Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2057: Cuối cùng đạp lên Quy Hư!



“Tiểu sư đệ, cho đến ngày nay, đại sư huynh nói cho ngươi một bí ẩn của

Vọng Cổ!”

“Bí ẩn này liên quan đến con đường của ngươi, liên quan đến con đường của

ta, và liên quan đến con đường của sư tôn!”

Âm thanh sục sôi của Đội trưởng, rơi vào tâm thần Hứa Thanh, sau khi nghe

thấy hai chữ “Sư tôn”, nội tâm Hứa Thanh chấn động.

“Từ khi tu hành đến nay, ngươi chắc cũng biết được đại cảnh giới của Thần

linh, trước Thần Hỏa đều là thần tính, sau Thần Hỏa Vô Hạ là đại cảnh giới

Thần Đài, mà sau Thần Đài là gì?”

“Hôm nay ta cho ngươi biết, đó là cấp bậc cùng một vị cách với Hạ Tiên...

Chân Thần.”

Đội trưởng vừa nói ra lời này, trong đầu Hứa Thanh như có sấm sét nổ vang,

mà tiếng của Đội trưởng vẫn còn tiếp tục, từng chữ như thiên lôi vọng lại tâm

thần.

“Sau Chân Thần là Thần Chủ, trên Thần Chủ là Thần Tôn, trên Thần Tôn là

Thần Minh!”

“Đây là một con đường rõ ràng, có dấu vết lần theo, cho dù là Xích Mẫu

năm đó hay ba thần hiện tạ, đều tiến lên trên con đường này.”

“Trong đó Lý Tự Hóa đi nhanh nhất, từ tu sĩ Chủ tể cảnh đỉnh phong năm

đó, hòa tan Xích Mẫu hóa nhân quả, bố cục vượt qua vài vạn năm cổ kim, cuối

cùng một bước bước vào Thần Đài đỉnh phong!”

Những chuyện này, có một vài chuyện Hứa Thanh đã biết được trước đó,

cũng có một vài chuyện hắn đã từng suy đoán trong lòng, nhưng đa phần vẫn

mới nghe nói lần đầu. Đối với hệ thống Thần linh, cuối cùng hắn cũng có nhận

biết như nổ tung trong tâm thần.

Đội trưởng nói xong, điều khiển Đế thi ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên

thấu vòng xoáy, xuyên thấu Thần vực, nhìn về phía Tàn Diện trên bầu trời.

“Tiểu sư đệ, nhìn Tàn Diện kia đi, ngươi có biết vì sao Nhật Thần tế tự từ cổ

đến nay, có minh trên hoang không?”

“Vì sao mà nguyên năng rải rác trong thời gian, vì sao hắn đến, Huyền U

làm một vị Hạ Tiên cuối cùng của Vọng Cổ, cũng phải nghe ngóng rồi chuồn.”

“Bởi vì, tên của hắn, là Hoang!”

“Bởi vì, cảnh giới của hắn, là bán bộ Thần Minh!”

“Nói một cách chuẩn xác, là xung kích Thần Minh thất bại mà ngủ say đến

nay!”

“Mà tu sĩ, vì sao không giống như Thần linh...”

Tiếng của Đội trưởng ngừng lại.

Hứa Thanh im lặng, đáy lòng đã có đáp án.

“Tiểu sư đệ, ngươi biết năm đó khi Tàn Diện đến, chuyện đầu tiên làm chính

là gì không?”

“Hắn cắn nuốt Thiên đạo viễn cổ đứng hàng thứ nhất!” Âm thanh Đội

trưởng trầm thấp.

“Đó là Thiên đạo mạnh nhất của Vọng Cổ, nguyên thân của nó là... Vị mạnh

nhất năm đó trong số mấy Hạ Tiên hạ giới mà đến, diệt sát Hoàng Thiên Thần

tộc của Vọng Cổ kia!”

“Sau khi Hạ Tiên này trấn áp Thần tộc bản thổ của Vọng Cổ, từng nhìn tinh

không mà khóc, từ vận mệnh vứt bỏ tiên, cho nên Thần lộ đi lên, Tiên mất đi vị

trí.”

“Thế là, Hạ Tiên này nhắm mắt để xác Tiên, hóa Tiên Hồn thành Thiên đạo

thứ nhất của Vọng Cổ, muốn nghịch chuyển toàn thế giới.”

“Mà vị Thiên đạo viễn cổ thứ nhất kia, ghi chép truyền thừa liên quan đến

tiên trong hệ thống tu hành của tu sĩ chúng ta!”

“Nhưng hắn bị nuốt, dung hợp cùng Tàn Diện.”

“Đây chính là nguyên nhân sau Chủ tể, Tiên lộ đứt đoạn!”

Giọng điệu của Đội trưởng khó nén sa sút, mang một chút ý vị không tên.

Tâm thần Hứa Thanh cuồn cuộn, hắn vốn dĩ đã hiểu biết Tiên lộ đứt đoạn tại

Hoàng Đô đại vực của Nhân tộc, là bởi vì Hạ Tiên biến mất, mà bây giờ mới

biết ngoài nguyên nhân này ra, điều quan trọng nhất đúng là Thiên đạo truyền

thừa Tiên đạo, lại bị Tàn Diện cắn nuốt đầu tiên!

“Đây cũng là nguyên nhân vì sao, đời sau Vọng Cổ lại không có Đại Đế, các

tộc đều ý đồ nối lại con đường.”

Đội trưởng tiếp tục mở miệng.

“Từ đây về sau, con đường trên Uẩn Thần đã đứt, hệ thống tu hành đến Uẩn

Thần Cửu Giới đã không có đường nữa.”

“Cho nên sau Huyền U, không có bất cứ tu sĩ một tộc nào có thể một lần

nữa đi đến cảnh giới Chuẩn Tiên Đại Đế có vị cách tương tự với Thần Đài, lại

càng không cần phải nói đến Hạ Tiên.”

“Mà trên thực tế, cho dù Thiên đạo thứ nhất kia không bị cắn nuốt, tu sĩ

nhiều nhất là đi vài bước so với hiện tại mà thôi, cuối cùng vẫn không thể tránh

khỏi... Không đường để đi.”

“Bởi vì Hạ Tiên, chính là cực hạn của tu sĩ trước đây.”

Đội trưởng than nhẹ.

Hứa Thanh im lặng.

“Nhưng có một số người tin tưởng vững chắc, Hạ Tiên không phải cuối

cùng của hệ thồng tu hành.”

Âm thanh của Đội trưởng lại vang lên.

“Ngươi cũng biết, vì sao gọi là Hạ Tiên không.”

“Hạ, chính là hạ vậy!”

“Tiên của hạ giới, cũng là Hạ Tiên!”

“Phía trên Hạ Tiên, đáng ra còn có Thượng Tiên, nhưng từ xưa đến nay,

không có bất cứ tu sĩ một tộc nào, có thể thành tựu cảnh giới Thượng Tiên. Dần

dà, không người còn tin nữa, chỉ có thể coi Hạ Tiên là tận cùng con đường tu

hành.”

“Dần dần, bởi vì chữ ‘Hạ’ không may, thay đổi thành ‘Hạ’.”*

(*Chữ “Hạ” trước có nghĩa là dưới trong trên dưới, chữ “Hạ” sau nghĩa là

mùa hạ)

“Nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn tin tưởng, trên Hạ Tiên còn tồn tại Thượng

Tiên, trên đỉnh Thượng Tiên còn có Tiên Tôn, cuối Tiên Tôn... Ắt còn có

đường!”

“Con đường này, ta đi từ một phương hướng, sư tôn đi từ một phương

hướng khác, trong rất nhiều tộc đàn của đại lục Vọng Cổ cũng tồn tại những

người đi con đường khác nhau.”

“Họ đều đang tìm tòi, đều đang nỗ lực đi ra!”

“Hôm nay, ngươi cũng sẽ gia nhập vào!”

“Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó ta để ngươi tạm hoãn đột phá,

Quy Hư là một điểm giới hạn quan trọng!”

“Trên thực tế, trước khi xuất phát đi Viêm Nguyệt, sư tôn từng tới Hoàng

Đô đại vực, ta đã gặp lão đầu tử.”

“Sư tôn từng tới ư?” Hứa Thanh khẽ giật mình, rất nhanh lại thoải mái. Hắn

cũng đã sớm hiểu ra, Đội trưởng và sư tôn, ai nầy đều có lai lịch thần bí không

gì sánh nổi.

Hoặc nói một cách chuẩn xác, bọn họ đều đang đi trước trên con đường

khác biệt thuộc về mình.

Đại sư huynh, tất nhiên là liên quan đến từng lần kiếp trước của hắn.

Còn sư tôn, Hứa Thanh xem không hiểu, nhưng có thể suy đoán được liên

quan đến việc sống lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.