Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1995: Gặp phải hung thần (2)



Ngọn nến, thiêu đốt đến gần như không còn!

Vào lúc nến dập tắt, tu sĩ tộc Ách Ti kia vừa muốn lui lại, nhưng đã muộn.

Bóng dáng Hứa Thanh xuất hiện trước mặt hắn, nâng tay phải lên, bóp lấy

cổ của hắn. Trong từng đợt tiếng kêu rên thê lương, vô số sương mù xám theo

thất khiếu, theo lỗ chân lông toàn thân, điên cuồng tràn vào trong thân thể tu sĩ

tộc Ách Ti này.

Thân thể của hắn run rẩy, tiếng kêu của hắn càng ngày càng thê thảm, tu vi

bị bài xích, thân thể đang hư thối, cho đến hình thần câu diệt.

Hứa Thanh buông lỏng tay ra, thân thể biến mất, lúc xuất hiện lại, thình lình

đã ở trước mặt tu sĩ tộc Ách Ti triển khai thuật phong ấn kia.

Tu sĩ này đang lùi lại, nét mặt hoảng sợ, hắn cảm nhận được, lực lượng Hứa

Thanh trước mắt này thể hiện ra bây giờ tuyệt đối không phải lực lượng Quy

Hư.

Hắn cảm thấy, lực lượng này đã vô hạn đến gần Uẩn Thần!

Điều ngoài ý muốn này, làm sự sợ hãi trong lòng hắn nháy mắt lên đến đỉnh.

Thế là miệng hắn gấp rút la lên.

“Thiên Mặc huynh, ngươi...”

Nhưng tuổi thọ của hắn không đủ chèo chống hắn nói cho hết lời. Một khắc

sau, thân thể hắn ầm một tiếng, chia năm xẻ bảy, vô số sợi hồn bay múa chui ra

từ bên trong.

Bóng dáng Hứa Thanh rời đi, đi đến một vị tu sĩ tộc Ách Ti cuối cùng phía

dưới.

Tu sĩ này run rẩy, muốn rời khỏi, nhưng vùng khói xám này tồn tại dẫn dắt

nhân quả, hắn không cách nào rời đi. Mắt thấy Hứa Thanh đi tới, quá lo lắng,

nét mặt hắn tràn đầy điên cuồng, rồi hắn vội vàng triển khai vô số nguyền rủa.

“Chết chết chết!!”

Từng nguyền rủa tràn ra từ trong thân thể hắn, cái giá phải trả là thân thể

hắn không ngừng khô héo, không ngừng tan rã.

Nhưng những nguyền rủa này, sau khi dung nhập vào thân thể Hứa Thanh,

lại như trâu đá vào biển, không nhấc lên chút gợn sóng nào, cũng không ngăn

cản được mảy may.

Cho đến một khắc sau, Hứa Thanh với sắc mặt bình tĩnh đi tới trước mặt tu

sĩ tộc Ách Ti này, thu hoạch hết thảy trong sự tuyệt vọng đắng chát của người ở

đây.

Cuối cùng, Hứa Thanh quay người, đi ra một bước về phía Thiếu chủ Bạch

Trạch đang vội vã rút lui kia.

Hắn nháy mắt hạ xuống, trực tiếp đến phía trước người khổng lồ huyết sắc

tu sĩ Bạch Trạch kia huyễn hóa ra, bỏ qua trọng chùy đập đến, xuất hiện trước

người Thiếu chủ Bạch Trạch tái mét cả mặt.

Nội tâm Thiếu chủ Bạch Trạch này nổ vang, kinh hãi đến cực hạn. Thực sự

là sương mù xám xuất hiện, làm hắn rung động, cũng xáo trộn tất cả bố trí của

bọn họ, mà vị đã thương lượng xong kia lại chưa từng xuất hiện.

Còn ba vị thiên kiêu Ách Ti lại chết đơn giản như vậy, loại chênh lệch thật

lớn giữa hai bên làm hắn gần như muốn sụp đổ.

“Đáng chết đáng chết đáng chết!!”

“Không phải nói trong trận chiến giữa hắn và Tịch Đông Tử, hắn bị Tịch

Đông Tử truy sát sao. Thực lực... Thực lực người này biểu hiện ra bây giờ còn

kinh khủng hơn cả Tịch Đông Tử!”

“Còn có sương mù xám này nữa... Đây là sương mù Cửu Lê, sao lại bị hắn

phóng thích ra... Chẳng lẽ biến cố ở Cửu Lê có liên quan đến hắn!”

Trong lúc vô số suy nghĩ không cách nào tự khống chế mà bùng nổ, theo

Hứa Thanh đi qua từ trước mặt hắn, tất cả sương mù xám tràn vào trong thân

thể tu sĩ Bạch Trạch này. Trong tiếng kêu rên thê thảm đến cực hạn kia, Thiếu

chủ Bạch Trạch này, hình thần câu diệt.

Sương mù xám, biến mất.

Cùng biến mất, còn có trên trăm tu sĩ bị sợi hồn buộc chặt kia, bọn họ đã

không còn giá trị sử dụng, toàn bộ tử vong.

Trên bầu trời, nơi sương mù xám bao trùm trước đó, chỉ có một mình Hứa

Thanh tắm rửa trong ánh nắng rực rỡ.

Hắn nhìn mảnh mây mù phương xa kia, thản nhiên mở miệng.

“Thiên Mặc Tử.”

Mây mù chấn động, rồi rất nhanh tiêu tán, một tu sĩ thanh niên bản tộc Viêm

Nguyệt lập tức đi ra.

Chính là nhân tài kiệt xuất đệ nhất thế hệ này trong Ti Quyền quốc trực

thuộc Tinh Viêm thượng thần, tu vi Quy Hư tầng ba lại có sức chiến đấu Quy

Hư đại viên mãn, đứng thứ tư trên danh sách của bản tộc Viêm Nguyệt thế hệ

này, Thiên Mặc Tử.

Hắn từng giao chiến cùng Thác Thạch Sơn, đánh bại Thác Thạch Sơn, bởi

vậy có thể thấy được sức chiến đấu trác tuyệt của hắn.

Nhưng bây giờ, với nét mặt vô cùng cung kính, hắn ôm quyền hướng về

Hứa Thanh, cúi đầu bằng đại lễ.

“Thiên Mặc Tử, bái kiến Hứa huynh!”

“Hôm nay Thiên Mặc tới đây, đặc biệt đưa lên hai phần lễ lớn tặng Hứa

huynh.”

“Một là bốn nô tài này, để dập tắt lửa giận của Hứa huynh.”

“Hai là tin tức liên quan đến tung tích của Tịch Đông Tử! Dưới sự dò xét

mật thiết, ta đã tìm được vì Hứa huynh!”

Nói rồi, Thiên Mặc Tử lập tức cung kính đưa ra thẻ ngọc vừa mới chế tác.

Theo thẻ ngọc bay tới, Hứa Thanh nét mặt băng lãnh, vẫn chưa nâng tay đi

lấy, mà để một sợi hồn bay ra, nháy mắt xuyên thấu thẻ ngọc, đánh nát nó.

Một màn này nếu đổi lại là những người khác trông thấy, tất nhiên đáy lòng

sẽ run lên, cho rằng Hứa Thanh đã dâng lên sát tâm.

Nhưng Thiên Mặc Tử thân là một trong số những đại thiên kiêu, trước đó

lúc Hứa Thanh chưa xuất thủ thì hắn đã nhìn ra một chút manh mối. Hắn đương

nhiên cũng có ánh mắt, cho nên vẫn giữ sự cung kính như cũ, miệng thốt ra lời

nói.

“Tịch Đông Tử kẻ này, mục tiêu tọa kỵ ban đầu của hắn là Sơn Xi, cũng

không biết vì sao lại xuất hiện chút ngoài ý muốn, thế là một tháng trước, hắn đi

chỗ ở của Quỷ Xa.”

“Theo ta dò xét được, bây giờ không ít tu sĩ tranh đoạt Quỷ Xa, trong đó đã

từng lấy tên khốn kiếp Phàm Thế Song kia làm tu sĩ chủ yếu, nhưng sau khi tên

cầm thú ác độc Tịch Đông Tử này gia nhập, thì đã khác biệt.”

“Nhưng Phàm Thế Song làm người ta buồn nôn vốn là kẻ âm trầm, trong

cuộc đi săn lớn lần này nhất định cũng chuẩn bị xong một vài đòn bí mật. Sự

thật cũng đúng là như thế, sau khi tên quỷ xui xẻo Tịch Đông Tử tiến vào Quỷ

Xa ám lâm, lại chưa hề đi ra.”

“Khả năng cao, hai con chó bọn chúng đang giằng co với nhau.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.