Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 51



“Nguyện vọng lúc đó đã thành hiện thực rồi.” Lăng Viễn nở một nụ cười nói với Tôn Phụng.

Tôn Phụng chạy bước nhỏ tới, ôm chầm lấy anh, nhỏ giọng thút thít, “Lăng Viễn…”

Lăng Viễn xoa xoa đầu cô, “Hôm nay là ngày đầu tiên trong năm mới, sao lại khóc rồi này.”

“Sao anh lại tới đây?” Tôn Phụng bứt rứt vùi đầu vào lòng anh hỏi.

“Đương nhiên là qua cùng em đón Tết rồi, cái Tết đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn, chúng ta cũng không thể cách nhau cả Thái Bình Dương thế được chứ.”

Lăng Viễn nói xong, Tôn Phụng không kiềm được cười lên, “Vậy sao anh biết em đang ở đây?”

“Ở nhà không có ai, ngoài bệnh viện thì em còn ở đâu được, phải không? Em đã xong việc ở bệnh viện chưa, anh ngồi máy bay hơn 10 tiếng, giờ đói quá.”

Tôn Phụng ngẩng đầu lên nhìn anh, “Vậy chúng ta về thôi, em làm sủi cảo cho anh.”

Thời gian cũng đã thấm thoát nửa năm từ khi Lăng Viễn lại quay lại nhà Tôn Phụng ở California lần ấy, lúc đó anh khônghề nghĩ tới hai người sẽ nên duyên vợ chồng.

Lăng Viễn rót một cốc nước, uống liền trong một hơi, bức ảnh chụp chung treo trên tường bỗng nhiên lọt vào mắt anh, suýt chút nữa khiến anh bị sặc.

Tôn Phụng đi ra vỗ lưng cho anh, “Anh đừng uống vội như thế.”

Sau khi Lăng Viễn trở lại bình thường, chỉ lên bức ảnh chụp chung trên tường, “Lần trước tới đây, anh nhớ em nói đây là con trai em, nhưng người này không phải là Mã Đông.”

Tôn Phụng nhìn sang bức ảnh chụp chung của mình với Cơ Ninh trên tường, “Đó không phải là Mã Đông, là một đứa con trai khác của em.”

“Gì cơ? Em còn có một người con trai khác lớn như này? Sao anh chưa từng gặp vậy?”

“Nó đã qua đời cách đây hơn hai năm. Chẳng phải anh đói sao, em đi hấp sủi cảo cho anh ăn.”

Tôn Phụng cởi áo khoác ngoài ra, đi vào phòng bếp. “Cũng may hôm qua em đã qua siêu thị mua đủ nguyên liệu, vốn dĩ em định hôm nay sẽ ăn sủi cảo một mình, anh lại tới rồi, em không phải ăn bữa cơm tất niên thê lương một mình nữa.”

Lăng Viễn đi qua ôm cô từ phía sau, “Đã không muốn một mình ăn tất niên sao không chủ động gọi điện cho anh để anh qua cùng em?”

“Em nào dám bảo viện trưởng Lăng trăm công ngàn việc qua đây cùng em chứ. Được rồi, mau buông em ra, em phải lấy đồ.”

Tôn Phụng cán xong vỏ, trộn xong nhân, Lăng Viễn chủ động qua giúp gói sủi cảo.

Vì phòng bếp nhà Tôn Phụng là kiểu mở nên ngẩng đầu lên anh lại nhìn thấy bức ảnh đó nữa, tính hiếu kỳ lại trỗi dậy, “Cậu con trai đó của em…”

“Nó là Tư Ninh, thực ra về quan hệ máu mủ thì nó không phải con trai em, nhưng bọn em đã là mẹ con hơn 20 năm…Còn có quan hệ thân thiết hơn là con trai ruột.”

Lăng Viễn nghe tới mơ hồ, “Vậy trên thực tế Mã Đông mới là con trai ruột của em phải không?”

Tôn Phụng gật đầu, “Nhưng em và Mã Đông quen nhau sau khi Tư Ninh qua đời, hai mẹ con mới nhận nhau được hơn một năm.”

“Anh không hiểu, chuyện này là sao?”

“Lúc đứa bé mới ra đời, Á Linh cho rằng đó là con của Vệ Cương, còn mẹ ruột của Tư Ninh vì khi Tư Ninh sinh ra đã mắc tim bẩm sinh, không chi trả được viện phí, để đứa bé được kịp thời cứu chữa nên đã cấu kết với Á Linh tráo đổi Tư Ninh và Vệ Đông, vậy nen em vẫn luôn nuôi dưỡng Tư Ninh bên mình, thực ra là con của người khác, còn mẹ của Tư Ninh nuôi Vệ Đông khôn lớn, nó mới là con ruột của em.”

Lăng Viễn nghe xong không khỏi nuốt nước bọt, “Không ngờ em lại trải qua những chuyện đau khổ như vậy, nhưng anh thấy hiện tại quan hệ của em và Á Linh…”

“Á Linh là chị em, đó là sự thật không thể thay đổi, dù chị ấy đã làm việc có lỗi với em, nhưng em cũng không thể thù hận chị ấy, suy cho cùng từ khi 10 tuổi, bố mẹ chị ấy đã đem một nửa tình yêu dành cho em, em lại yêu chồng chị ấy, em cũng sai, dù sao cũng là sự hiểu nhầm, cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Á Linh.”

Quả nhiên cô vẫn là một Tôn Phụng lương thiện, lương thiện tới mức khiến Lăng Viễn đau lòng, “Anh xin lỗi vì đã làm em nhớ lại những chuyện không vui này.”

Trong mắt Tôn Phụng ánh lên những giọt lệ, nhưng trên gương mặt lại nở lên một nụ cười, “Không sao, những việc đó đã qua đi rồi.”

“Vậy bệnh của Tư Ninh không được chữa khỏi sao?”

“Không, bệnh của thằng bé đã được chữa trị khỏi, là lúc nó đi leo núi đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”

“Ồ, thì ra là như vậy.”

Tôn Phụng đếm những chiếc sủi cảo đã được gói sẵn trên bàn, “Em thấy đủ để chúng ta ăn rồi, em đi đun nước.”

Sau khi luộc sủi cảo xong, Tôn Phụng lấy nước tương đặt lên bàn, “Chồng mau qua ăn đi này.”

Chỉ có vỏn vẹn vài phút ngắn ngủi, Lăng Viễn nằm trên sofa cũng có thể ngủ được, nhưng nghe thấy tiếng gọi đã lâu ngày không được nghe thấy liền mở mắt ra ngồi bật dậy,

“Em vừa gọi anh là gì?”

“Em gọi là gì á, chồng.”

Lăng Viễn đi qua ngồi xuống, “Gọi là chồng thật hay, em gọi thêm mấy tiếng đi.”

Tôn Phụng gõ nhẹ vào đầu anh, “Anh bị bệnh à?”

“Bệnh của anh chỉ trưởng khoa Tôn mới trị khỏi được thôi.”

Lăng Viễn ăn mấy miếng sủi cảo thì đột nhiên nhớ ra, “Em định khi nào mới về Bắc Kinh?”

“Anh không muốn ở lại hưởng thụ ánh nắng ấm áp ở California à? Bắc Kinh lạnh muốn chết, em vẫn muốn ở đây thêm mấy ngày nữa.”

“Được, vậy thì ở thêm mấy ngày nữa, gần ngày đi làm thì mình về.”

Ăn xong, Lăng Viễn muốn dọn dẹp nhưng bị Tôn Phụng ngăn cản, “Em thấy vừa rồi anh mệt ngủ thiếp đi, anh lên tầng ngủ trước đi, em thu dọn một lát là xong.”

Lăng Viễn hỏi Tôn Phụng với ý đùa cợt, “Vậy anh ngủ phòng nào, là phòng dành cho khách bên cạnh à?”

“Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.” Tôn Phụng cố ý nói.

“Tuân lệnh, vậy anh lên giường đợi em.”

Câu nói lộ liễu như vậy khiến Tôn Phụng đỏ mặt, “Đáng ghét.”

Lăng Viễn không kiềm chế được mà hôn lên má đang ửng hồng của cô, “Anh thích lúc em xấu hổ nhất, giống như cô gái nhỏ mới yêu vậy.”

Tôn Phụng đẩy anh ra, “Anh mau lên tầng ngủ đi.”

Tôn Phụng rửa bát xong đi lên tầng hai, vào trong phòng ngủ nhìn sang thì thấy Lăng Viễn đã ngủ say, nghĩ lại câu nói vừa rồi của anh, khóe miệng lại hiện lên hai núm đồng tiền, cô đi qua đắp chăn lại cho anh rồi đóng cửa phòng lại.

Lăng Viễn ngủ một mạch từ lúc ăn tối xong cho tới sáng ngày hôm sau, mở mắt ra thì thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng rực, còn Tôn Phụng vẫn đang ngủ bên cạnh mình.

Anh hít một hơi thật sâu mùi hương bên gối đã lâu không được đắm chìm trong nó, nhớ tới có ai đó từng nói yêu một người có lẽ không phải là vì dáng vẻ, dung mạo của cô ấy mà là mùi hương khác biệt của cô ấy.

Lăng Viễn yêu chiều xoa đầu Tôn Phụng rồi hôn lên tóc cô, Tôn Phụng bị anh làm tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn mình, “Anh tỉnh rồi, tối qua anh ngủ có ngon không?’

“Có em bên cạnh, anh ngủ rất ngon.”

Tôn Phụng ghé sát vào lòng Lăng Viễn, đầu cọ cọ rúc sâu vào người anh, “Em cũng vậy, đã rất lâu không ngủ ngon như này rồi.”

Động tác này của Tôn Phụng vô tình nhóm lửa, Lăng Viễn cúi xuống hôn lên môi cô, tay không an phận mà luồn xuống lướt nhẹ nơi vùng đùi của cô.

Tôn Phụng nhẹ nhàng đẩy anh ra, gương mặt ửng hồng, “Bây giờ không được, em còn phải tới bệnh viện.”

“Anh đã nhịn rất lâu rồi.” Lăng Viễn nói với giọng điệu oan ức.

Tôn Phụng hôn lên má anh, “Chồng, nghe lời đi, tối nhé.”

Lăng Viễn cười gian tà, “Được, tối nay sẽ không tha cho em.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.