Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1997: Quân lâm (2)



Nhưng giờ phút này, Nhị Ngưu cũng đang kêu khổ trong lòng. Chớ nhìn hắn

ngoài miệng nói như vậy, nhưng mấy tháng nay hắn tổn thất quá lớn, cứ tiếp tục

như thế, hắn cảm thấy mình e là sắp xong đời.

“Sao tiểu sư đệ còn chưa tới nữa.”

Trong khi đáy lòng Nhị Ngưu đang lo lắng, trong khu hạ của Sơn Hải đại

vực, bên ngoài một mảnh màu đen rừng mưa, hai bóng dáng xé gió tới gần từ

phía trên trời.

“Hứa huynh, nơi này chính là Quỷ Xa ám lâm.”

“Hung thú nơi đây lấy quỷ dị làm chủ, vô cùng hung tàn, hình thái dữ tợn,

thủ đoạn khó lòng đề phòng.”

“Nhất tộc Quỷ Xa chính là nghỉ lại ở đây, bọn chúng lấy quỷ dị làm đồ ăn,

sức chiến đấu kinh khủng, có vài con mạnh mẽ của tộc nó càng giống như Uẩn

Thần, cho nên tới đây thu phục con non Quỷ Xa, cần thừa nhận nguy hiểm cực

lớn.”

Thiên Mặc Tử nhanh chóng quét Hứa Thanh một chút, thấp giọng mở

miệng.

Hứa Thanh ngẩng đầu, ngóng nhìn mảnh rừng rậm không giống những nơi

khác trước mắt. Cỏ cây nơi đây là một màu đen kịt, bầu trời ở đây cũng như thế,

tràn ngập mây đen. Từng tia chớp màu đỏ bay lượn giữa tầng mây, thỉnh thoảng

hạ xuống, truyền đến tiếng nổ to lớn.

Mà trong ám lâm, cảm giác âm u và lành lạnh cực kỳ rõ ràng, thậm chí ở

bên ngoài, đều có thể cảm thấy như thể linh hồn bị thu lấy, giống như mảnh ám

lâm này là một vô hình vòng xoáy, cắn nuốt hết thảy linh hồn.

Loáng thoáng trong đó, còn có thể nhìn thấy bóng dáng một vài tu sĩ, như

xác chết biết đi, chết lặng du đãng ở bên trong.

“Bọn họ là tu sĩ chết ở chỗ này gần đây, linh hồn bị nuốt, thân xác bị ám lâm

phục sinh, sẽ không ngừng tìm kiếm hồn của mình ở bên trong... Cho đến thân

xác bị cỏ cây nơi này ăn mòn, biến thành chất dinh dưỡng.”

Trong ngôn từ của Thiên Mặc Tử, mang một chút kiêng kị và nghiêm nghị.

“Mặt khác, nơi này rất lớn, tên chó đẻ Tịch Đông Tử và đồ chó con Phàm

Thế Song kia đều đã ở bên trong thật lâu, ở trong tối, chúng ta tiến vào tìm

kiếm, xem như ở ngoài sáng, có lẽ sẽ tồn tại một chút trắc trở.”

Nói xong, Thiên Mặc Tử lại nhanh chóng quét Hứa Thanh một chút, phát

hiện Hứa Thanh vẫn không có cử động gì, thế là hắn trừng mắt nhìn, nâng tay

lấy ra một cây hương, đốt nó lên.

“Nhưng ta đã sớm chuẩn bị, hết thảy tu sĩ muốn đi vào đây lấy được Quỷ

Xa, đều sẽ mua loại thần hương này ở thần điện, dùng thứ này giữ vững linh

hồn, mới có thể bước vào trong rừng trên trình độ nhất định.”

“Chỗ ta còn có bảy, tám cây, hẳn là đầy đủ.”

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt từ Quỷ Xa ám lâm, nhìn Thiên Mặc Tử bên

cạnh.

“Ngươi không cần tiếp tục thăm dò nữa.”

Thiên Mặc Tử cười ngượng ngùng. Những lời lúc trước của hắn, nhìn như

giới thiệu, nhưng trên thực tế đều là đang thử thăm dò. Hắn muốn biết, năng lực

kỳ dị có thể làm cho hung thú quỳ mọp của Hứa Thanh có còn hữu hiệu ở đây

nữa không.

Hứa Thanh không để ý Thiên Mặc Tử nữa. Hắn biết chuyện mình thu phục

Cửu Lê là không che giấu được, sớm muộn gì cũng bị người khác biết được,

cho nên cũng không cần cố gắng ẩn giấu năng lực.

Đồng thời hắn cũng muốn biết, Cửu Lê mình thu hoạch, rốt cuộc có thể làm

đến trình độ nào trong Sơn Hải đại vực này.

Thế là, nhìn mảnh Quỷ Xa ám lâm kinh khủng kia, Hứa Thanh thản nhiên

mở miệng.

“Quỷ Xa, đến đây!”

Hắn vừa thốt ra lời, khí tức Cửu Lê đã ầm ầm bùng nổ trên người hắn,

khuếch tán thiên địa, chiếm lấy vị trí chủ đạo.

Mây mù trên trời nháy mắt nổ tung, sụp đổ. Từng tia sét bên trong cũng bởi

vì mây mù vỡ vụn mà đứt ra, ngo ngoe lục tục cuốn ngược, hình thành một tấm

lưới sét màu đỏ.

Lúc chúng khuếch tán, tất cả cỏ cây trên mặt đất ám lâm đều đang lay động,

đều đang run rẩy, lại từng cây xoay người.

Đồng thời, tất cả quỷ dị ẩn giấu trong đó đều phát ra tiếng kêu rên, những

xác chết biết đi kia cũng đều ngã xuống đất trong nháy mắt, không nhúc nhích.

Đến theo sau là rừng mưa cùng mặt đất nổ vang, âm thanh càng lúc càng

lớn, cho đến cuối cùng, toàn bộ Quỷ Xa ám lâm giống như đang sống lại, khí

thế kinh người.

Ngay sau đó, từng luồng khí tức kinh thiên động địa, lại dâng lên ngập trời

từ trong mảnh ám lâm rung động này.

Chớp mắt tiếp theo, từng con thú Quỷ Xa dữ tợn, ngút trời xông ra từ trong

ám lâm.

Bọn chúng có lớn có nhỏ, số lượng chừng trên trăm, tràn ra tu vi không

giống nhau, từ Linh Tàng đến Quy Hư. Sau khi xuất hiện, mỗi con đều gào thét,

cấp tốc vọt tới chỗ Hứa Thanh, như được gọi đến gặp.

Những nơi đi qua, thế long trời lở đất, dời núi lấp biển vô cùng mãnh liệt,

càng trong khoảnh khắc sau khi tới gần, trong mắt từng con Quỷ Xa này lộ ra

tia u ám, toàn bộ chúng lại quỳ xuống trước Hứa Thanh.

Như gặp quân vương.

Khí tức tản ra trên thân chúng nó, nổ vang bát phương. Bụi bặm chúng xốc

lên cũng như bão táp, quét ngang hết thảy.

Chỉ có Hứa Thanh, đứng ở phía trước bọn chúng, mặt không biểu cảm.

Một màn này, Thiên Mặc Tử nhìn mà ngẩn ngơ tại chỗ.

Nhưng chuyện khiến hắn kinh hãi còn chưa kết thúc.

Vào lúc này, mặt đất đột nhiên càng quay cuồng kịch liệt. Trong lúc rừng

mưa lay động, ba luồng dao động kinh khủng như là Uẩn Thần bốc lên từ trong

ám lâm.

Khí tức này quá kinh người, trấn áp tất cả, trong chớp mắt, thình lình có ba

con Quỷ Xa to lớn tràn ra cảm giác tang thương vạn cổ, huyễn hóa ra trên trời,

ngóng nhìn Hứa Thanh từ bầu trời.

Tận mắt thấy hết thảy, Thiên Mặc Tử trợn mắt há mồm, lông tơ dựng đứng,

mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngay sau đó, giọng nói của Hứa Thanh lại lần nữa vang vọng.

“Kẻ ngoại lai, hiện ra.”

Hắn vừa dứt lời, mặt đất ầm ầm, tất cả cỏ cây trong ám lâm phạm vi thật lớn

này, lại nháy mắt tự đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhanh chóng lan ra bốn phía.

Chúng lại chủ động lộ ra tu sĩ Viêm Nguyệt đang ẩn thân trong ám lâm này,

dùng phương pháp khác biệt chuẩn bị đi đi săn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.