- Ha ha, vậy thì cả hai cùng uống cạn một ly, không cần biết ai kính ai. Mọi người đều là anh em, không cần phải như vậy, thoải mái một chút.
Thiết Chiêm Hùng cười phóng khoáng.
Keng!
Hai người cùng uống cạn một chén, Lý Long rút danh thiếp ra nói:
- Đây là điện thoại nhà tôi, điện thoại của cá nhân tôi, địa chỉ cũng có rồi. Bí thư Diệp nhớ tới chơi nhé.
Lý Long cười, ngay cả Trương Vệ Thanh và Vụ trưởng Đường Minh ở Ủy ban kế hoạch quốc gia cũng cảm thấy khó hiểu, người này tỏ ra rất cung kính với Diệp Phàm.
Hai người lại nghi hoặc, Lý Long hình như là Phó chủ nhiệm của cơ quan nào đó, có lẽ không phải là Chủ nhiệm cấp phòng.
Trương Vệ Thanh liền đi tới, cười nói:
- Chú em Diệp, vị này là…
- Anh Lý Long, hình như là công tác ở Phòng giám sát thứ năm của Ủy ban kỷ luật trung ương, ha ha.
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tên khốn này, không ngờ lại còn định trái ôm phải ấp, bản cô nương quyết không để yên đâu.
Nhưng cô Kiều Viên Viên kia rốt cuộc lai lịch thế nào, hình như khí chất không hề thua mình, có lẽ cũng là tiểu thư khuê các của gia đình nào ở Bắc Kinh.
-Sao lại nói vậy Khuynh Thành, Chủ tịch huyện mà là hạng vớ vẩn sao. Con xem người ta mới hơn 20 tuổi đã là Chủ tịch huyện rồi, lại còn là Quyền bí thư nữa, không nói gì khác, ngay cả nhưng công tử thiếu gia xuất thân từ danh gia vọng tộc như chúng ta cũng không có mấy người được như vậy.
- Con và cái cô Kiều Viên Viên kia, cùng Diệp Phàm chơi trò trái ôm phải ấp, thật không biết xấu hổ, Phượng gia sao lại có người như con…
Phượng Húc Quốc suýt nữa thì tức nghẹn thở, chỉ Phượng Khuynh Thành mà nói không ra lời.
- Cái gì mà trái ôm phải ấp, đều là do Lang Phá Thiên nói. Con sẽ không để Kiều Viên Viên sống dễ chịu đâu, hừ.
Phượng Khuynh Thành thấp giọng hừ nói.
- Kiều Viên Viên, không phải là của Kiều gia chứ?
Phượng Thiên Diêu nói.
-Kiều gia, Kiều gia nào?
Phượng Khuynh Thành đột nhiên bừng tỉnh, mãi vẫn không đoán ra lai lịch của Kiều Viên Viên, nghe thấy ông nói vậy thì có chút nóng nảy. Phụ nữ vẫn luôn có tâm lý so bì mà.
-Kiều gia, còn có Kiều gia nào nữa? Ngoài Kiều Viễn Sơn ở Ban tổ chức trung ương thì còn có Kiều gia nào đáng để chúng ta chú ý nữa.
Nếu mà mở cuộc hội nghị Bí thư thì phải hợp tác với Chu Thế Lâm, như vậy cũng chỉ có thể hình thành cục diện 2-2. Huống hồ Quách Phác Dương và Chu Thế Lâm vì việc Hứa Vạn Sơn đột nhiên bị mất chức mà đã thành thế nước đối lửa, có lẽ Chu Thế Lâm vẫn luôn nghi ngờ là Quách Phác Dương ngấm ngầm hạ thủ. Nhưng việc này cũng có chút kỳ quái, Hứa Vạn Sơn sao lại đột ngột bị giáng chức, hơn nữa, kết cục còn rất thảm.
Phượng Húc Quốc cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
-Ha ha, việc này nói ra có lẽ con không tin, nhưng vẫn có liên quan tới anh chàng Diệp Phàm kia.
Phượng Thiên Diêu đột nhiên cười, cười rất quỷ dị.
-Sao có thể chứ, Diệp Phàm cấp bậc thế nào, sao có thể liên quan đến Hứa Vạn Sơn.
Phượng Húc Quốc căn bản không tin, nhưng ông ta cũng biết ông cụ sẽ không vô cớ nói vậy.
- Ta cũng vừa biết việc này, hình như là có liên quan đến một vụ án điệp vụ tình báo, khi đó Diệp Phàm đang trên đường đi Thủy Châu, bất ngờ cứu được một điệp viên bí mật của Cục tình báo quân đội, nghe nói có tình báo bí mật cấp đặc biệt phải đưa đi, điệp viên đó đã bị trọng thương, vì bí mật quốc gia, con trai của Hứa Vạn Sơn bị Diệp Phàm tông suýt chết, Hứa Vạn Sơn tức giận liền đưa người đi ngăn Diệp Phàm lại, định bắt người, con đoán xem anh chàng đó đã làm gì?