“Hai con rối huyết nhục lẫn lộn tung tích của ta bị diệt rồi, đây là đằng đằngsát khí đối với chúng ta, nơi này còn cách Nhân tộc hai ngày đi đường, e làchúng ta không kịp về đến nơi.”Trong mắt Đội trưởng lộ ra tia âm lãnh.Hứa Thanh không nói chuyện, ánh mắt quét qua mặt đất, rơi vào trên mộtngọn núi thấp, rồi lóe lên giáng xuống, đứng tại đỉnh núi. Hắn phất tay, vô sốsợi hồn tràn ra, dung nhập tứ phương.Càng có từng cấm chế, cũng khuếch tán theo đó, ẩn nấp xung quanh.Sau đó Đại Huyền Thiên giáp bỗng nhiên xuất hiện trên người hắn, đồngthời xoay tay, một thanh chủy thủ huyết sắc xuất hiện trong tay.Chủy thủ này được điêu khắc hoa văn thần bí, tạo thành một gương mặt dữtợn, giờ phút này nó nổi lên cắn một phát trên bàn tay Hứa Thanh.Nét mặt Hứa Thanh như thường, mặc cho gương mặt dữ tợn này nuốt mộtngụm máu tươi của mình, rồi gương mặt kia lộ ra vẻ điên cuồng, ẩn nấp trongchủy thủ. Hắn lại bóp một chút, chủy thủ dung nhập lòng bàn tay, không thấytung tích.Chỉ có tiếng hít thở, truyền ra từ trong lòng bàn tay Hứa Thanh.Âm thanh này nặng nề, mang vẻ khát vọng, vô cùng quỷ dị.Đó chính là Thị Linh nhận Hứa Thanh được ban cho sau khi thu hoạch thânphận Đại Huyền Thiên.Làm xong những việc này, Hứa Thanh ngẩng đầu, trong mắt dâng lên sát ý.“Nếu như thế, thì chiến một trận là được.”Đội trưởng nhe răng cười, thân thể cũng rơi xuống, ngồi bên cạnh HứaThanh, toàn thân lấp lánh ánh sáng xanh, bỗng nhiên khuếch tán ra ngoài, baotrùm phương viên trăm dặm, lại lóe lên biến mất.Tiếp theo, gương mặt quỷ dị chồng lên nhau xuất hiện trong mắt hắn, lầnđầu tiên lại thoát ly hai mắt, xuất hiện bên ngoài, hình thành trên trăm gươngmặt hư ảo, vây quanh tứ phương, mỗi gương mặt lại ẩn nấp đi.Sau đó, hắn tự đánh một quyền vào ngực, lập tức một tiếng gầm nhẹ rungchuyển tâm thần vang lên, mà tiếng này lại truyền ra từ phần lưng hắn. Chỉ thấynơi đó nhô lên một cái bướu thịt, giờ phút này bướu thịt vỡ tan, một khúc xươngtay màu lam, xông ra từ bên trong.Cánh tay này xuất hiện, Hứa Thanh cũng đều chấn động, cảm nhận được sựnguy hiểm truyền ra từ trên nó.Mà cánh tay này, lóe lên giữa không trung, chớp mắt đã ẩn nấp đi.Còn chưa kết thúc, Đội trưởng cắn chặt răng, nâng tay trực tiếp đặt tại sauxương cổ của mình, rồi co lại, càng rút ra xương sống lưng của mình.Thân thể hắn mềm nhũn, nhưng rất nhanh lại có trụ cột, nụ cười càng dữ tợnhơn.“Tiểu sư đệ, trước đó ta còn có một câu chưa nói ra.”“Ta, ngửi được hương vị bảo vật, hình như có vẻ ăn thật ngon.”Đội trưởng nói, liếm môi một cái, trong mắt lấp lánh sự điên cuồng.Hứa Thanh nghe vậy, hơi động lòng, sau khi nghĩ ngợi, hắn nâng tay bấmquyết, cái bóng dưới thân lập tức mơ hồ, khuếch tán ra ngoài.Đồng thời bảy ngọn đèn xuất hiện sau lưng, lại nháy mắt tan vào trong thânthể.Tiếp theo, hắn nhắm mắt không nói.Một canh giờ sau, Hứa Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt Đội trưởngbên cạnh hắn lóe lên sự điên cuồng càng đậm hơn, hai người đồng thời ngẩngđầu, nhìn về phía bầu trời.Trên bầu trời, vào thời khắc mây máu chợt hiện, cuồn cuộn bát phương, sấmsét vang dội, hai bóng dáng một nam một nữ đi ra từ trong đó.Huyết vụ cuồn cuộn, liên miên dưới bầu trời, sấm sét ẩn hiện trong ngàndặm, xung quanh điện quang như xích xà loạn vũ.Càng có tiếng sấn ầm ầm, tựa như Thiên đạo gào thét, rung chuyển cànkhôn.Dưới huyết vụ này, mặt đất cũng ngột ngạt vô cùng, núi đá xung quanh đềuđang rung động, bị dẫn lại thành đàn bay lên không.Phảng phất trong mây mù kia, tồn tại hung nghiệt kinh thế nào đó, đangdùng lôi kéo không thể miêu tả, chi phối chúng sinh vạn vật.Cho dù là núi thấp chỗ Hứa Thanh và Nhị Ngưu, cũng đều lay động dướisức ảnh hưởng của huyết vụ này.Một cảnh này, chấn nhiếp tâm thần.Mà giờ khắc này, một nam một nữ đi ra trong huyết vụ, càng giống như chủnhân thiên địa, khí thế lộ rõ, khí tức trên thân phô thiên cái địa, kinh khủng dịthường.Nam như núi non, khôi ngô cao lớn, cảm giác áp lực mãnh liệt, khuôn mặtlộ ra vẻ kiên nghị và lạnh lùng, hai mắt thâm sâu lấp lóe tia sáng lãnh khốc vàtàn nhẫn.Nữ xinh đẹp như tiên, tóc dài bay bay theo huyết phong, eo nàng mảnh mainhư cành liễu, vóc dáng vô cùng nổi bật rung động lòng người, đường cong làmngười liếc mắt một cái, sẽ không nhịn được mà tim đập thình thịch.Hai vị này cũng không phải Nhân tộc, dù đều xinh đẹp phi phàm, nhưnglưng lại đều có cánh, mi tâm sinh ba con mắt.Quần áo cũng giống nhau như đúc, đều là áo bào màu đen thêu tơ vàng, tơvàng trong đó lấp lánh, huyễn hóa bên ngoài. Những nơi chúng đi qua, khônggian xung quanh xé rách, từng khe hở nhỏ bé, nhìn thấy mà giật mình.Chính là thanh niên họ Phong và đồng bạn của hắn, Lan Dao.Sau khi hai người xuất hiện, Lan Dao như cười như không, quét mắt nhìnHứa Thanh và Nhị Ngưu phía dưới.Nhưng khi ánh mắt quét qua, lại nhìn nhiều Hứa Thanh thêm mấy lần.Còn thanh niên họ Phong, nét mặt bình tĩnh, nhìn xuống từ trên cao, thảnnhiên mở miệng.“Đám cỏ rác các ngươi, không chạy nữa rồi?”Hứa Thanh và Nhị Ngưu lộ vẻ mặt âm trầm, nhưng trong lòng cũng khônggợn sóng, mà bị ý chí chiến đấu dày đặc lấp đầy.Nếu đối phương đã đuổi theo không thả, cho dù cũng chưa gặp gỡ, lại khôngcó thù hận gì, nhưng... Sát ý đã đến thì phải phản chế.Hai người cũng không bởi vậy mà sinh ra nghi hoặc, dù sao đây là một thờiđại tàn khốc, một thế giới xuất thủ không giới hạn trong thù hận và mâu thuẫn.Đối phương huyết tế mảnh khu vực này, bọn họ lại đụng vào, đây hiển nhiênchính là lý do đối phương muốn giết người.Mà trước thái độ phách lối như vậy của đối phương, phương thức đối đãicủa Hứa Thanh là không nói một lời, tính cách của hắn là như thế, sẽ không đitranh giành miệng lưỡi, tất cả cử động của hắn đều lấy diệt sát làm chủ.