Lần trước thảo luận với Giang Diễn, tất cả những gì có liên quan đến Giản Diệc Bạch đột nhiên hiện lên trong đầu Sơ Hiểu Hiểu.
Cô không tự chủ được cụp mắt tránh ánh mắt Giản Diệc Bạch, có chừng nửa giây trầm mặc rồi dịu giọng nói: “Xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi.”
Sơ Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Giản Diệc Bạch cười cười, tình cờ bắt được vẻ mặt ngạc nhiên nhưng cũng có chút vui mừng của đối phương.
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Gần đây em hơi mệt, về đề nghị anh kêu em chuyển về nhà sống, anh có thể cho em vài ngày suy nghĩ được không?”
Giản Diệc Bạch trả lời cô: “Nếu em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Sơ Hiểu Hiểu: “Còn nữa, em đã nói với anh chưa, Trần Tuyết cô ấy...”
Giản Diệc Bạch: “Ừm?”
Sơ Hiểu Hiểu đành nói thẳng: “Trần Tuyết phóng lửa đốt nhà rồi bỏ chạy mất dạng, nếu không phải Giang Diễn kịp thời chạy tới, có thể em đã bị thiêu ch.ết rồi.”
Giản Diệc Bạch nghe vậy thì ấn đường hơi nhíu lại, ánh mắt nghiêm túc đánh giá cô: “Có chuyện như vậy sao?”
Sơ Hiểu Hiểu lắc đầu: “Em cũng không biết tại sao Trần Tuyết lại đối xử với em như vậy, có lẽ còn có nguyên nhân khác em không biết cũng nói không chừng, nhưng gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, nói thật lòng không sợ là giả.”
Giản Diệc Bạch không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Sơ Hiểu Hiểu liếc nhìn anh ta: “Anh nói xem là ai ghét em như vậy, nhất định phải đẩy em vào chỗ ch.ết?”
Giản Diệc Bạch dường như vô thức muốn sờ mái tóc đen tuyền tr.ên đỉnh đầu Sơ Hiểu Hiểu, lại bị cô lẳng lặng xoay người tránh đi.
Khóe miệng Giản Diệc Bạch khẽ nhếch lên, đuổi theo nói: “Có câu nói thế nào nhỉ, đại nạn không ch.ết, tất có hậu phúc?”
Sơ Hiểu Hiểu bỗng dưng quay đầu lại: “Anh muốn uống trà hay nước chanh?”
“Không cần đâu, anh còn phải về nhà sớm một chút. Em còn nhớ Ngô Soái không, không thể để người ta đợi quá lâu được.” Giản Diệc Bạch đưa tay nhìn đồng hồ tr.ên cổ tay, “Nếu cái người gọi là bạn trai của em không có ở đây, vừa hay đi về chung với anh nhé?”
Sơ Hiểu Hiểu ghé sát vào nói gì đó với Chung Ý, nghe vậy tò mò ngước mắt lên: “Ngô Soái?”
“Không phải đã nói với em rồi sao, buổi trưa cùng nhau ăn cơm, quên rồi?” Giản Diệc Bạch nói, “Anh có bao giờ nuốt lời với em chưa, không tin anh à?”
Sơ Hiểu Hiểu lắc đầu: “Em chỉ là đang nghĩ, đã nhiều năm không gặp mặt, nếu không mua chút quà gặp mặt cho người ta thì thật sự là có chút ngượng ngùng.”
“Em nói như vậy anh sẽ ghen tị đấy.” Giản Diệc Bạch khẽ cười, “Ngay cả anh còn chưa nhận được quà Giáng sinh của em.”
“Chờ tới Tết Âm lịch rồi nhận quà luôn thể, ngóng quà Giáng sinh làm gì chứ.” Sơ Hiểu Hiểu buộc miệng thốt ra, học theo giọng điệu lúc trước của Giang Diễn, “Đến lúc đó phát cho anh một bao lì xì lớn nhé?”
Giản Diệc Bạch nhìn cô thật sâu, cũng không ngờ Sơ Hiểu Hiểu lại nói ra những lời như vậy.
Dù sao đêm mùng ba tết năm đó cũng là một cơn ác mộng mà đối phương không thể thoát khỏi.
Thấy Giản Diệc Bạch không nói lời nào, Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Giản Diệc Bạch thản nhiên nói, “Vậy quà Giáng Sinh anh tặng em, vì sao em không đeo?”
Sơ Hiểu Hiểu thoáng giật mình, lúc này mới nhớ tới sợi dây chuyền bị cô cất kỹ trong ngăn kéo phòng ngủ kia.
Giản Diệc Bạch cố chấp hỏi: “Không thích à?”
“Cũng không phải.” Sơ Hiểu Hiểu thuận miệng đáp, “Chỉ là nếu đeo vào rồi sẽ không có lý do gì để ám chỉ bạn trai tặng quà cho em, anh cảm thấy thế nào?”
Giản Diệc Bạch như có điều suy nghĩ nhìn cô.
“Được rồi, em thừa nhận.” Sơ Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nhún vai, “Còn có một nguyên nhân chính, đó là em sợ anh ấy ghen.”
Giản Diệc Bạch ôn hòa nói: “Em đúng là thiên vị.”
Sơ Hiểu Hiểu cười giảo hoạt: “Vất vả lắm em mới theo đuổi được, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đồng sinh cộng tử còn không sợ, thiên vị tính là gì, anh hiểu cho em một chút đi.”
-
“Cái gì, sản xuất m4 túy!?” Đối phương nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, thậm chí đôi môi khô nứt cũng theo đó run lên, “Đồng chí cảnh sát, cậu không thể ngậm máu phun người như thế được. Đúng! Tôi thừa nhận! Tôi đúng là có làm chút chuyện mờ ám, nhưng cùng lắm cũng chỉ cho người khác hít thuốc phiện và môi giới bán dâm, tại sao các cậu có thể chụp cho tôi một cái mũ lớn như vậy, ai mà chịu nổi!”
Cách một bức tường thủy tinh, vẻ mặt Giang Diễn hờ hững nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động bên trong, không tới vài giây, trong ống nghe tiếp tục truyền đến tiếng gào thét của Vương Nghĩa Khánh.
Lồng ng.ực của Vương Nghĩa Khánh phập phồng kịch liệt, th.ở dốc nói: “Các cậu có chứng cớ chứng minh tôi sản xuất m4 túy không?”
Giang Diễn: “...”
Vương Nghĩa Khánh: “Những gì nên nói tôi đã nói rõ ràng, ngày đó Liêu Tĩnh dẫn Sơ Hiểu Hiểu đến bữa tiệc quả thật không phải ý gì tốt, cũng trách tôi nổi lên sắc tâm. Chuyện trong giới hẳn là các cậu cũng biết đôi chút, tôi sẽ không nói nhiều nữa. Với lại cô bé kia nhìn trẻ trung xinh đẹp, sau lưng cũng có người điểm danh muốn gặp cô ấy, nên tôi đã cân nhắc để Liêu Tĩnh giật dây, lỡ như có hi vọng thì sao, đúng không? Nếu bám được nhân vật có máu mặt gì đó, đối với sự phát triển của cô bé cũng hoàn toàn có lợi.”
“Sau lưng có người?” Giang Diễn mỉa mai, “Nhân vật có máu mặt đó, anh ta có nhắc gì tới không?”
Trần Mặc trả lời: “Nói là chủ yếu đều do Liêu Tĩnh liên lạc phụ trách, bản thân cũng không biết.”
Giang Diễn không khỏi mỉm cười: “Anh ta cho rằng hắt nước bẩn lên đầu người ch.ết là sẽ không sao nữa?”
Trần Mặc nói: “Từ trong nhà xưởng đó tìm được không ít đồ, bên đội phòng chống m4 túy đã bắt được vài người, anh có muốn đi xem không?”
“Đều là người làm công, để bọn họ tự lăn qua lộn lại trước đi.” Giang Diễn nhìn chằm chằm mặt Vương Nghĩa Khánh, vô thức muốn sờ bao thuốc lá trong túi, khuỷu tay đột nhiên cảm thấy đau đớn, động tác cứng đờ rồi sầm mặt lại.
Đám khốn kiếp này.
Giang Diễn thầm mắng trong lòng.
Trần Mặc nhìn sắc mặt Giang Diễn, cẩn thận hỏi: “Đội phó Giang, hay là anh đi nghỉ ngơi trước? Ở đây có mấy anh em canh chừng là được rồi.”
Giang Diễn đang định khoát tay, chợt nghe thấy trong phòng chấn động, Vương Nghĩa Khánh hoảng hốt muốn đứng dậy, bị cảnh sát hình sự trong phòng thẩm vấn lớn tiếng quát ngồi xuống.
Còng tay xích chân loảng xoảng va vào nhau.
“Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!” Vương Nghĩa Khánh kích động giải thích, “Đều là ả tiện nhân Trần Tuyết kia, còn có tên em trai không biết xấu hổ của cô ta nữa!”
Động tác của Giang Diễn dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn Vương Nghĩa Khánh đang nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi thật sự không biết gì cả, thưa đồng chí cảnh sát!” Vương Nghĩa Khánh điên cuồng nói, “Đều là cô ả Trần Tuyết kia tìm đến tôi, nói là mình ra mặt không tiện, muốn mượn danh nghĩa của tôi thuê một chỗ! Nơi đó trước đây tôi cũng có qua xem, chỉ là một vùng đất hoang không có mấy bóng người, tôi không hề hay biết bọn họ muốn sản xuất m4 túy ở đó!”
“Trần Tuyết tìm anh lúc nào?”
“Tầm khoảng một tháng trước, nói là...nói là...”
“Nói cái gì?”
“Nói là muốn giúp Liêu Tĩnh xử một người, sợ phiền phức sau này nên muốn tìm một nơi đặt chân, đến lúc đó cho dù bị bắt cũng cảm thấy không tệ.”
“Xử người nào?”
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết!”
“Trần Tuyết tìm anh, anh liền đồng ý? Vì sao anh giúp cô ta?”
“Cô ta, cô ta....”
Giang Diễn đột nhiên đẩy cửa bước nhanh tới trước mặt Vương Nghĩa Khánh, hai tay chống tr.ên mặt bàn, theo động tác nghiêng người về phía trước mang theo một cảm giác áp bách vô hình che trời lấp đất.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào đôi mắt đầy tơ máu của Vương Nghĩa Khánh vì mệt mỏi quá độ.
“Cô ta làm sao?” Giang Diễn ghé sát vào anh ta, “Người sau lưng cô ta là ai?”
Mồ hôi lạnh tr.ên đầu Vương Nghĩa Khánh theo da thịt chậm rãi chảy xuống cổ.
Giang Diễn trầm giọng nói: “Cho anh một cơ hội lập công, hoặc là anh nguyện ý thay cô ta gánh tội danh sản xuất m4 túy cũng được, dù sao tất cả chứng cứ đều chỉ về phía anh, anh nói nhà xưởng là Trần Tuyết bảo anh thuê, nhưng theo tình huống trước mắt, chỉ có khẩu cung của một mình anh nhắc tới điểm này.”
Vương Nghĩa Khánh: “...”
Giang Diễn: “Anh hẳn là biết rất rõ, chứng cứ biệt lập rất khó được tòa án chấp nhận, hiện tại chỉ có chúng tôi mới có thể giúp anh.”
Vương Nghĩa Khánh: “Tôi...”
Giang Diễn: “Nếu thuận theo nguồn gốc để tiếp tục điều tra, cho dù anh có thứ gì thì cũng chỉ là tòng phạm, nhưng nếu anh không chịu nói gì cả, vậy thì cũng chỉ có một mình anh gánh vác.”
Nói xong, khóe miệng Giang Diễn nhếch lên, hài hước nhìn chằm chằm Vương Nghĩa Khánh đang th.ở dốc, ý cười từ đáy mắt chậm rãi bò lên đuôi lông mày, mang theo sự hứng thú.
Giang Diễn mỉm cười nói: “Hửm? Chọn một cái đi chứ?”