Khát vọng mãnh liệt tràn vào tinh thần của hắn.Ai nói một trận chiến bên ngoài lăng mộ vô dụng chứ, thu hoạch của trậnchiến kia chính là hạt giống!Hứa Thanh ngộ ra. Hắn nhìn Nguyệt tinh, đứng lên, tiến về phía trước mộtbước, ngay sau đó tàng môn thứ hai trong thân thể hắn truyền ra âm thanh đinhtai nhức óc.Con mắt Minh Phỉ trong đó, bỗng nhiên mở ra, trong chớp mắt lục uế củaThần, bùng nổ ra từ trong mắt Hứa Thanh, đánh vào trên vách ngăn vô hìnhphía trước.Lục uế của Thần, có thể làm bẩn Thần linh!Khoảnh khắc tiếp theo, vách ngăn này bị lục uế của Thần ăn mòn, từ vôhình biến thành hữu hình, như một bọt khí bị thổi vỡ, trực tiếp tán loạn.Bước chân Hứa Thanh cũng hạ xuống vào giờ phút này, biến mất trong ngôisao, xuất hiện bên ngoài ngôi sao.Lực lượng đến từ Đế cung vào thời khắc này ập đến từ bát phương, đè éptrên thân Hứa Thanh, nhưng nét mặt Hứa Thanh vẫn như thường. Cửu Lê bùngnổ, hình thái thần linh bùng nổ, lục uế càng đậm hơn.Trong lúc mọi người khiếp sợ, hắn cất bước đi đến Nguyệt tinh luân chuyểntừ nơi xa.Hắn trực tiếp đạp lên Nguyệt tinh, rồi… Khoanh chân ngồi xuống ở đó.Tàng môn Tử Nguyệt trong thân thể hắn bỗng nhiên bùng nổ, hấp thu điêncuồng trước nay chưa từng có.Như đang hoan hô.Giờ khắc này, tàng môn Tử Nguyệt chấn động, một sợi lực Thái Âm vốn tồntại trong đó chính là hạt giống của tàng môn, là Thái Âm U Huỳnh, cùng chiếurọi Nguyệt tinh này.Mà quyền hành Tử Nguyệt của hắn, quyền hành này sinh ra từ HồngNguyệt, bây giờ chỉ thuộc về một mình Hứa Thanh, cũng coi như là vết tích liênkết.Cho dù giữa nguyệt và nguyệt cũng không tương đồng, nhưng từng loại nhưthế đã khiến cho hắn có được điều kiện, hành động bây giờ cũng thuận lý thànhchương.Giờ phút này trong chớp mắt hắn ngồi xuống, tiếng vang trong tàng môn TửNguyệt dâng lên ngập trời, lực Thái Âm vô cùng nồng đậm đến từ cả Nguyệttinh cùng nhau tuôn về phía Hứa Thanh.Sau sự khó chịu ngắn ngủi, mình hắn độc hưởng!Mà so với Hứa Thanh, Thiên Mặc Tử, Thác Thạch Sơn, Phàm Thế Song,cho dù là thủ đoạn hấp thu hay tổng lượng đều như đom đóm so với ngọn lửa,không hiện ra khí phách.Cho dù là Viêm Huyền Tử và Nhị Ngưu, bọn họ tối đa cũng chỉ mở rộngnăm cánh cửa, hoặc Thiên Cẩu phun ra nuốt vào.Nếu không có so sánh đương nhiên vẫn tốt, nhưng hôm nay vừa so sánh, lậptức phân ra cao thấp.Hứa Thanh ngồi trên Nguyệt tinh, hệt như chủ nhân của Nguyệt tinh này!Thế là… Thiên Mặc Tử và Thác Thạch Sơn còn đang thăng cấp, không khỏitràn ra dao động thần niệm chú ý, còn Phàm Thế Song cũng đang hấp thu lựcThái Âm thì thở dồn dập. Hắn nhìn Hứa Thanh, trong lòng dâng lên cảm giáchoang đường, nhưng lại không thể làm gì.Ngay cả Nhị Ngưu cũng đều nóng vội, một mặt là nhu cầu của hắn đối vớiThái Âm, một mặt khác thì hắn cảm thấy lần này làm đại sự, sao tiểu sư đệ liêntiếp gây náo động hơn cả mình…So sánh với trước kia, bây giờ một lần nữa ngược lại lúc quá khứ.Điều này khiến hắn cảm thấy tôn nghiêm của đại sư huynh bị khiêu chiếnnghiêm trọng.Cho nên, hắn lập tức hô to.“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ thân yêu của ta… Chừa chút cho ta với!”Thiên Cẩu Nhị Ngưu huyễn hóa ra, không hút được Thái Âm, giờ phút nàycũng chỉ có thể mở cái miệng rộng, la lên về phía Hứa Thanh cùng bản thể.Dường như cảm thấy vậy còn chưa đủ, Nhị Ngưu hung hăng cắn răng, đứng dậythẳng đến chỗ vách ngăn ngôi sao.Vào lúc tới gần, hắn phun ra máu tươi từng ngụm từng ngụm như thể khôngphải máu của mình, rơi vào trên vách ngăn, nhuộm đỏ, đóng băng nó trong nháymắt.Sau đó Thiên Cầu trên đỉnh đầu hắn xông lên, trực tiếp gặm một ngụm vềphía vách ngăn kia.Một tiếng “Rắc” vang lên, vách ngăn sụp đổ, bóng dáng Đội trưởng bỗngnhiên xông ra, cũng muốn đạp lên Nguyệt tinh.Nhưng hắn không có điều kiện tương ứng, khoảnh khắc tới gần, đã bịNguyệt tinh bài xích ra bên ngoài.Lực đẩy to lớn đến từ Nguyệt tinh, khiến mỗi lần hắn tới gần, đều sẽ bị đẩyra, giống như ở trong cơn bão táp, chỉ có thể hô to một lần nữa.“Tiểu sư đệ…”Hứa Thanh vẫn chưa mở mắt, đắm chìm trong quá trình hấp thu Thái Âm,nhưng tay phải hắn vẫn vung lên, tiếp dẫn Đội trưởng.Hắn lấy mình làm neo cho đại sư huynh, hóa thành dây thừng vô hình, liênkết với Nhị Ngưu, cuối cùng làm Nhị Ngưu dù vẫn bị Nguyệt tinh bài xích,nhưng lại dựa vào cái neo này, phảng phất bị chơi diều, dừng lại ở phía đối lập,bắt đầu hấp thu lực Thái Âm.Mà vì một lần nữa nhặt lên tôn nghiêm của đại sư huynh, vừa hấp thu, NhịNgưu còn vừa nhanh chóng truyền âm.“Tiểu A Thanh ta nói với ngươi, trong đám người này, ta là người thứ nhấtđi tới Đế cung, đồng thời trước khi những người khác đến, Đại sư huynh củangươi đã hoàn thành tất cả sắp đặt rồi.”“lực Thái Âm này là gì chứ, đều là thức nhắm thôi, chờ một lát thời cơ đến,ngươi sẽ biết mục tiêu của Đại sư huynh ngươi, đó mới là món chính.”Hứa Thanh nghe vậy khẽ gật đầu. Tàng môn Tử Nguyệt trong thân thể tiếptục hấp thu, lực Thái Âm trong đó càng ngày càng nồng đậm, khí tức Thiên đạocũng tăng vọt theo đó.Thông qua khe hở tàng môn thứ ba dần dần mở ra, có thể thấy được lựclượng lạnh băng trong đó không ngừng bùng nổ, hình thức ban đầu của Thiênđạo - Thái Âm U Huỳnh cũng càng ngày càng rõ ràng.Mà khí tức của Hứa Thanh cũng được kéo lên theo đó!Bên phía Đội trưởng cũng như thế, trong lúc hai người chia sẻ Nguyệt tinh,ai nấy đều đang thu hoạch, rất nhanh Nguyệt tinh mang theo bọn họ luânchuyển, Nhật tinh tới gần.Mà loại phương thức hấp thu dán sát Nguyệt tinh này của bọn họ khiến choPhàm Thế Song như dòng sông bị cắt đứt. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thểhung hăng cắn răng, bấm niệm pháp quyết, lại huyễn hóa ra vô số phi kiếmxung quanh thân thể.Những phi kiếm này rít gào, xông thẳng đến vách ngăn vô hình của ngôi saohắn đang ở, vang vọng kịch liệt, cuối cùng tất cả kiếm hội tụ vào một chỗ, thànhmũi kiếm cực hạn, đánh vào trên vách ngăn.