Sơ Hiểu Hiểu ôm chặt lấy tấm lưng Giang Diễn, ở khoảng cách không thể tách rời, đột nhiên có chút hốt hoảng không nói nên lời.
Dường như mỗi lần vùi mình vào vòng tay rộng lớn mạnh mẽ này, cô đều cảm nhận được cảm giác an toàn không thể so sánh.
Như là một thứ gì đó rất huyền bí.
Cho dù đã từng sống ở nhà họ Giản, dù trong trong khoảng thời gian đó đối phương chưa từng bạc đãi cô, Giản Diệc Bạch cũng chăm sóc cô vô cùng tốt... Nhưng từ đầu đến cuối cô lại chưa từng có cảm giác an ổn như vậy.
Sơ Hiểu Hiểu còn đang trầm mặc, tr.ên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trong trẻo của Giang Diễn.
“Đừng quan tâm rốt cuộc là ai.” Giang Diễn nói, “Em phải nhớ kỹ, đừng sống vì ai cả, em phải sống thật tốt vì chính mình.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Cô hít một hơi thật sâu, mười ngón tay đặt sau lưng Giang Diễn cuộn tròn, sau đó nắm chặt lấy vạt áo anh.
Vài phút sau.
“Ơ hay, mấy người trẻ tuổi các cậu bây giờ sao ấy nhỉ? Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt là không thèm để ý tới sức khỏe thể xác, tùy tiện xằng bậy như vậy sao?” Y tá trưởng vừa nhìn cô y tá băng bó vết thương lại cho Giang Diễn, vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhắc nhở, thiếu điều thở dài tiếp tục cảm khái vài câu như xã hội xuống cấp, đạo đức suy đồi.
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Y tá trưởng: “Muốn ôm chờ vết thương lành lại rồi ôm không được sao? Hoặc là nhẹ một chút? Nhất định phải làm giống như sinh tử ly biệt hả? Cô cậu cho rằng hai người đang diễn Hoàn Châu Cách Cách sao? Bầu bạn chốn hồng trần sống tiêu diêu tự tại?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Cháu cam đoan, lần sau sẽ không như vậy nữa!”
Y tá trưởng trừng mắt, không thể tin nói: “Lần sau? Còn có lần sau?!”
Sơ Hiểu Hiểu bị dọa đến mức yết hầu co giật, không dám lên tiếng nữa.
Giang Diễn vỗ vỗ đỉnh đầu cô như thú cưng, vừa xoa dịu cô vừa nói: “Dì Lưu, không phải cháu vẫn ổn sao, không tàn được đâu.”
“Tàn? Cậu nói chữ tàn với tôi?” Y tá trưởng nói, “Lúc trước là ai trúng đạn rồi để lại lời trăn trối rằng sau này không bao giờ chọc giận tôi nữa?”
Giang Diễn: “...”
Y tá trưởng: “Miệng lưỡi đàn ông đúng là chỉ giỏi lọc lừa.”
Giang Diễn: “???”
Giang Diễn: “Ấy, không hề, lời này dì Lưu nói không đúng rồi...”
Sơ Hiểu Hiểu lẳng lặng kéo vạt áo Giang Diễn, cướp lời nói: “Cháu biết rồi, dì Lưu, cháu sẽ chăm sóc Giang Diễn thật tốt.”
Y tá trưởng thấy thái độ Sơ Hiểu Hiểu thành khẩn thì cũng không tiện nói thêm gì nữa, mắt nhìn Giang Diễn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không kìm được bổ sung một câu: “Người nhà cậu lúc trước dặn đi dặn lại muốn tôi chăm sóc cậu thật tốt, nếu để cậu xảy ra chuyện, vậy không phải họ sẽ lật tung cái bệnh viện này lên sao, nên là ráng dưỡng thương cho tốt đi nghe chưa?”
Sơ Hiểu Hiểu vô cùng tò mò, lặng lẽ hỏi Giang Diễn: “Bố mẹ anh quen biết dì Lưu này sao?”
“Chắc là vậy.” Giang Diễn nói, “Có lần tôi trúng đạn nằm viện, bố mẹ tôi ngại dụng cụ y tế của bệnh viện không đủ tiên tiến, bèn tìm thành phố giật dây, quyên góp một ít tiền.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Khuôn mặt tràn ngập sự hóng hớt của Sơ Hiểu Hiểu hơi dựa về phía Giang Diễn, thì thầm với anh: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Giang Diễn nghi ngờ: “Cái gì?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Là tín niệm gì khiến anh cam tâm bỏ lại gia sản hàng tỉ, trở thành một con sói cô độc trong gió chịu mệt nhọc, “trắng thêm đen”, “năm thêm hai”*, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ?”
(*Trắng thêm đen: chỉ ngày và đêm/ Năm thêm hai: năm ngày làm việc từ thứ Hai tới thứ Sáu, cộng thêm hai ngày cuối tuần thứ Bảy và Chủ Nhật. Trắng thêm đen, năm thêm hai ý chỉ làm việc 24/24, bận rộn không ngừng nghỉ.)
Giang Diễn đã rất quen thuộc với câu hỏi này, trả lời vô cùng trôi chảy: “Ồ, đương nhiên là bởi vì chủ nghĩa yêu nước và tinh thần cách mạng cao cả, không quên sơ tâm*, nhớ kỹ sứ mệnh, sẵn sàng chiến đấu vì nghĩa vụ thiêng liêng đến hơi thở cuối cùng.”
(*sơ tâm: nguyện vọng ban đầu)
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Thật trùng hợp.”
Giang Diễn: “Hửm?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi cũng họ Sơ, Sơ trong ‘không quên sơ tâm’.”
Giang Diễn thiếu chút nữa không kịp phản ứng, liếc cô một cái rồi nở nụ cười.
Ngoài cửa Trâu Hạo hùng hùng hổ hổ chạy vào, vừa ngẩng đầu đã thấy hai người đối diện nhìn nhau mỉm cười, cảnh tượng tình nồng ý mật, động cơ đang xoay tròn dưới lòng bàn chân lập tức tắt máy, cách Giang Diễn hai mét chính xác thắng lại xe.
Aiza, chọc mù mắt anh đây rồi!
Giang Diễn nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, phía sau là Sơ Hiểu Hiểu cũng mang theo vẻ nghi hoặc.
Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Anh Hạo, làm sao vậy?”
Trâu Hạo ho khan một tiếng, lúc này mới nhớ tới việc chính, nói: “Là như vậy, Chung Ý vừa mới phát hiện, nói cô lên hot search.”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt: “Hot search?”
-
Tr.ên ảnh là hình ảnh Sơ Hiểu Hiểu được một người đàn ông ôm lấy nửa người tr.ên, cùng nhau ngã xuống đất.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng nửa bên mặt Sơ Hiểu Hiểu, tựa như đánh lên một tầng sáng tối mơ hồ, thế nhưng vẻ hoảng hốt tr.ên gương mặt cô lại được chụp rất rõ ràng không hề che khuất, đau lòng nhìn chăm chú khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối.
Mà đối phương cúi đầu vững vàng bảo vệ cô trong lòng, dáng người đàn ông cao gầy, đường cong cánh tay lộ ra bên ngoài rắn rỏi căng chặt, gần như có thể dùng từ đẫm máu để hình dung.
Cách thời gian xảy ra tai nạn xe hơi chưa đến hai giờ, khắp tr.ên mạng xã hội đã lan truyền tấm ảnh này, mấy chữ “Sơ Hiểu Hiểu tai nạn xe hơi” leo lên hàng đầu, bên phải chữ viết còn thêm vào biểu tượng chữ “sôi”.
【Báo ứng đấy, lúc trước đối xử với Liêu Tĩnh như vậy, sao không đâm ch.ết cô ta luôn đi.】
【Ch.ết tiệt, chủ đề này sao lại có chút kỳ quái, Sơ Hiểu Hiểu xảy ra tai nạn xe hơi mà cũng nguyền rủa người ta ch.ết được là sao?】
【Ngẩng đầu ba thước có thần linh, ha ha ha! Tôi muốn biết cái ch.ết của Liêu Tĩnh có liên quan gì đến Sơ Hiểu Hiểu hay không.】
【Cảnh sát thành phố Ninh cũng đã dẹp bỏ tin đồn, hung thủ cũng đã bắt được rồi, sao có người còn đồn lung tung thế?】
【Sau khi Liêu Tĩnh ch.ết Sơ Hiểu Hiểu không hề ra mặt nói chuyện, yên lặng như vậy chắc chắn là có gì đó mờ ám!】
【Nghe nói sau lưng Sơ Hiểu Hiểu có thế lực rất lớn, vào cục cảnh sát một đêm xong được thả ngay lập tức.】
【Xin nhờ, người ta gọi đó là hỗ trợ điều tra có hiểu không, bình thường trong vòng 24 giờ, dài nhất không vượt qua 48 giờ, không có đầu óc thì bớt ra vẻ, làm người ta thấy nhục giùm đấy!】
【Chỉ có tôi cảm thấy người đàn ông kia thoạt nhìn dáng người rất tốt sao, lúc trước nhìn thấy ảnh chụp, tôi còn tưởng rằng là ảnh trong phim...】
【Nghe nói xe bị đụng bay ra khỏi cầu vượt, nhà trai che chở Sơ Hiểu Hiểu nhảy khỏi xe trước.】
【Đậu xanh! Vì người xả thân, hy sinh quên mình! Đây là tình yêu tuyệt mỹ gì vậy chứ!】
……
Chung Ý nhìn khuôn mặt Sơ Hiểu Hiểu càng ngày càng nặng nề, trong lúc nhất thời cũng bị một số bình luận chọc giận đến phát hỏa: “Mấy người này cũng rảnh rỗi quá rồi, sao không biết tích chút đức cho mình vậy.”
Sơ Hiểu Hiểu ngược lại an ủi cô ấy: “Tr.ên mạng người nào mà không có, tôi cũng quen rồi.”
Giang Diễn cũng cầm di động trầm mặc lật vài trang, như có điều suy nghĩ mở miệng: “Không phải ngôi sao như các em đều mời thủy quân sao?”
“Tôi không có đội ngũ.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Trợ lý duy nhất trước mắt còn bị tr.ên mạng truy đuổi, anh cũng biết mà.”
Giang Diễn: “...”
Vẻ mặt Giang Diễn phức tạp nhìn cô, Sơ Hiểu Hiểu gật đầu: “Đúng vậy, tôi không có khói lửa pháo hoa như người ta, đừng khen tôi, tôi biết tôi đẹp đến nỗi con người hay thần tiên cũng phẫn nộ, không nổi giận cũng khó.”
Giang Diễn nghĩ mãi mà không rõ: “Vậy lúc trước em gặp phải chuyện này thì giải quyết thế nào?”
“Tôi...”
Sơ Hiểu Hiểu do dự nhìn bức ảnh được phóng to trong điện thoại di động, tuy rằng không chụp được mặt Giang Diễn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác bất an nồng đậm.
Cô cắn môi đáp: “Hay là tôi tìm Giản Diệc Bạch giúp một tay, loại bỏ hot search này đi.”
Lúc Giang Diễn nghe thấy ba chữ nào đó, ấn đường liền xoắn thành bánh quai chèo: “Tìm Giản Diệc Bạch?”
Lúc trước gặp phải những chuyện bất đắc dĩ như vậy, Sơ Hiểu Hiểu tr.ên cơ bản chỉ có thể nhờ Giản Diệc Bạch giúp đỡ, hôm nay cũng thật sự không nghĩ tới những người khác, trong lòng đã loạn cào cào: “Giang Diễn, anh có từng nghĩ qua chưa, gần đây ba lần bảy lượt liên tiếp xảy ra chuyện, đối phương kỳ thật là đang nhằm vào anh?”
Sắc mặt Giang Diễn bình tĩnh, không có gợn sóng quá lớn: “Vậy sao?”
“Anh còn nhớ lúc trước tôi cho anh xem tin nhắn của Trần Tuyết không?”
Sơ Hiểu Hiểu nói, “Tôi vẫn cảm thấy phải nhanh chóng đè áp sự việc xuống mới tốt.”
“Cho nên là?” Giang Diễn nói, “Tôi đứng sừng sững trước mặt em như vậy, em không nhìn thấy sao?”
Đầu óc Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên bị Giang Diễn quấy nhiễu một giây, mơ hồ nói: “Hả?”
Giang Diễn lười biếng bấm di động vài cái, nói: “Em ở đây chờ một lát, tôi đi gọi điện thoại.”
Nói xong một mình đi ra ngoài phòng bệnh.
Bên kia vang lên vài tiếng “tút tút” rồi được người nhận máy.
“Alô? Bố ạ?” Giang Diễn nói, “Mẹ đang ngủ thì đừng làm phiền mẹ nữa, nếu không lại lải nhải chuyện nếp nhăn ngắn dài, con nói với bố chuyện này.”
“Cái gì? Bạn gái?” Anh dựa lưng vào cửa sổ cuối hành lang, nghiêng đầu nhìn bóng đêm mênh mông vô tận ngoài cửa sổ, “Đề tài bạn gái bỏ qua một bên đã, trước tiên bố giúp con rút hot search rồi nói sau.”
Bình thường bố Giang cũng không phải là người thích lướt mạng xã hội, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu yêu cầu của Giang Diễn ra sao, nghĩ mãi cũng không ra, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
“À, không có gì.” Giang Diễn trả lời, “Chỉ là gần đây con rảnh rỗi nhàm chán, theo đuổi ngôi sao thôi.”
Bố Giang: “...”
Giang Diễn: “Đúng đúng đúng, còn đẹp hơn nữ thần của bố lúc còn trẻ nữa.”
Bố Giang quả quyết nói: “Vớ vẩn! Mẹ con là đẹp nhất!”
Giang Diễn: “...”
Bên kia lại truyền đến giọng nói của bố Giang: “Aiza, bà xã, em tỉnh rồi à, đều do thằng nhóc Giang Diễn làm ầm ĩ đấy, nửa đêm canh ba không ngủ, gọi điện thoại cho anh nói nhảm gì không biết.”
Giang Diễn: “...”
“Cô diễn viên lần trước cùng đi xã giao ấy hả?” Bố Giang oan uổng gào thét, “Chuyện này sao có thể! Ngoại trừ Vu Sơn không phải mây*, làm gì có chuyện anh ra ngoài hú hí với người khác! Đều tại người phụ nữ đó đi đứng không nhìn đường ngã vào người anh thôi!”
(* ‘Ngoại trừ Vu Sơn không phải mây’ nằm trong bài thơ Ly Tư Kỳ Tứ, ngụ ý là đã gặp được người trong lòng rồi thì đi qua khóm hoa nào cũng không vương vấn.)
Giang Diễn quyết định dao sắt chặt đay rối, bắt giặc trước bắt vua sau: “Bố nói với mẹ là chỉ cần giúp con rút hot search này đi....”
Bên kia mẹ Giang thăm dò nhận điện thoại: “Con trai của mẹ?”
Giang Diễn ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Qua đợt này con sẽ đưa bạn gái về nhà.”