Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2018: Mắt Phá Diệt (2)



Mà vào lúc này, hai mắt Đội trưởng cũng mở ra. Sau khi thấy rõ hoàn cảnh

xung quanh, Đội trưởng cười ha hả, đôi mắt vô cùng sáng.

“Cuối cùng, cũng tiến đến rồi!!”

“Tiểu A Thanh, chúng ta đã vô hạn đến gần mục tiêu rồi!”

“Ha ha, lần này quá nguy hiểm, trước đó khi lão bất tử bất nam bất nữ Nhật

Viêm kia, nhìn ngươi, suýt chút nữa đã phát hiện ra ta.”

“May mắn ta chuẩn bị đầy đủ, trực tiếp phong bế tất cả.”

Đội trưởng càng nói càng hưng phấn, ánh mắt dò xét bốn phía.

“Chính là chỗ này, Thần vực nguyên thủy lại vô chủ!”

“Đi, Tiểu A Thanh, đi theo ta đi!”

Đội trưởng nói rồi, thân thể lóe lên, có vẻ vô cùng quen thuộc đối với nơi

này, xé gió mà đi về phía trước.

Hứa Thanh thở dài, nhìn dáng vẻ quen thuộc nơi này kia của Đội trưởng là

hắn biết, kiếp trước Đội trưởng nhất định đã từng tới nơi đây.

Có lẽ đại sự lần này của hắn, cũng giống như trước kia, tiếp tục đi hoàn

thành hoạt động mà lúc trước hắn chưa hoàn thành.

Hứa Thanh lắc đầu, thật ra nhiều khi, hắn rất không hiểu vì sao Đội trưởng

lại thích liều mạng như thế, dường như mỗi một đời đều ở trong trạng thái cố

gắng chơi chết chính mình.

Phảng phất không chơi chết, thì Đội trưởng sẽ không bỏ qua.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh lại càng cảnh giác hơn, âm thầm nhắc nhở mình,

tuyệt đối không đi tham dự vào đại sự có đại sư huynh.

Vừa nghĩ như thế, thân thể Hứa Thanh vừa lóe lên, đi theo sau Đội trưởng.

Càng bay nhanh, Đội trưởng không ngừng phân biệt phương hướng, dẫn

theo Hứa Thanh xuyên qua khe hở mạng nhện khắp nơi trong Thần vực này. Cứ

như vậy, thời gian trôi qua, bảy ngày đã trôi qua.

Trong bảy ngày này, mấy vạn thợ săn đến từ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc,

phân tán tại các khu vực của mảnh Thần vực này, có người đang đi săn sinh linh

Thần vực, có kẻ thì bị đi săn.

Còn nếu đứng một vị trí cao nhất, cúi đầu đi cảm giác mấy vạn tu sĩ này,

như vậy có thể phát hiện, tử vong... Mỗi thời mỗi khắc, đều đang xuất hiện.

Trong mảnh Thần vực mênh mông này, sinh linh vô cùng nhiều, mà mỗi

một con đều không thể tưởng tượng nổi, vô cùng quỷ dị, nhưng tu sĩ có thể đi

vào nơi này, hiển nhiên đều có sự tự tin nhất định, cho nên có thể đạt tới sự cân

bằng tương đối giữa tự vệ và đi săn.

Còn nữa, dị chất tồn tại ở nơi này nồng đậm đến cực hạn, ở đây không tồn

tại chút linh khí nào.

Điểm này, đối với tộc đàn ngoài Viêm Nguyệt ra, là cực kỳ trí mạng.

Nhưng đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vốn là tộc cung phụng Thần

linh, cho nên kháng tính và trình độ lợi dụng đối với dị chất cũng có chỗ độc

đáo.

Thế nhưng, trong Thần vực này, có một vài tồn tại có thể được xưng là đại

kinh khủng, một khi gặp được, tỷ lệ sống sót vô cùng nhỏ bé.

Chẳng hạn như Tu ngư ngay lúc đầu.

Lại ví như, giờ phút này, những hành tinh chết bị mạng nhện bao phủ trong

mảnh Thần vực này, bọn chúng xuất hiện biến hóa.

Có một vài hành tinh chết bắt đầu chấn động, mặt đất hành tinh dường như

động đất, lại nhấc lên giữa quay cuồng kịch liệt, lộ ra... Con mắt khổng lồ giấu

trong hành tinh chết này.

Đó là con mắt màu trắng. Nơi nó nhìn, sợi tơ nhện sẽ tăng vọt trong nháy

mắt, đồng thời mỗi một lần chớp mắt, trong khu vực bị nó ngóng nhìn, sinh linh

sẽ hình thần câu diệt một cách quỷ dị ly kỳ.

“Đó là con mắt Phá Diệt... Sinh mệnh trong Thần vực, bị Thần linh ảnh

hưởng, sẽ xuất hiện đủ loại dị biến, các hành tinh cũng là như thế.”

“Trong một đời trước kia, ta nghĩ biện pháp di thực một con mắt lên mi tâm

ta, đáng tiếc thất bại.”

Đội trưởng tiếc nuối.

Giờ phút này, ngay phía trước Đội trưởng và Hứa Thanh, có một hành tinh

chết như thế. Trong sự rung động liên tiếp, nó mở mắt ra, ngóng nhìn tứ

phương, như phát hiện được điều gì, thế là bỗng nhiên chuyển động, vị trí nó

nhìn chính là Hứa Thanh và Đội trưởng.

Gần như trong khoảnh khắc con mắt màu trắng này nhìn đến, Đội trưởng

trực tiếp lấy ra một loại vật phẩm không nhìn thấy được, đặt trên tay Hứa

Thanh.

Hứa Thanh không né tránh, cảm nhận được một ấn ký vô hình xuất hiện trên

tay, mà theo ấn ký này xuất hiện, con mắt lớn đến từ hành tinh mất đi tiêu điểm,

chậm rãi dời đi.

Hứa Thanh cúi đầu nhìn lên mu bàn tay của mình.

“Còn nhớ Vô Tự Thiên Thư chứ, khà khà, tin tưởng ta Tiểu A Thanh, lần

này ta chuẩn bị cực kỳ đầy đủ!”

Đội trưởng đắc ý nâng lên tay, quơ quơ trước mặt Hứa Thanh.

Hứa Thanh gật đầu, nghĩ đến hai chữ Đội trưởng che giấu tung tích để thu

hoạch lúc trước.

Một chữ là Vô, một chữ là Tự.

“Tác dụng của bọn chúng, chính là ẩn nấp sự tồn tại của chúng ta, để những

đại kinh khủng trong này bỏ qua chúng ta.”

“Đi thôi, hiện tại lộ trình của chúng ta đều sẽ thuận lợi hơn không ít, phía

trước chính là nơi cần đến đầu tiên của chúng ta.”

Đội trưởng hưng phấn, tăng tốc tiến lên.

Hứa Thanh lắc đầu, đi theo cùng.

Vài ngày trôi qua, sau khi xuyên qua rất nhiều mạng nhện, một mảnh khu

vực đặc thù ánh vào trong mắt Hứa Thanh.

Đó là một biển lớn màu đỏ.

Nước biển kỳ dị, ở trong trạng thái đông lại, vô biên vô hạn.

Thỉnh thoảng có thể thấy được vỏ sò to lớn dựng đứng dâng lên từ trong

biển, cao chừng vạn trượng. Nó ngẫu nhiên mở ra hai vỏ, có đầu con thú khổng

lồ như chim ưng nhô ra từ bên trong.

Đội trưởng chỉ về phía trước.

“Đến rồi, Tiểu A Thanh, nơi này chính là mục đích đầu tiên của chúng ta.”

Biển lớn màu đỏ, không nhìn thấy bờ, bề mặt trong trạng thái đông lạnh

cũng khiến cho nước biển không có gợn sóng gì quá lớn.

Nó cứ trôi nổi trong tinh không như vậy, trôi lơ lửng trong khe hở của mạng

nhện.

Còn nếu thu nhỏ hết thảy nơi này, có thể phát hiện, biển màu đỏ đó tựa như

một giọt máu tươi rơi trên mạng nhện.

Giờ phút này, trên đại dương bao la như máu tươi ấy, những vỏ sò to lớn vạn

trượng kia ước chừng hơn mấy trăm. Chúng cách nhau rất xa, lần lượt mở ra,

lần lượt khép kín.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.