Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2012: Thần vực vô chủ (2)



Nét mặt Hứa Thanh hơi kỳ quái. Ấn tượng sâu sắc nhất của hắn đối với

Thiên Mặc Tử chính là khi đối phương xưng hô người bên ngoài trong miệng,

mỗi một lần xưng hô đều khác nhau.

Cái gì mà vương bát đản, suy quỷ, cầm thú ác độc, hai con chó….

Bây giờ lại thêm tự đại điên cuồng, tiểu nhân hèn hạ.

“Nói một chút đi.”

Hứa Thanh thản nhiên mở miệng, đi thẳng về phía trước.

Mắt thấy Hứa Thanh đồng ý nghe mình nói, Thiên Mặc Tử lập tức cảm giác

tâm thần chấn động, đi nhanh mấy bước đến bên cạnh Hứa Thanh, thấp giọng

mở miệng.

“Hứa ca, mặc kệ người ngoài đồn đãi thế nào, nhưng trên thực tế Viêm

Nguyệt Huyền Thiên ta từ xưa đến nay, số lần mở ra Thần vực mà lịch sử ghi

chép chỉ có ba lần.”

“Mỗi một lần đều là một tòa Thần vực giống nhau, chỉ là vị trí xé rách khác

nhau mà thôi, lại bởi vì Thần vực ấy quá lớn, cho nên phần lớn người ngoài

không biết được việc này, còn cho là Thần vực khác nhau.”

Đôi mắt Hứa Thanh ngưng lại.

“Cùng một tòa Thần vực?”

Thiên Mặc Tử lập tức gật đầu.

“Không sai, mà toà Thần vực này, không ở trong ghi chép lịch sử của đại lục

Vọng Cổ. Nói cách khác, nó không phải được hình thành sau này, mà là… Tồn

tại tiên thiên!”

Tâm thần Hứa Thanh khẽ động. Tin tức này, rất quan trọng, cũng là điều

trước đó hắn không dự đoán được.

“Cho nên Thần vực lần này mở ra, chắc vẫn là toà Thần vực này!”

Thiên Mặc Tử thấp giọng mở miệng.

“Dù không biết được vị trí xé rách lần này ở đâu, nhưng căn cứ ghi chép

trước đó, sinh linh tồn tại bên trong đó đã bị phân chia cấp độ.”

Nói rồi, Thiên Mặc Tử lấy ra một cái thẻ ngọc.

“Cấp độ cùng hình thái cụ thể, đều ở đây.”

“Mặt khác, mấy lần trước thuận lợi, cũng bởi vì một điều kiện quan trọng,

đó chính là… Trong Thần Vực này, không có chủ thần!”

Hứa Thanh dừng bước.

“Thông thường trong Thần Vực, đều tồn tại Thần linh làm chủ, nhưng trong

Thần Vực này lại không có!”

“Gia tộc ta từng phân tích việc này, đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao

nhiều lần cuộc đi săn lớn đều lựa chọn Thần vực này.”

“Mặt khác… Trong đó khả năng còn có mục đích ở cấp độ càng sâu khác.”

Ánh mắt Thiên Mặc Tử nhìn về phía Thần Sơn, rồi lập tức thu hồi, nhìn về

phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh gật đầu, biết được ý của đối phương.

“Chân tướng thế nào, không phải chúng ta có thể phân tích được, nhưng bản

thân chuyện đi săn đối với chúng ta, dù nguy hiểm trùng trùng, vừa hay lợi ích

cũng rất kinh người.”

“Hết thảy sinh linh trong Thần Vực đều là bảo vật, hồn có thể luyện thành

Thiên đạo, thân có thể tẩm bổ huyết nhục và tu vi.”

“Nhưng cũng có một tệ nạn, đó chính là săn giết sinh linh Thần vực, sẽ hình

thành ấn ký nguyền rủa.”

“Giết càng nhiều, giết cấp độ càng cao, ấn ký nguyền rủa này lại càng khắc

sâu, Thế nhưng… Thần vực vô chủ, cho nên dù ấn ký này có sâu hơn nữa, cũng

không có chuyện gì lớn cả.”

“Đồng thời, trong vòng này, tiêu chuẩn lựa chọn hạng nhất cũng chính là

xem độ sâu cạn của ấn ký này.”

Hứa Thanh khẽ gật đầu. Chuyện săn giết sinh linh Thần vực sẽ hình thành

ấn ký, hắn dù không đích thân trải qua, nhưng đã từng gián tiếp cảm nhận được.

Ban đầu ở trên Thái Sơ Ly U trụ của Nghênh Hoàng Châu, hắn đã thu hoạch

được lần đầu tiên hắn cảm ứng được bản nguyên của Xích Mẫu, từ trong một ấn

ký trên đó.

Ấn ký kia, cũng là do sinh linh Thần vực bị Quỷ Đế giết chết biến thành.

“Còn gì nữa không?” Hứa Thanh hỏi một câu.

Thấy Hứa Thanh chủ động mở miệng, Thiên Mặc Tử phấn chấn, thế là nói

ra toàn bộ những gì mình biết được.

Cứ như vậy, khi hai người đi một đường tới chỗ ở của Hứa Thanh, Hứa

Thanh đã có càng nhiều hiểu biết đối với Thần vực.

Cuối cùng, Thiên Mặc Tử lui lại mấy bước, ôm quyền cúi đầu về phía Hứa

Thanh.

“Hứa đại ca, tiểu đệ chúc ngươi kỳ khai đắc thắng trong Thần Vực, thuận lợi

giật lấy vị trí thủ tịch, trở thành Đại Huyền Thiên của Viêm Nguyệt ta!”

“Trong Thần Vực, còn xin Hứa đại ca lưu ý những hạng người sài lang kia.

Bọn chúng vô cùng ác độc, lòng mang ý đồ xấu, nhất là tên ngu xuẩn Viêm

Huyền Tử kia. Cho nên nếu có gì sai khiến, đến lúc đó đại ca ngươi cứ trực tiếp

dặn dò, Thiên Mặc Tử ta nhất định sẽ hoàn thành!”

Nói xong, Thiên Mặc Tử chắp tay, lúc này mới rời đi.

Đưa mắt nhìn Thiên Mặc Tử, trong đầu Hứa Thanh hiện lên tin tức đối

phương cho biết suốt một đường, đi vào chỗ ở trong sự trầm ngâm.

Ngay khi bước vào, hắn đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng bên

cạnh cửa sổ căn phòng đầu tiên.

Hứa Thanh chớp chớp mắt, biết Đội trưởng muốn bắt đầu biểu diễn, thế là

ngồi xuống một bên, lấy ra một quả táo, vừa ăn vừa yên lặng chờ đợi.

Không đợi bao lâu, một tiếng thở thật dài ẩn chứa thổn thức, ẩn chứa tang

thương, ẩn chứa đìu hiu, quanh quẩn trong chỗ ở.

“Tiểu sư đệ, ngươi cũng biết… Lần này đại sư huynh khổ đến dường nào

không…”

“Ta….”

Không đợi Đội trưởng nói xong, Hứa Thanh nâng tay, ném tới thẻ bài xương

Nguyệt Viêm Ti Quyền đưa cho.

“Biết, đại sư huynh ngươi muốn thứ này, cho ngươi đấy.”

Đội trưởng bản năng quay người đón lấy, ánh mắt nhìn Hứa Thanh hơi xấu

hổ. Lí do thoái thác bán thảm chuẩn bị kỹ càng dưới đáy lòng, giờ phút này lại

không nói nên lời.

Nhưng cân nhắc đến địa vị của mình, trên mặt hắn lộ ra biểu cảm thần thần

bí bí, thấp giọng mở miệng.

“Tiểu A Thanh, sư huynh không lấy không đồ vật của ngươi, ta cho ngươi

biết một bí mật được chứ, liên quan đến Viêm Huyền Tử.”

Hứa Thanh nghe vậy, nhìn Đội trưởng một chút. Trước đó ở bên ngoài Thần

Sơn, hắn đương nhiên cảm nhận được Đội trưởng đang che che lấp lấp, lại thêm

việc tìm kiếm mang kèm sát ý của Viêm Huyền Tử sau đó, cùng tin tức trong

rừng rậm Sơn Xi ở Sơn Hải đại vực.

Hết thảy, toàn bộ đều đối ứng được.

Giữa đại sư huynh và Viêm Huyền Tử nhất định đã phát sinh mâu thuẫn

kịch liệt nào đó, mà rõ ràng, bên thua thiệt là Viêm Huyền Tử…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.