẩy chay càng khó trụ vững, bọn lang sói ngoài kia sẽ thừa cơ hội lấn áp không thương tiếc.
“Hàn tổng! Anh đừng giận quá mất khôn, đây không phải là quyết định đơn giản. Đợi khi Hàn thị ổn định trở lại, muốn đối phó với Ngạn Tuấn kia vẫn không muộn.” Cận Minh thật lòng khuyên giải.
“Tôi hiện tại rất bình tĩnh để phân tích, trong cái ngành Tài chính và Đầu tư này kỵ nhất là chần chừ không quyết đoán. ‘Đợi’ ư? Chẳng lẽ khi Hàn thị ổn định thì các đối thủ không vững vàng hơn sao? Thật khó khăn mới thiết lập cục diện như thế này vây khốn Ngạn Tuấn, chỉ cần lơ là buông lỏng, chúng ta không chừng sẽ bị tên cáo già đó quay lại cắn phá.”
“Tôi cũng hiểu, nhưng mà chúng ta không vì mất lòng ngài Phó thị trưởng cũng sẽ bị hai người họ bắt tay diệt trừ, có khi còn kéo thêm nhiều doanh nghiệp cạnh tranh tham gia cạnh đoạt. Lần này Ngạn Tuấn xác định đã làm Lục Thăng mất lòng tin, quan hệ khó có thể như trước. Anh nghĩ xem, chúng ta mà làm tới cùng, tức là chặn đường lui của họ, đương nhiên họ sẽ phải bắt tay đánh đổ chúng ta.”
“Tôi đã nói, không để Ngạn Tuấn có cơ hội trở mình.” Hàn Tần rất cương quyết nói.
Anh Phó giống như đi tìm Hàn Tần và Cận Minh, vừa trông thấy họ liền cầm chiếc ipad đi đến khẩn trương nói:
“Cổ phiếu của Ngạn thị rớt xuống, P/E tuột còn 50% thị giá trước đây. Đã vào cột mốc chúng ta định ra rồi, Hàn tổng, anh quyết định đi!”
Cận Minh lấy chiếc ipad từ tay anh Phó nhìn xem, trong lòng ngược lại không mấy vui vẻ. Anh quay sang Hàn Tần, chờ đợi anh đưa ra quyết định.
“Tung tin.”
“Hàn tổng! Anh nên suy nghĩ kĩ đi... Lục Thăng có gốc lớn ở Bộ Công thương, không chọc được đâu.” Cận Minh rất hoang mang.
Anh Phó chưa hiểu gì nhưng có thể nhìn ra Cận Minh sau khi đi gặp Phó thị trưởng đã không còn mặn mà chuyện đánh sập cổ giá Ngạn thị. Anh lên tiếng phân giải:
“Ngạn Tuấn đã phân luồng công ty nhỏ trứ danh khống chế thị trường, cứu vớt MJ, 1 tỷ ước tính tiêu hơn phân nửa. Tin tức vật phẩm đấu giá xuất xứ từ vụ cướp chấn động ở Mã Lai do công ty ẩn danh và Viện bảo tàng tư nhân của Ngạn Tuấn rửa sạch, chắc chắn khiến Ngạn Tuấn rơi xuống vực sâu.”
“Cho nên phi vụ này dính đến đường dây vô cùng lớn, vừa có hắc đạo Tam Giác Vàng, lại thêm bạch đạo tiếp tay, chuyện Sở liêm chính làm bây giờ chúng ta không cần can dự. Nếu Ngạn Tuấn bị vạch trần, thì đó là chuyện tốt. Chúng ta cần gì đi liều lĩnh chọc giận bất cứ ai.” Cận Minh vẫn nhất mực giữ quan điểm an toàn.
Hàn Tần ôm trán, nhíu chặt chân mày, dứt khoát lên tiếng: “Tôi vẫn muốn chơi lớn ván cờ này, tung tin!”
Anh Phó ấn vào điện thoại, ngắn gọn thông báo với người bên kia đầu dây, “Tung tin!”
Đang lúc mọi người căng thẳng Ngạn Hi từ bên kia hành lang đi tới, vẻ mặt hơi lo lắng.
Trông thấy cô gân xanh trên trán Hàn Tần liền hiện lên rõ rệt, anh tiến gần về phía cô, nhìn chăm chú chiếc bông tai cô đang đeo, tức giận giật mạnh xuống.
Ngạn Hi ôm tai la hét thất thanh, nước mắt vì đau đớn không kìm được túa ra.
Lời mắng chửi vừa đến miệng chưa kịp phát ra lúc này Hàn Tần đã nghiến răng đưa tay bóp chặt lấy cổ của cô, “Gắn máy nghe lén sao? Em trở lại cuộc sống đắc ý ngày hôm nay đều dựa vào anh, nếu không còn tin tưởng vậy thì em có thể biến đi.”
Ngạn Hi run lên bần bật, máu ở dái tai chảy xuống nhưng cô hầu như không cảm nhận được cơn đau, chỉ nghe lồng ngực phập phồng khó thở.
“Hàn tổng! Hàn tổng!” Cận Minh và anh Phó kinh hãi lao đến lay cánh tay của Hàn Tần.
Hàn Tần buông tay ra, ném mạnh chiếc hoa tai vào mặt hồ bên cạnh, sau đó quay phắt bỏ đi, lúc này chạm mặt với vẻ sửng sốt của Hoàng Linh San.
“Anh Phó! Bỏ mặc cô ta, lái xe đưa tôi và cô Hoàng Linh San đi dạo.”
“Vâng.”
Ba người họ rời đi, Ngạn Hi tưởng chừng bản thân không thể nào đứng vững thì được Cận Minh đỡ lấy, khẽ lắc đầu ngán ngẩm:
“Tôi biết Ngạn Hi tiểu thư không phải hạng ngu dốt, nếu không đã chẳng có màn ve sầu thoát xác ngoạn mục chạy trốn đến Chiết Giang, qua mặt cả Ngạn Tuấn cáo già. Tiểu thư nên trân trọng tháng ngày này.”
Ngạn Hi trừng mắt, tơ máu lộ ra, “Trân trọng theo nghĩa của anh chính là nhu nhược, Ngạn Hi tôi không làm được đâu.”
Cận Minh rất kinh ngạc đánh giá Ngạn Hi, không dám tin đây là lời nói của con nhóc 17 tuổi không hiểu sự đời. Anh đưa mắt nhìn Hàn Tần đi sóng đôi với Hoàng Linh San ở trước, cảm giác lẫn lộn, càng lúc càng không hiểu được những gì đã xảy ra thời gian gần đây trên người Hàn Tần.