Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2133: Rắp tâm của Nhược Lam Vương (2)



Đám người Đại hoàng tử, giờ phút này đi ra từ trong đại điện phía sau, thấy

cảnh này, nét mặt từng người lập tức đại biến, Đại hoàng tử càng vội vàng quát

một tiếng.

“Nhược Lam Vương, ngươi đang làm gì!”

“Ta không làm gì, chỉ mời Trấn Thương Vương ở lại nói chuyện một chút

mà thôi.”

Nhược Lam Vương nhàn nhạt mở miệng, tay phải nâng lên không chút dừng

lại, vẫn bắt tới như cũ.

Thiên địa chấn động, pháp tắc Nhược Lam Vương tràn ra tạo thành một bàn

tay lớn, mắt thấy sắp rơi vào trên người Hứa Thanh, thì ngay sau đó một sợi dây

đằng xanh nhạt, dùng tốc độ khó mà tin nổi, đột nhiên bay ra từ trong lòng bàn

tay Hứa Thanh.

Ý vị Hồng Hoang trực tiếp tràn ra, khí tức tinh không cũng dâng lên theo

đó, hóa thành một uy thế kinh người, quất về phía bàn tay to lớn hình thành từ

pháp tắc kia.

Chính là Thánh Thiên Thần Đằng bị Hứa Thanh hấp thu hai tháng trước!

Trải qua hai tháng này chăn nuôi, dây đằng này đã có thể sơ bộ hình thành

sức chiến đấu, cũng tỏa ra chỗ đáng sợ của nó, chỉ thấy nó quất một phát, thế

mà bỏ qua pháp tắc.

Ầm một tiếng, bàn tay to kia nháy mắt sụp đổ, chia năm xẻ bảy.

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn Nhược Lam Vương.

Nhược Lam Vương nhíu mày, cũng nhìn Hứa Thanh.

Đám người Đại hoàng tử mắt thấy như vậy, mau đi tới trước ngăn cản, Đại

hoàng tử càng căm tức nhìn Nhược Lam Vương.

“Nhược Lam Vương, ngươi tuy là Thiên Vương, nhưng chủ động ra tay với

Thái phó ở Hoàng Đô, việc này ta nhất định dâng tấu lên phụ hoàng!”

Nhược Lam Vương không nói chuyện.

Hứa Thanh nheo lại mắt. Hắn bản năng cảm thấy chuyện Nhược Lam

Vương xuất thủ nhất định ẩn chứa thâm ý, nhưng trong thời gian ngắn không

cách nào minh ngộ chân tướng, cho nên sau khi suy tư, hắn quay người, muốn

rời khỏi.

Nhưng Nhược Lam Vương kia không biết nghĩ thế nào, lại bước một bước

vượt qua Đại hoàng tử, đi lên bầu trời.

“Trấn Thương Vương, ta không có ác ý đối với ngươi, vừa rồi xuất thủ cũng

chỉ là để giữ ngươi lại. Hiện tại, ta vẫn nói câu kia, ở lại, ta cùng ngươi nói một

chút chuyện liên quan đến việc ta vừa đề nghị.”

Giữa lúc nói, Nhược Lam Vương lại lần nữa nâng tay phải lên. Lần này theo

tu vi của nàng vận chuyển, càng nhiều lực lượng pháp tắc tụ đến từ bát phương,

hình thành một đám mây sương mù, huyễn hóa ra gương mặt to lớn, lao tới phía

Hứa Thanh.

Nhưng trong nháy mắt nàng đến gần, một kiếm ý kinh thiên dâng lên ngập

trời từ trên người Hứa Thanh.

Bóng dáng Đế Kiếm lấp lánh trên bầu trời, một kiếm rơi xuống, gương mặt

sương mù hình thành từ pháp tắc kia, nháy mắt bị chém thành hai nửa, rồi cuốn

ngược ra sau, tồi khô lạp hủ.

Mà bóng kiếm không dừng lại, mà bỗng nhiên rơi xuống về phía Nhược

Lam Vương, từ trên xuống dưới.

Giờ khắc này, biểu cảm bình tĩnh từ đầu đến cuối của Nhược Lam Vương,

đại biến.

“Đế Kiếm!!”

Thân thể nàng cấp tốc rút lui.

Nhưng bóng kiếm kia thế như chẻ tre, tốc độ kinh người, chẳng những

không chậm lại mảy may, ngược lại càng nhanh hơn, mắt thấy sắp rơi xuống.

Mà đúng lúc này, một tiếng thở dài truyền đến từ hư vô, bóng dáng Trấn

Viêm Vương xuất hiện giữa Hứa Thanh và Nhược Lam Vương, đưa lưng về

phía Hứa Thanh, đúng là muốn dùng thân thể đi ngăn cản.

Đối với Trấn Viêm Vương, Hứa Thanh vốn kính nể trong lòng, mắt thấy

một cảnh này, hắn thầm than một tiếng, bóng kiếm nâng trong tay lập tức biến

mất, chỉ có gió đang thổi qua tứ phương.

Trấn Viêm Vương không quay người, mà lạnh lùng nhìn Nhược Lam

Vương.

“Ta mặc kệ ngươi thậtsự muốn để Trấn Thương Vương tương trợ ngươi, hay

là ngươi dự định lấy hắn làm mồi để thu hoạch được thắng lợi trong trận chiến

tranh ngươi muốn phát động.”

“Lại hoặc là, đây là thế lực sau lưng ngươi, muốn dùng chuyện này thăm dò

điều gì.”

“Nhưng, Nhược Lam Vương, ta cảnh cáo ngươi và người sau lưng ngươi,

nếu có lần nữa, ta sẽ trấn áp ngươi!”

Nhược Lam Vương im lặng, không nói gì, xoay người rời đi.

Trấn Viêm Vương nheo lại mắt, thản nhiên mở miệng.

“Ta đang nói lần tiếp theo sẽ trấn áp ngươi, chưa hề nói lần này ngươi có thể

không trả bất cứ giá nào. Một cánh tay, hơn nữa, trong trăm năm, trừ khi Nhân

tộc bùng nổ đại chiến, nếu không không thể phục hồi như cũ!”

Giữa không trung, Nhược Lam Vương dừng lại, nâng tay phải lên, trực tiếp

kéo xuống cánh tay trái, hất nó lên, rồi bóng dáng nàng biến mất.

Nhị Ngưu từng nói, khi một người đi đến trình độ nhất định, như vậy phần

lớn người hắn gặp được đều hiền lành.

Nhưng… Đây không phải thật sự thân thiện.

Mà là đè nén lại, không thể cũng không muốn lộ ra thôi.

Còn Nhân tộc, từ đầu đến cuối, cũng không phải rực rỡ gấm hoa gì.

Cho dù là hành vi của Thất hoàng tử năm đó, hay là Thương Lan vương

ngạo nghễ cường thế, lại hoặc là thế lực khắp nơi sinh tồn trên chiếc thuyền lớn

Nhân tộc đã lái vô số vạn năm này…

Bọn họ đều có ý tưởng của họ, đều có lợi ích của mỗi người.

Ngày thường, ngươi lừa ta gạt, âm thầm tranh đấu, đoạt quyền đoạt thế,

cũng không phải chuyện thưa thớt.

Chỉ là đại phương hướng bị Nhân Hoàng trấn áp xuống mà thôi, lúc này mới

bày biện ra một biểu tượng thể như vui vẻ phồn vinh, đoàn kết vô cùng.

Nhưng trên thực tế, chỉ có vào lúc tộc đàn đối mặt với nguy cơ sinh tử, đoàn

kết mới có thể xuất hiện.

Lại hoặc là… Xuất hiện một cường giả như Huyền U Cổ Hoàng, dùng thế

trấn áp vạn cổ, trấn cái ác biến thành cái thiện, trấn phức tạp biến thành đơn

giản.

Trấn không phục biến thành tự nguyện!

Nếu không, thì sẽ giống như có ban ngày thì có đêm tối, tạp niệm, ác ý, tư

lợi mãi mãi tồn tại.

Đạo lý này, Hứa Thanh hiểu, một màn hôm nay khiến hắn càng hiểu sâu sắc

hơn.

Cho nên thật ra Nhược Lam Vương rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì mà cử

động như vậy, cũng không quan trọng.

Hứa Thanh nhìn về phía Trấn Viêm Vương, nét mặt bình tĩnh.

Trấn Viêm Vương cũng nhìn Hứa Thanh, hồi lâu sau nhẹ giọng mở miệng.

“Vọng Cổ như đêm tối, ngươi, ta cùng chúng sinh, bao gồm mỗi một sinh

mệnh, thật ra đều là thân trong đêm tối…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.