Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2117: Đức La Tử (3)



Hứa Thanh bái biệt Vương Thiên Hầu, cùng Đội trưởng bước vào Truyền

Tống trận.

Theo ánh sáng truyền tống lấp lánh, bóng dáng hai người lập tức biến mất.

Dù hắn rời đi, nhưng bên ngoài truyền tống trận, ngôn luận liên quan đến

Hứa Thanh, giờ phút này mới bắt đầu sôi trào.

“Đó chính là thiên kiêu đệ nhất của Nhân tộc ta!!”

“Chẳng những trẻ tuổi như vậy, lại còn cả phong thái tuyệt thế kia nữa, ha

ha, sau này nói ra, ta cũng có thể rạng danh, ta chính là người đã từng mở ra

Truyền Tống trận cho Hứa Thiên Hầu.”

Ánh mắt Vương Thiên Hầu rơi vào trên truyền tống trận. Hắn nhìn khoảng

trống trong đó, nghe lời nói kích động của quân sĩ xung quanh, trong lòng cũng

cảm thán.

“E là lần tiếp theo gặp mặt, vị này ít nhất cũng là Thiên Vương!”

Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc, vòng trong.

Truyền Tống trận này, không phải trực tiếp truyền tống đến bên trong Hoàng

Đô, mà là truyền tống đến bên ngoài Hoàng Đô, giống như năm đó khi nhóm

người Hứa Thanh cùng Tam công chúa đi đến Hoàng Đô đại vực lần đầu tiên.

Khoảnh khắc xuất hiện, không đợi nhân viên trấn thủ trận pháp này thấy rõ

bóng dáng hai người Hứa Thanh, bọn họ đã bay xa đến trên trời cao.

Đứng ở đây, nhìn Hoàng Đô xa xa, thứ đầu tiên ánh vào trong mắt, chính là

từng pho tượng vây quanh Hoàng Đô kia.

Bây giờ lần nữa nhìn lại, tâm cảnh của Hứa Thanh đã khác lúc trước.

Đáy lòng dâng lên cảm thán, đồng thời hắn cũng có thể mơ hồ trông thấy

cây cầu dài bảy màu thông đến Hoàng cung kia, và Cổ Hoàng tinh tràn ngập

trong mông lung ở nơi cuối cùng.

“Cuối cùng, cũng trở về rồi.”

Hứa Thanh thì thào, não hải hiển hiện lần lượt từng bóng dáng, trên mặt

cũng lộ ra tiếu dung.

Chú ý tới biểu cảm của Hứa Thanh, Nhị Ngưu tinh thần phấn chấn sau khi,

chợt nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi.

“Đúng rồi, tiểu sư đệ, lúc ấy ở trong lòng đất, cái người tên Nguyệt Đông gì

đó, ngôn từ nàng nói tràn đầy chân tình, loại tình nghĩa tỷ muội quá sâu sắc,

cảm động thiên địa.”

“Mà chúng ta, lại thả họ Phong kia, một đường này, đáy lòng ta vô cùng băn

khoăn.”

Nhị Ngưu chớp chớp mắt, ngắm nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh nghe vậy nhìn đại sư huynh một chút.

“Không nhìn ra ngươi băn khoăn chỗ nào.”

Nhị Ngưu cười hì hì.

“Tiểu nương môn kia dù lời nói chân thành, dáng vẻ như muốn báo thù vì

muội muội, tiểu nương môn Lan Dao kia cũng lòng đầy căm phẫn, toàn bộ hang

đất tràn ngập báo thù và chấp nhất, quả thật quá cảm động.”

“Nhưng mà, bằng vào con mắt sắc bén của ta, vừa nhìn đã biết, tiểu nương

môn Nguyệt Đông kia không phải người tốt, nhưng ta có thể phát hiện ra là có

nguyên nhân.”

Nhị Ngưu nâng cằm lên, nét mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ.

“Bởi vì ta có thể chất đặc thù, ta nói với ngươi Tiểu A Thanh, từ nhỏ đến

lớn, từ cổ chí kim, đều là ta đi lừa gạt người khác. Tu sĩ cũng thế, Thần linh

cũng vậy, không ít bị ta lừa gạt!”

“Mà sau khi số lần gạt người nhiều lên, ta loáng thoáng lĩnh ngộ được đại

đạo, thế là bất tri bất giác, thân thể đã miễn dịch rồi, người khác muốn gạt ta, sẽ

bị ta phát hiện ngay lập tức.”

“Ngươi thì sao, ngươi phát hiện không hợp lý thế nào?”

Nhị Ngưu hiếu kì, nghi vấn này, hắn để trong lòng rất lâu, nếu không phải

thời gian dọc đường cấp bách, không tiện mở miệng, e là hắn đã sớm hỏi ra.

“Sau khi ta đi chung với đại sư huynh ngươi lâu rồi, ta cũng miễn dịch rồi.”

Nghe lời đối phương bịa chuyện miễn dịch, nhìn vào mắt đại sư huynh, Hứa

Thanh ung dung nói.

“Ta cũng không lừa ngươi.”

Nhị Ngưu nghe vậy, tằng hắng một tiếng, tránh đi đề tài này, sau đó nâng tay

vỗ trán một cái. Một dây đằng màu xanh nhạt mọc ra lập tức từ đỉnh đầu hắn,

ước chừng dài khoảng nửa trượng, rủ xuống.

Hắn bỗng nhiên há to miệng, một tiếng “Răng rắc” vang lên, trong sự run

rẩy của dây đằng kia, hắn trực tiếp cắn đứt, ném cho Hứa Thanh.

“Cầm lấy, lễ vật đại sư huynh tặng ngươi đó, chúng ta là huynh đệ tốt, bất

kỳ bảo vật gì cũng phải chia đều!”

Nhị Ngưu nói năng hào hùng, nói xong sau trông mong nhìn Hứa Thanh,

bày ra dáng vẻ ngươi cũng nên đối xử với ta như vậy.

Hứa Thanh cười cười. Đối với chuyện đại sư huynh có chia cho dây đằng

hay không, hắn không ngại, trên đường là không có thời gian, sau khi trở lại

Nhân tộc, cho dù đối phương không nói gì, hắn cũng sẽ chia đều thu hoạch.

Giữa hai người, trên cơ bản không có bảo vật gì là không thể chia nhau.

Thế là hắn vung tay lên, hư vô phía trước lập tức vặn vẹo, cái bóng huyễn

hóa ra, ngoan ngoãn phun ra một ngụm. Ngay lập tức, vô số Liêu Huyền Thánh

dịch rơi xuống như trút nước.

Số lượng nhiều đến nỗi nếu có một ao lớn gần trượng, cũng có thể lấp đầy

hơn nửa bộ dáng.

Nhị Ngưu nhìn những giọt này, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm.

“Tiểu A Thanh, dù ta đã sớm đoán trước tiểu tử ngươi nhất định âm thầm

lấy đi, thật sự không nghĩ đến... Lại nhiều như thế!!!”

Đáy lòng Hứa Thanh cũng thỏa mãn với thu hoạch lần này. Hắn lấy ra hai

chiếc bình, sau khi thu thập Liêu Huyền Thánh dịch trước mặt, thì ném cho Đội

trưởng một cái, sau đó quét mắt cái bóng tràn ra cảm xúc ngoan ngoãn với

mình.

“Đại sư huynh, ngươi còn có huyết nhục Xích Mẫu sao?”

Hứa Thanh hỏi một câu, bây giờ hắn không còn một khối, nếu không thì sẽ

không ghi nợ với Tiểu Ảnh.

Nhị Ngưu sững sờ, nhìn cái bóng của Hứa Thanh, sau đó cười cười ném ra

ba khối cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh phất tay. Trong sự kích động của Tiểu Ảnh, ba khối huyết nhục

Xích Mẫu này, bị nó mở cái miệng rộng, bỗng nhiên nuốt xuống. Sau đó, nó

chuyển động vòng quanh Hứa Thanh, vui vẻ vô cùng, rồi nó lại lần nữa há to

miệng, lần này phun ra một quả trứng.

Quả trứng này màu vàng kim, bên trong tràn đầy thần vận, rất không tầm

thường.

“Thế mà còn có một quả à? Thứ này chính là đồ tốt, dù ta chưa từng thấy

chuột vàng kia, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó không đơn giản... Nhất là

cảm ứng sau đó của chúng ta, cũng chứng minh điểm này.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.