Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2115: Đức La Tử



Dù sao đó cũng là truyền thừa của Chuẩn Tiên Đại Đế!

“Không thể cho Phong Lâm Đào thời gian tu dưỡng được, mặt khác, trên

người hắn có hạt giống tâm tình của ta, đối với ta, tung tích của hắn giống như

bó đuốc trong đêm tối.”

Trong mắt Nguyệt Đông lóe lên tia u ám, sau khi hạ quyết tâm trong lòng,

nàng không chần chờ chút nào nữa, lóe lên đi về phía chân trời.

Lan Dao bên cạnh nàng vẫn nghiến răng nghiến lợi như cũ, cũng cất bước

đi, cùng đuổi theo với Nguyệt Đông.

Còn tấm Đại Đế phù kia, cũng vô thanh vô tức biến mất, bị lấy đi theo hai

nữ tử rời đi.

Toàn bộ hang đất, lâm vào yên tĩnh.

Cho đến một lát sau, theo âm thanh tấm gương vỡ tan, một tiếng rít gào

phẫn nộ dâng lên ngập trời từ trong lòng đất, sau một khắc, một vệt ánh vàng

xông ra.

Ấy chính là con chuột vàng kia.

Nhưng bóng dáng nó vừa muốn xông ra hang đất, thì chớp mắt tiếp theo,

một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết, truyền ra từ trong miệng con chuột vàng

này.

Toàn thân nó run rẩy, phảng phất có một luồng áp lực vô hình rơi xuống,

ngăn cản nó rời khỏi nơi đây.

Rất nhanh, luồng áp lực này hóa thành vô số ấn ký, dâng lên trong huyết

mạch nó như kinh mạch, thình lình hiện lên trên thân thể nó, lít nha lít nhít, nhìn

thấy mà giật mình.

Nhất là phần đầu, ấn ký phù văn lại càng nhiều.

Những ấn ký phù văn này, tràn ra khí tức cổ xưa, ẩn chứa dao động Thần

linh, hiển nhiên đã tồn tại rất nhiều năm trên người nó. Đây cũng chính là

nguyên nhân khiến chuột vàng không cách nào rời khỏi hang đất.

Nó bị trấn áp ở đây!

Kích thích kịch liệt, thần hồn xé rách, khiến cho tiếng gào thét thê lương của

con chuột vàng này càng ngày càng động trời.

Theo nó giãy dụa, những ấn ký này càng giống như vật sống, nhanh chóng

di chuyển khắp toàn thân nó, cuối cùng toàn bộ hội tụ trên đầu, đâm thật mạnh

vào đó.

Chúng nhiễu loạn tình thần nó, điên đảo hồn nó, khiến cho nó vốn không

ngừng bị xóa đi linh trí, lại càng giống như dã thú.

Mà điều quỷ dị nhất là giờ phút này, mi tâm nó lại xuất hiện dấu hiệu hóa

giấy.

Dường như nếu nó tiếp tục giãy giụa, thì rất nhanh thôi, huyết nhục của nó

sẽ biến thành trang giấy, biến thành một con chuột giấy.

Thế là đôi mắt đỏ ngòm của nó nhìn chằm chằm lên bầu trời, miệng phát ra

một tiếng gào thét kinh thiên không cam lòng.

Thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, toàn bộ bầu trời xuất hiện vòng xoáy

khổng lồ. Trong chuyển động ầm ầm, loáng thoáng phảng phất có một con mắt

lạnh lùng, từ trong vòng xoáy nhìn xuống mặt đất, nhìn xuống chuột vàng.

Con mắt này kỳ dị, lại giống như được vẽ ra, mà điều càng kỳ dị hơn là

vòng xoáy trên bầu trời, thoạt nhìn mênh mông, nhưng cẩn thận nhìn lại, hình

như... Cơn lốc xoáy cũng được biến thành từ giấy.

Rất nhanh, âm thanh trầm thấp vang vọng nơi đây.

“Dạ Ma Tử, ngươi bị luyện hơn ba vạn năm, nhiều lần bị ta diệt đi Thần

Hỏa, đến nay ngươi còn không muốn biến thành Dạ Thần dưới trướng bản tôn

sao?”

Màu đỏ ngầu trong mắt chuột vàng lại càng đậm, thân thể nó run rẩy, trong

con mắt chậm rãi hội tụ ra một vệt linh trí như lúc nào cũng có thể tiêu tan.

Dường như đã rất lâu không nói chuyện, miệng nó truyền ra âm thanh khàn

khàn không rõ ràng, nhưng trong đó lại lộ ra ý không đội trời chung.

“Đức... La... Tử!”

Sau tiếng rít gào, thân thể chuột vàng lóe lên, quay người đi thẳng vào hang

đất, trở về lối đi trong hồ Liêu Huyền.

Trên bầu trời, con mắt trong vòng xoáy càng ngày càng lạnh như băng.

“Không sao, bản tôn có nhiều thời gian.”

Theo âm thanh này vang vọng, vòng xoáy mơ hồ, dần dần biến mất.

Hết thảy trong thiên địa đều khôi phục như thường.

Một màn này xuất hiện, chỉ giới hạn trong khu vực này, cho nên cho dù là

Hứa Thanh và Nhị Ngưu đi xa, hay thanh niên họ Phong bỏ chạy, lại hoặc là

Nguyệt Đông cùng Lan Dao, đều bị cản trở bởi đủ loại nguyên nhân, bị che đậy

nhận thức.

Dù như thế, nhưng nhóm người này đều không phải hạng người tầm thường,

ai nấy đều có ưu thế khác biệt trên linh giác.

Thế là, hoặc nhiều hoặc ít, bọn họ đều có cảm ứng rất nhỏ trong một chớp

mắt này.

Giữa thiên địa, trong hai dải cầu vồng rít gào xuyên qua khoảng không, Hứa

Thanh bỗng nhiên quay đầu, ngóng nhìn phía sau, nét mặt hơi nghi hoặc một

chút.

Đội trưởng bên cạnh hắn cũng lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía bầu trời

sau lưng, lộ ra vẻ ngạc nhiên, nghi ngờ.

Hai người nhìn nhau một lần, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không giao

lưu với nhau, nhưng không hẹn mà cùng tăng tốc tốc độ.

Cứ như vậy, thời gian ba ngày thoáng cái đã qua.

Hai người Hứa Thanh và Đội trưởng, dọc đường dùng các loại phương pháp

ẩn nấp, cuối cùng bình an vô sự, thuận lợi bay ra khỏi quận Liêu Huyền, tiến

vào trong phạm vi Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc.

Trông thấy thành trì Nhân tộc này trên vòng ngoài của Hoàng Đô đại vực

này, phong cách quen thuộc, khí tức quen thuộc, khiến cho nỗi lòng lo lắng của

Hứa Thanh và Đội trưởng, hơi buông lỏng một chút, nhưng sự cảnh giác vẫn

tồn tại quá nửa.

Trên thực tế, một màn hai người cảm ứng được mấy ngày trước, khiến tâm

thần bọn họ quay cuồng.

Cho nên tại Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc, bọn họ cũng triển khai toàn bộ

tốc độ, tiến lên thẳng tắp.

Kể từ đó, tự nhiên sẽ đi ngang qua thành trì phàm tục và đỉnh núi của một

vài tông môn.

Cái trước còn tốt, thành trì phàm tục đương nhiên sẽ không sinh ra trở ngại

với hai người Hứa Thanh.

Rồi trong cái sau tồn tại tu sĩ đại năng, sau khi phát hiện ra tốc độ của Hứa

Thanh và Nhị Ngưu, tim đập thình thịch, không dám ngăn cản, còn giả vờ như

không nhìn thấy, mặc cho bọn họ rời đi.

Nhưng vẫn có một ít hạng người tự tin mình cường hãn, đáy lòng dâng ra sự

bất mãn.

Như lúc này, chính là như vậy, giữa lúc Hứa Thanh và Đội trưởng bay

nhanh, trong dãy núi đỏ đậm phía dưới bọn họ, truyền ra một tiếng hừ lạnh.

“Người nào, coi Xích Huyết tông ta như không thế này, lại vượt qua như

vậy, ở lại cho ta!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.