Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 37: Chương 37





Đến ngày khởi hành, Thiệu Văn dẫn Chính Chính đến sân bay tiễn hai người họ, Chính Chính ôm cổ Lý Trình Tú hỏi: "Ba ba ơi, bố và ba ba đi nửa tháng sẽ quay về với Chính Chính đúng không?"
Lý Trình Tú ôm lấy cái mông tròn xoe của con trai, Chính Chính của hai người họ quả thật lớn nhanh như thổi, hiện tại đã nặng hơn nhiều.

"Ba ba có mang quà về cho Chính Chính không?"
"Chính Chính muốn quà gì?"
"Chính Chính muốn một con gấu trúc thật bự được không ạ.

" Chính Chính khua tay múa chân minh họa chú gấu trúc, gần đây bé con vô cùng yêu thích nó, ngay cả dép bông ông mua cũng có hình gấu trúc.

Lý Trình Tú nhéo mặt con: "Bảo bối, đây là quốc vật của chúng ta mà.

"
"Vậy con có thể nuôi không ạ?"
"Không thể.

"
"Nhưng Chính Chính rất muốn nuôi.

"
"Vậy ba ba mua đồ chơi gấu trúc cho Chính Chính có được hay không?"
Thiệu Văn mua hai ly cà phê nóng cùng hai ly sữa đến lãnh đạm nói: "Muốn gấu trúc thì để tôi xin một con cho Chính Chính nuôi.

"
Lý Trình Tú có hơi bất ngờ: "Quốc bảo có thể nhận nuôi sao?! Không phạm pháp sao?"
Thiệu Quần ôm lấy Chính Chính từ anh: "Chị à, sao chị có thể nhận nuôi được.


"
Thiệu Văn vén váy ngồi xuống "Có quen chỗ nhận nuôi gấu trúc, tầm một triệu tệ, có thể đặt tên cho nó, nếu phòng hộ tốt còn có thể tiếp xúc một chút.

"
Thiệu Quần xoa đầu Chính Chính: "Bảo bối của bố thích gấu trúc tới vậy sao.

"
Chính Chính dụi dụi vào bả vai Thiệu Quần: "Dạ thích lắm, lớn lên con có thể làm chuyên viên chăm sóc gấu trúc không ạ.

"
"Muốn chăm sóc gấu trúc phải có kiến thức về ngành sinh vật học và thú y, con phải học giỏi sau này mới có thể trở thành chuyên viên chăm sóc bọn chúng, hoặc có thể khám bệnh cho bọn chúng cũng được.

"
"Gấu trúc cũng sẽ sinh bệnh sao ạ?"
"Đương nhiên rồi.

"
Thiệu Quần bẹo mặt con: "Bố không thể đón gấu trúc về cho con nuôi, bởi vì gấu trúc là quốc bảo, phải cần chuyên viên thuộc chuyên ngành mới có thể biết cách chăm sóc, thế nhưng bố có thể nhận nuôi một con cho con, sau này con có thể đặt tên cho nó, còn có thể chụp hình chung có được không?"
Lý Trình Tú hơi cất cao giọng: "Không phải tới sở thú nhìn là được sao? Cần gì phung phí như vậy chứ?"
"Con trai thích mà.

" Thiệu Quần nói.

Thiệu Văn nhấp một hớp cà phê, bóp mặt Chính Chính: "Bảo bối thích gấu trúc, cô cho con một con có được không?"
Lý Trình Tú ôm tim, chỉ hai ba câu nói mà cảm thấy đã gần tốn đi không ít tiền!

Trước khi lên đường, Lý Trình Tú còn đang cố gắng tìm cách làm sao ngăn cản hai chị em bá đạo nhà này nhận nuôi gấu trúc, lúc lên máy bay còn sắp xếp lại từ ngữ để thuyết phục.

Thiệu Văn ôm Chính Chính đứng ngay cửa ra máy bay: "Cậu đang định tìm từ ngữ muốn bảo tôi đừng nhận nuôi gấu trúc đúng không?"
Lý Trình Tú bị nói trúng, bèn đỏ mặt xin lỗi.

Thiệu Văn và Thiệu Quần liếc mắt nhìn nhau, hai chị em nhà này không hẹn cùng bật cười, cuối cùng Thiệu Văn dặn dò: "Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho chị biết.

"
Thiệu Quần gật đầu để Chính Chính hôn mình mấy cái, Chính Chính tháo lắc tay hình gấu trúc cho bố: "Bố ơi, Chính Chính cho bố chiếc lắc tay hình gấu trúc, lúc về bố nhớ dắt Chính Chính đi xem gấu trúc bự nha.

"
Chiếc lắc tay chính là thứ người bạn nhỏ Chính Chính nhận được bằng bản lĩnh, cái hôm trường có buổi văn nghệ, Chính Chính diễn vai cây đại thụ.

Những bạn nhỏ khác vì diễn tốt mà nhận được phần thưởng, còn Chính Chính dựa vào đáng yêu mà nhận được.

Vào ngày tết thiếu nhi một tháng một đó, Lý Trình Tú đi đón Nhân Nhân, cho nên không kịp xem phần biểu diễn của con trai, cũng may Thiệu tướng quân có ghi hình lại toàn bộ, sau khi trở về hai người dỗ con ngủ xong liền ra phòng khách xem lại màn biểu diễn của con trai.

Chính Chính mặc một bộ quần áo đại thụ đứng nghiêm trên sân khấu, cực kỳ nhập vai diễn một cây đại thụ, thế nhưng bé con đứng còn chưa tới năm phút đồng hồ đã bắt đầu chớp mắt bắt đầu buồn ngủ, cơn buồn ngủ kia ập tới quá mãnh liệt, cuối cùng bé con đầu hàng phải đặt mông bẹp xuống đất, hai bàn chân bé xíu giấu trong bộ đồ cũng duỗi thẳng ra, cằm đặt trên phần hốc cây ngủ gà ngủ gật.

Giáo viên cùng phụ huynh phía dưới nhìn thấy bật cười, cuối cùng lúc phát quà thì trao cho bé con giải đáng yêu nhất.

Lý Trình Tú cười nghiêng ngã vào lòng Thiệu Quần: " Bình thường Chính Chính cực kỳ hoạt bát năng động, lúc nào cũng năng lượng dồi dào, sao diễn cây đại thụ lại mệt đến như vậy chứ?"
"Giáo viên đúng là không biết lựa vai, lẽ ra nên để con chúng ta diễn chú thỏ nhỏ chạy trốn hoặc con sói xám lớn, nhóc con này chắc chắn sẽ không ngủ.

"

Hai người rúc vào nhau xem phim, sau khi đoạn video ghi hình kết thúc, phòng khách quay về với bầu không khí yên tĩnh, Lý Trình Tú vừa ngẩng đầu lên liền có thể cảm nhận được hô hấp của Thiệu Quần.

Hai người giao tiếp bằng mắt trong màn đêm, trong không khí bắt đầu có mùi ám muội, Thiệu Quần đặt anh xuống ghế sô pha: "Hay là hai chúng ta cũng diễn một màn?"
"Diễn cái gì?"
"Ngày quốc tế thiếu nhi mà, chúng ta không nên diễn gì đó hợp với tình hình sao?"
"Em bao lớn rồi còn tết thiếu nhi chứ?"
"Liên quan gì đến tuổi tác, buổi tối em làm món canh thối kia em đã chịu đựng không quấy phá anh vậy anh hiều theo một ngày lễ cũng không được sao?"
"Vạy em muốn trải qua ngày lễ này như thế nào?"
"Lần trước em có mua một bộ quần áo chú thỏ, anh mặc vào, em diễn vai sói sói xám lớn, anh diễn chú thỏ nhỏ.

"
"Nhân Nhân và Chính Chính đang ở nhà đó.

"
"Không sao đâu, hai đứa ở trên lầu hai, sét có đánh cũng không khiến hai đứa này tỉnh đâu.

"
Lý Trình Tú biết nếu như anh không chịu làm theo người này sẽ không chịu buông tha, cho nên thẳng thắn không phản kháng mà về phòng cài lỗ tai thỏ cùng chiếc đuôi ngồi trên đùi Thiệu Quần âu yếm hôn hắn.

Cả người Thiệu Quần sôi sùng sục, mỗi một tế bào trong cơ thể đều hưng phấn muốn bùng cháy, lúc hôn môi cũng dữ dội hệt như muốn ăn nuốt hết người đối phương.

Lý Trình Tú kề sát bên cổ Thiệu Quần, trưng cầu ý kiến của hắn, "Thiệu Quần, em muốn chơi như thế nào?"
Thiệu Quần nuốt nước bọt: "Anh về phòng đi, em gõ cửa, anh phản kháng với em được không?"
Ngày hôm nay Lý Trình Tú hoàn toàn phối hợp, "Vậy nếu anh muốn phản kháng kịch liệt một chút được sao?"
Con ngươi Thiệu Quần sáng bừng, có ai mà trong lòng không ham mê mấy trò hóa trang này chứ, chỉ là ở phương diện này Lý Trình Tú trước giờ đều thẹn thùng, cho dù có bao nhiêu tình thú anh cũng không chịu chơi với hắn, thế mà ngày hôm nay còn chủ động, Thiệu Quần mừng đến nổi hận không thể đi chùa thắp nhang.

Lý Trình Tú cùng Thiệu Quần thương lượng, "Vậy anh đóng cửa lại, em gõ ba lần, anh hỏi em có phải người xấu không, em nói em không phải người xấu, sau đó anh mở cửa cho em.

"
Thiệu Quần lập tức đồng ý.


Lý Trình Tú đi trần chân đẩy Thiệu Quần ra ngoài cửa.

Thiệu Quần dựa theo kịch bản thỏa thuận gõ cửa, một lần, hai lần rồi đến ba lần: "Chú thỏ nhỏ có ở nhà không?"
"Ta ở nhà.

"
"Em mở cửa cho ta đi.

"
"Ngươi là người xấu đúng không?"
"Ta không phải người xấu.

" Tim Thiệu Quần đập bình bịch chờ dáng vẻ ló đầu ra của Lý Trình Tú.

Khóa cửa bên trong vang lên một tiếng "cạch", sau đó vang lên giọng nói của anh: "Thầy giáo nói không thể tùy tiện mở cửa cho người khác!"
Thiệu Quần vặn tay cầm, thế mà lại khóa trái!"Lý Trình Tú! Anh mau mở cửa!"
"Ta không mở cửa, ta là chú thỏ nhỏ, chú thỏ nhỏ không thể tùy tiện mở cửa cho sói xám lớn.

"
Thiệu Quần bị anh chọc tức đến bật cười, chỉ đành tức giận chống hông đi qua đi lại phòng khách, thì ra là Lý Trình Tú trêu mình! Thảo nào hôm nay anh lại chủ động như vậy!! Hắn vừa giận vừa hưng phấn, bèn đi tìm chìa khóa dự bị.

Lý Trình Tú gọi điện thoại cho hắn, "Buổi tối ngươi ngủ phòng khách, tết thiếu nhi chúng ta phải nghe lời người lớn, không thể cho người xấu vào nhà.

"
Người xấu kia sau nửa đêm mở cửa vào, sau đó dạy bé thỏ nhỏ biết thế nào mơ1i là người xấu thực sự.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.