Hứa Thanh khàn khàn mở lời. Đáp án này thật rõ ràng, bởi vì chỉ cần Thấtgia còn chút sức, đều sẽ điều chỉnh truyền tống cho bọn họ, rời xa Viêm NguyệtHuyền Thiên mới đúng.Tình huống của Nhị Ngưu bây giờ cũng không khá hơn chút nào, trên ngườihắn đầy lỗ thủng, nằm trên mặt đất liên tục thở hổn hển. Nghe vậy, hắn khôngthèm để ý khoát tay ngăn lại: “Không sao đâu, nếu lão đầu tử thật sự xảy rachuyện, ví dụ như không còn, như vậy ta thân là đại sư huynh, từ nay về sau tachính là Thất gia!”Đội trưởng cười khà khà, bày ra dáng vẻ không tim không phổi.Lời nói đại nghịch bất đạo bậc này rơi vào trong tai Hứa Thanh, hắn theobản năng nhìn xung quanh.Đội trưởng cũng lập tức híp mắt nhìn chăm chú xung quanh.Mấy giây sau, hắn chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra: “Xem ra lão đầu tử quảthật không ở gần đầy.”“Nhưng không có việc gì, người lớn như lão đầu tử vậy, không cần chúng tanhọc lòng. Hắn lựa chọn xuất thủ, há có thể không có chuẩn bị gì sao, yên tâmyên tâm, đại sự hắn làm còn nhiều hơn chúng ta, không chết được.”Sau Hứa Thanh nghe, cảm thấy có đạo lý, thế là khẽ gật đầu.Giờ phút này Đội trưởng miễn cưỡng đứng lên, một tay khoác lên cổ HứaThanh, trong mắt ẩn chứa hưng phấn, ánh mắt đắc ý: “Thế nào tiểu sư đệ, lầnnày, đáng giá không!”Hứa Thanh thở sâu, cảm giác trên trăm vết tích hư ảo nhàn nhạt trong khưthổ của mình, mỗi một vết đều là một thần quyền.Dù cuối cùng còn cần hắn cảm ngộ từng vết tích, mới có thể hóa thực nhữngvết tích hư ảo này, nhưng con đường tu hành xưa nay chưa từng có của hắn,xem như đã bước ra một bước dài.Loại thu hoạch này, có thể xưng là đại tạo hóa.Sức chiến đấu cũng tăng vọt.Ngoài ra, còn có thần phù hóa thành từ lực lượng thăng cấp của Thần vựctrong thân thể.Vật này cũng là chí bảo, ẩn chứa uy năng kinh khủng. Một khi tu vi Quy Hưcủa Hứa Thanh gặp được bình cảnh, vật này có thể như thần đan, sau khi luyệnhóa sẽ làm cho con đường tu hành của hắn ngày càng thuận lợi.Nếu luyện hóa nuốt vào sau Uẩn Thần đỉnh phong, càng có thể phá vỡ ràngbuộc không phải truyền thừa từ huyết mạch và dung hòa khí vận, thì không thểthăng lên Chủ Tể của tu sĩ Vọng Cổ!Nhưng đây vẫn không phải là cách dùng có giá trị nhất của vật này.Phương thức tốt nhất là nếu có một ngày, Hứa Thanh dựa vào năng lực củabản thân đến Chủ Tể cảnh, rồi lại luyện hóa nuốt vào thần phù, như vậy sẽ cókhả năng nhất định dùng lực lượng kinh khủng này, cưỡng ép bước đến cảnhgiới Chuẩn Tiên Đại Đế.Mặc dù khả năng sau rất nhỏ bé, nhưng nếu tăng thêm máu của Tàn Diện…Tim Hứa Thanh đập thình thịch. Hắn lập tức xem xét bên trong thủy tinh màutím, ở nơi đó, hắn nhìn thấy một giọt máu tươi vàng óng bị phong ấn!Máu Thần linh này dù cũng là màu vàng, nhưng so sánh với một giọt đó, sẽphát hiện ra máu vàng của Thần linh khác trong nhận thức căn bản không tinhkhiết.Chỉ có một giọt này mới thật sự là máu vàng, thuần khiết đến cực hạn, nhìnthấy nó như thể nhìn thấy vũ trụ, làm đầu óc Hứa Thanh tự nhiên dâng lên tiếngầm vang. Đồng thời trong nhận thức của hắn, vũ trụ kia lại mơ hồ, huyễn hóathành một gương mặt tàn tạ to lớn.Gương mặt tàn tạ này, chính là Thần Minh trên bầu trời Vọng Cổ.Hắn dù nhắm hai mắt lại, nhưng một loại nhân quả thật sâu đã liên kết vớiHứa Thanh.Theo cảm giác nhân quả này, trong lòng Hứa Thanh bắt đầu ngộ ra.Hắn biết, hành vi hấp thu thần huyết của Tàn Diện, cắn nuốt đối phương,tuy là tạo hóa đỉnh cao nhất, nhưng tương tự, cũng tồn tại đại nạn kinh thế đángsợ.Tàn Diện, dù ngẫu nhiên mở mắt, nhưng cũng không phải là thức tỉnh, màchỉ là một loại bản năng.Nếu có một ngày, hắn chân chính tỉnh lại, như vậy tất cả người có nhân quảvới hắn, đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng của hắn đầu tiên.Nhưng đối với Hứa Thanh, chuyện này không quan trọng, bởi vì đại lụcVọng Cổ và chúng sinh bản thổ vốn đã bị giam trong lồng giam, vốn là chấtdinh dưỡng của Tàn Diện.Thế là Hứa Thanh trầm thấp mở miệng: “Đáng giá!”Đội trưởng nghe vậy cười to, nâng tay lấy ra một cây trâm phượng tinh mỹmà nữ tử dùng, đưa cho Hứa Thanh…Hắn vừa muốn nói chuyện, nhưng chớp mắt tiếp theo, bầu trời khu vực chỗbọn họ đứng tối sầm lại. Uy áp kinh khủng từ trên trời giáng xuống, ngăn cáchthời gian, ngăn cách hư vô, khiến nơi Hứa Thanh cùng Đội trưởng ở giống nhưtrở thành con thuyền cô độc, nhấp nhô kịch liệt trong gió lốc sóng dữ, phảngphất sẽ bị hủy diệt trong giây lát.Ba thần, giáng lâm.Đáy lòng Hứa Thanh trầm xuống, nét mặt nghiêm trọng, hắn hướng lên trờicúi đầu: “Bái kiến ba thần.”Hứa Thanh trầm thấp mở miệng, vẫn chưa quá bối rối, bởi vì sau khi ngộ ranuốt vào giọt máu tươi kia, sinh ra nhân quả với Tàn Diện, hắn cũng hiểu tạohóa này, hoặc là cấm kỵ kia!Đạo lý này, Đội trưởng hiển nhiên cũng biết được, mà hắn dường như có sựchuẩn bị khác, cho nên hắn tằng hắng một tiếng, không kinh hoảng chút nào, lạilên tiếng chào ba thần trên bầu trời. Hắn vừa muốn nói chuyện nhưng vào lúcnày, Nhật Thần trên bầu trời lạnh lùng nhìn về phía Hứa Thanh và Nhị Ngưu.Dưới ánh mắt này, Hứa Thanh và Nhị Ngưu lập tức chấn động toàn thân,cảm giác diệt tuyệt lan tràn toàn thân, sinh mệnh sắp khô héo.Phảng phất không được phép phản kháng, cũng không cho phép cự tuyệt.Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại đều có lực lượng vị cách kinh khủng dânglên trong cơ thể bọn họ, làm cảm giác diệt tuyệt dừng lại.Dù thực lực không bằng, nhưng máu Tàn Diện bị bọn họ nuốt vào có vịcách chí cao vô thượng, so sánh với Nhật Thần, thì giống như băng lạnh vạnnăm và nước bình thường.Nhưng băng rốt cuộc vẫn quá ít, mà nước mênh mông thành biển, vô biênvô hạn. Biển cuồn cuộn tự nhiên có thể hủy diệt.Thời khắc nguy hiểm, Tinh Thần đang muốn nâng tay, nhưng Đội trưởng đãdốc hết sức kêu lên, miệng thốt ra lời kinh người: “Nguyệt Nguyệt, nương tử,phu nhân!!”