Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2073: Vùng đất chết bị vứt bỏ (2)



Dù những lông vũ này chưa bị tế luyện, nhưng hôm nay trong cơ thể hai

người có máu Tàn Diện, dùng thứ này đi luyện hóa một chút cũng có uy năng

phi phàm.

Mặt khác, bộ Đế thi kia cũng là đòn sát thủ của bọn họ.

Dù Đế thi tàn tạ nhưng đó dù sao cũng là thân thể của Bắc Đế!

Nhưng chuyện bọn họ làm trước đó thật sự quá lớn, cho nên chuẩn bị nhiều

hơn nữa cũng khó có thể làm cho bọn họ an toàn.

Nơi đây là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, chỉ cần ba thần không nổi sát ý

với bọn họ, Thần linh khác cho dù có lòng tham cũng không dám mạo muội tới

đây vào giờ phút này.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, rất nhanh một tháng đã trôi qua.

Trong một tháng này, các tộc mạnh của Vọng Cổ đều đang cảnh giác.

Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng đang chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị cho

bố cục có thể sẽ xuất hiện thay đổi sau đó.

Mà thịnh điển của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng được tuyên bố mở ra

theo cuộc đi săn lớn kết thúc.

Mỗi một lần cuộc đi săn lớn hoàn thành, Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đều

sẽ ban thưởng tất cả tu sĩ có xếp hạng như thế, mà lần này bởi vì ba thần thăng

cấp, thịnh điển được cử hành càng to lớn hơn.

Còn về địa điểm, là Thánh thành Thần Sơn!

Trong thời gian ngắn, toàn bộ ba vị Ti Quyền đều đến, cường giả trong tộc

sôi nổi trở về.

Mà vào lúc thịnh điển mở ra, từng thuật pháp thần thông bay lên không hình

thành điềm lành khắp trời, Hứa Thanh và Đội trưởng lặng lẽ đi tới Thánh thành.

Tiếng ầm ầm như thiên lôi nổ tung trên bầu trời.

Những điềm lành kia có hình bóng Thánh thú, có hoa lấp lánh, có thân chiến

thần kèm theo khí thế của vô số tộc nhân hình thành thế mênh mông kinh người

trên màn trời!

Nhưng gần như không có ai chú ý tới phía trên những điềm lạnh bay lên

không này, bên ngoài Thần cấm kia, mấy trăm điểm sáng trong trời sao vô ngần

mà Hứa Thanh nhìn thấy ngày đó đã đến gần!

Bọn chúng rõ ràng là từng viên thiên thạch, vô số phù văn ấn ký hiển hiện

trên đó, tràn ra cảm giác cổ xưa vô cùng, ẩn chứa khí tức khủng bố.

Nhất là khoảnh khắc đến gần Vọng Cổ, bọn chúng tránh đi phạm vi của Tàn

Diện, tự ẩn nấp đi. Không có bất cứ khí tức nào tràn ra, thần thức cũng thế, mắt

thường cũng vậy, đều khó mà phát hiện mảy may.

Trong chớp mắt tiếp theo, bọn chúng xuyên thấu qua Thần cấm chỉ có thể

vào mà không thể ra, vô thanh vô tức hướng về các nơi Vọng Cổ.

Trong đó có một viên thiên thạch rơi xuống vị trí ở khu vực giữa Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc và Nhân tộc, nện lên một ngọn núi hoang.

Ngọn núi lập tức biến thành tro bụi tiêu tán, vị trí vốn là ngọn núi trên mặt

đất xuất hiện một cái hố sâu có kích cỡ ngàn trượng.

Từng đợt khí lạnh tràn ra từ trong hố, ngay khi xung quanh hóa thành băng

lạnh, có mấy âm thanh vang ra.

“Cuối cùng cũng trở về.”

“Thế giới cằn cỗi, linh khí mỏng manh, khí tức của Thần xâm nhập ở khắp

mọi nơi.”

“Nơi này quả nhiên là vùng đất chết bị Thánh địa của chúng ta vứt bỏ trong

truyền thuyết.”

Đại lục Vọng Cổ, quận Liêu Huyền.

Thời kỳ viễn cổ, quận này thuộc về Nhân tộc, là quận bên ngoài Hoàng Đô

đại vực của Nhân tộc.

Từng bởi vì thừa thãi quả Liêu Huyền có không nhỏ tác dụng đối với việc

cảm ngộ pháp tắc mà nổi danh Vọng Cổ.

Nhưng Tàn Diện đến, đại tai vạ giáng thế, khí tức của Thần xâm nhập, thay

đổi thiên địa, không nói đến chuyện tất cả quả Liêu Huyền tuyệt tích từ đây,

quận này cũng chẳng biết vì sao mà bị xâm nhập cực kỳ nghiêm trọng.

Trong đó, dị chất nồng đậm vượt quá nơi khác mấy phần, như thế nơi này đã

không thích hợp tộc đàn bản thổ ở lại, dần dần trở thành nơi hoang vu.

Chỉ có dị thú sinh ra từ trong dị chất và những tồn tại quỷ dị kia mới có thể

sống ở đây, còn tộc đàn vốn thuộc về nơi này đều đã di chuyển đến xung quanh,

lâu dài chịu một vài dị thú, quỷ dị quấy rầy.

Không phải bọn họ không muốn rời đi, nhưng trời đất bao la, đối với những

tộc đàn nhỏ này, chung quy cũng không có chỗ nào để đi. Dù sao nơi dị chất ít

đều đã có chủ, trái lại còn chẳng bằng nơi này, tuy có nguy hiểm nhất định,

nhưng ít ra không có quá nhiều chuyện ngươi ta lừa dối, chỉ đối mặt với dị thú

và quỷ dị, bọn họ có thể miễn cưỡng tự vệ.

Nhất là vị trí của quận này rất đặc thù, tiếp giáp Viêm Nguyệt Huyền Thiên

và Nhân tộc, thiên nhiên biến thành khu vực giảm xóc giữa hai tộc, cũng khiến

cho những tộc đàn nhỏ này thu hoạch được lợi ích nhất định trong khe hẹp đó.

Giờ phút này, ở tây bộ quận Liêu Huyền, trong mảnh núi hoang liên miên

bất tuyệt, ba bóng dáng, một nam hai nữ đi ra.

Ba vị này không phải Nhân tộc, nhưng cũng có điểm tương đồng với cùng

Nhân tộc, chỉ là sau lưng đều có cánh thịt, mi tâm mọc con mắt thứ ba. Tu sĩ đi

trước là một thanh niên, người mặc áo bào màu đen thêu tơ vàng, trong khi tiến

lên, áo bào tung bay, tơ vàng trong đó lấp lánh, lại bị động xé rách không gian

xung quanh thành những khe hở nhỏ bé!

Có thể thấy được này áo bào không tầm thường.

Mà nơi hắn đi qua còn kéo theo gió rét, phảng phất sứ giả đến từ vực sâu u

ám.

Thân hình khôi ngô cao lớn của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều,

giống hệt núi non, cho người ta một loại cảm giác áp lực.

Khuôn mặt hắn cương nghị, đường cong dưới cằm như đao khắc, làm nổi

bật vẻ kiên nghị và lãnh khốc vô cùng.

Đôi mắt hắn sâu xa, giống như bầu trời đêm đen nhánh, nhưng tia giảo hoạt,

lãnh khốc và tàn nhẫn lóe lên sâu trong cặp mắt kia, khiến người ta không dám

tùy tiện nhìn thẳng.

Giờ phút này hắn vừa đi về phía trước, vừa thưởng thức nhãn cầu màu đỏ

trong tay, trong con mắt kia tràn đầy tơ máu, nó đang dốc hết sức giãy dụa,

không ngừng lấp lánh ánh đỏ, phát ra tiếng kêu gào đau đớn bén nhọn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.