Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2123: Thời điểm trăm ngày đấu chỉ Ất Minh (2)



Cứ như vậy, bọn họ đi một mạch về phía trước, nghe tiếng mưa rơi, ngắm

nhìn chúng sinh, hưởng thụ sự yên bình hiếm có sau khi trở về từ Viêm Nguyệt.

Cho đến khi một canh giờ trôi qua, Thượng linh phủ Nhân Hoàng ban

thưởng, xuất hiện trong mắt hai người.

Toàn bộ Hoàng Đô, có tất cả một tám lẻ tám tòa Thượng linh phủ.

Bây giờ quá nửa đều bỏ trống, đều ở trong trạng thái bị phong ấn.

Bởi vì chỉ có Thiên Vương có tư cách đạt được phủ này.

Mà mỗi một tòa Thượng linh phủ, giá trị lớn đến nỗi có thể xưng là kinh

người, bởi vì nó được xây dựng trên mắt trận của đại trận Hộ Tộc Nhân tộc, cho

nên hội tụ linh khí nồng nặc vượt qua khu vực khác.

Đồng thời, cho dù là chất liệu xây dựng, hay là đồ trang trí trong đó đều hội

tụ lực lượng đỉnh cao của Nhân tộc, đồng thời trận pháp bản thân nó ẩn chứa,

cũng rất đáng kinh ngạc.

Ngoài ra, mỗi một tòa Thượng linh phủ đều có đặc sắc khác biệt, như một

tòa của Hứa Thanh, bên trong có một Linh Trì.

Linh Trì này có trợ giúp không nhỏ đối với thân thể và việc tu hành, thậm

chí ở trong đó lâu dài, còn có thể tẩm bổ thần hồn. Cũng chính bởi vì vậy, toà

Thượng linh phủ này, đứng hàng trước mười trong một trăm linh tám tòa

Thượng linh phủ.

Nhân Hoàng ban thưởng phủ này, có thể thấy được sự coi trọng dành cho

Hứa Thanh.

Trước tòa phủ đệ này, Nhị Ngưu từ biệt.

“Ta sẽ không vào, ta chuẩn bị đi tìm lão đầu tử một chút, xem lão đầu tử có

ở Hoàng Đô đại vực hay không, dù sao huyết nhục Tàn Diện... Hắn làm sư tôn,

cũng không thể ăn một mình!”

Trên đường trở về, Đội trưởng chưa hề đề cập đến chuyện này, nhưng giờ

phút này nói ra, hiển nhiên là hắn vẫn luôn nhớ thương trong lòng.

Nói xong, trong Hứa Thanh đưa mắt nhìn bên, Nhị Ngưu ngẩng đầu ưỡn

ngực rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng dáng đại sư huynh, Hứa Thanh chợt nhớ ra điều gì. Sau

một chút chần chờ, hắn bỗng nhiên mở miệng.

“Đại sư huynh, chờ một chút.”

Bóng dáng Nhị Ngưu dừng lại, kinh ngạc quay đầu.

Hứa Thanh cố gắng làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh, trên mặt cũng

không có biểu cảm dư thừa rồi nói.

“Trâm cài, ngươi còn nữa không?”

“Đồ chơi gì?”

Nhị Ngưu sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Hứa Thanh bỗng nhiên gọi

mình lại, rồi nói một câu như vậy.

Nhưng hắn làm người từng trải, trong chớp mắt tiếp theo đã lập tức phản

ứng kịp, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, thân thể lâp tức đến trước mặt Hứa Thanh

từ đằng xa, ánh mắt phát sáng.

“Tiểu A Thanh, ngươi thông suốt rồi à?”

“Đây là tiết tấu muốn làm đại sự sao?”

“Ai nha nha, sao ta cảm thấy ta còn hưng phấn hơn ngươi vậy?”

Nhị Ngưu phấn chấn tinh thần, quên luôn chuyện muốn đi tìm sư tôn.

Mà bị Nhị Ngưu nhìn chằm chằm như vậy, đáy lòng Hứa Thanh rất mất tự

nhiên, nhưng hắn vẫn duy trì nét mặt như thường, nhàn nhạt mở miệng.

“Không nghe hiểu ngươi đang nói gì.”

Nhị Ngưu cười khà khà, lấy ra hơn mười cái hộp trong tay, toàn bộ cho Hứa

Thanh.

“Trong này đều là trâm cài thượng phẩm, trên cơ bản đều chưa từng dùng,

cũng không biết tại sao lúc trước Đại U U chấp nhất với trâm cài như vậy.”

“Tài liệu chế tạo đều là tài liệu không tầm thường, ta vốn chuẩn bị giữ lại

sau này dùng để tặng người.”

“Hiện tại ngươi cầm, cầm hết đi.”

Nhị Ngưu đầy mặt hưng phấn, còn liếc mắt phủ sau lưng Hứa Thanh.

Hứa Thanh đau đầu. Sau khi tiếp nhận những trâm cài kia, hắn nhìn đại sư

huynh trước mắt một chút, bỗng nhiên mở miệng.

“Đại sư huynh, ngươi nói nếu sư tôn biết chúng ta trở về, sẽ không lựa chọn

rời đi, cầm nhiều huyết nhục Tàn Diện như vậy, trốn chúng ta đấy chứ?”

Nhị Ngưu nghe vậy, như cười như không.

“Tiểu A Thanh, chiêu này không dễ dùng đâu. Lí do thoái thác cố ý như vậy,

sao ta lại xúc động được, dù sao sư tôn của chúng ta vẫn phải có tầm nhìn.”

Dù nói lời như thế, nhưng đáy lòng Nhị Ngưu vẫn dâng lên một chút nghi

hoặc.

Hứa Thanh chớp chớp, lại mở miệng lần nữa.

“Phủ Tạo Vật dù có rất nhiều vật liệu tuyệt phẩm, nhưng có bao nhiêu vật

trân quý bên trong Đại Thiên Cương giáp được chế tạo ra, hẳn là không nhìn rõ

được ở thành phẩm cuối cùng.”

“Cho dù nhìn ra, cũng rất khó rèn đúc một lần nữa, dù sao Nhân Hoàng

không có khả năng hạ chỉ lần nữa.”

“Đại sư huynh, nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ đi nhìn chằm chằm việc này,

đây chính là giáp mặc trên người mình, mà ngày đầu tiên rèn đúc, tương đương

cơ sở, tài liệu cần thiết cực kỳ quan trọng.”

Hứa Thanh rất ít một hơi nói nhiều như thế.

Nhị Ngưu nghe vậy sững sờ. Hắn lại không nghĩ tới điểm này, bây giờ vừa

suy nghĩ, hắn cảm thấy Hứa Thanh nói rất có đạo lý, thế là hắn âm thầm rối

rắm.

Trên người Hứa Thanh lóe lên ánh hào quang, Đại Huyền Thiên giáp bay ra,

rơi vào trước mặt hắn.

“Đại sư huynh có thể mang giáp này đi, có chỗ so sánh, không thể để cho

phủ Tạo Vật ăn bớt nguyên vật liệu được.”

Nhị Ngưu nhìn Đại Huyền Thiên giáp lên trước mặt, cảm nhận sự hoa lệ của

nó, nghĩ đến giấc mộng của mình, lại nhìn Hứa Thanh một chút.

“Tiểu tử ngươi, cũng được lắm.”

Một mặt, Nhị Ngưu nhìn ra Hứa Thanh không muốn mình đi theo, một mặt

khác, hắn cũng cảm thấy Hứa Thanh nói có đạo lý, thế là hắn nâng tay bắt lấy

Đại Huyền Thiên giáp, đè xuống sự tiếc nuối trong lòng, nhoáng cái đã đi xa.

Nhìn bóng lưng của Đội trưởng, Hứa Âm thanh thầm thở nhẹ ra.

Thu hồi ánh mắt, quay người nhìn lên phủ trước mặt.

Hồi lâu, hắn nâng tay đẩy cửa.

Cánh cổng màu đỏ son của phủ chậm rãi mở ra.

Linh khí ập vào mặt, thổi nhẹ sợi tóc của Hứa Thanh ra sau, hắn cảm thụ

linh khí nồng đậm này một phen, tiếp theo cất bước, đi vào trong đó.

Ngay khi tiến vào, trận pháp của tòa phủ này lập tức ầm ầm mở ra, bày ra

dáng vẻ hoàn toàn ngăn cách người ngoài xâm nhập.

Mà theo trận pháp lan ra, giữa không trung một con sâu màu lam ẩn nấp bị

bắn ra ngoài.

“Tiểu A Thanh này, nghiêm cấm như thế.”

Con sâu bất đắc dĩ, dựa theo truyền niệm dò xét một con phân thân đặt ở

trong túi trữ vật của Hứa Thanh, nhưng phát hiện cũng bị ngăn cách, thế là hắn

thở dài, chỉ có thể rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.