Quan Thuật

Chương 886: Bố trí người nằm vùng



Cái tên này, còn giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo mình, trong lòng Diệp Phàm có hơi tức giận, nhẹ nhàng gõ tay xuống bàn, cười nói:

- Có một số việc không cần các anh phải tận lực tận sức, tôi tin các anh cũng có quen người cở mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn. Chỉ là nghe ngóng vài thứ thôi, đường nhiên, chú ý đến sức ảnh hưởng, không để lộ dấu vết đã đến nghe ngóng, nếu như để lộ chút tin tức gì để người Thiết gia biết được, hậu quả à, các anh tự gánh lấy, hừ!

Diệp Phàm nói thay đổi sắc mặt là liền thay đổi sắc mặt, khí thế đó khiến cho Mã Tiêu thật sự có chút sợ hãi.

Nghĩ đến buổi tối hôm đó hắn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với ba người, biết người này cũng thuộc loại rắn, còn khoác lớp da quan, thuộc hạ dưới tay cũng không mềm, loại người giống như vậy, đen tới người ta cũng tiếp chiêu như vậy, còn trắng tới thì càng chẳng cần phải nói, chỉ tự rước nhục thôi.

Mã Tiêu cũng không phải ngu, thậm chí còn là một tên tương đối linh hoạt trong Tam Hổ Mã gia. Nhưng Mã Tiêu đương nhiên cũng không cam tâm chịu sự sắp đặt của Diệp Phàm, bộ dạng có chút sợ hãi, nói:

- Chúng tôi có thể hỏi năm, nếu hỏi không được gì thì anh cũng đừng trách chúng tôi là được rồi.

- Thật không? Đừng tưởng là có thể giả bộ ngu ngốc để đánh lừa tôi, các anh không tận tâm tôi cũng chẳng khó để tra ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói:

- Hôm nay địa khu đã điều Bí thư Hạ Ủy ban Chính trị Pháp luật chuyên quản công - kiểm - pháp đến Ma Xuyên chúng ta.

Là do Bí thư Tỉnh ủy Quách ra chỉ thị xét xử chuyện Mã Vân Tiền, anh đừng có hy vọng Mã Vân Tiền có thể trở bài được nữa.

Có thể nói, chuyện ông ta vào tù đã định rồi. Cái mông của bản thân có được sạch sẽ hay không còn khó nói, tôi tin anh là người thông minh, Bí thư Tỉnh ủy Quách tức giận, các người cứ căn cứ vào bản thân mà suy nghĩ, Mã gia các anh có thể chống đỡ nổi hay không?

Còn điều nữa, Bí thư Hạ trước kia là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự sở tỉnh, thủ đoạn của ông ấy, có thể được là thiết huyết. Các vụ án lớn đã làm qua không năm trăm thì cũng một trăm vụ rồi.

Diệp Phàm tung ra chiêu này, vừa uy hiếp nhưng cũng có chút thức tỉnh, nếu Tam hổ Mã gia các anh không làm theo lời của tôi nói thì tôi sẽ đưa băng video cho Bí thư Hạ, ắt hẳn ba người các anh sẽ lập tức thành tội phạm giết người, dù nói là có thành công hay không, nhưng mưu sát một vị Chủ tịch huyện đang tại chức, tính chất sẽ thay đổi.

Hơn nữa, Tam hổ Mã gia hoành hành ở Ma Xuyên nhiều năm như vậy, những chuyện đen tối trong tay cũng làm không ít. Nếu thực sự để nhà nước dính vào, Mã gia chẳng thể nào chống chọi nổi.

Mặt Mã Tiêu lập tức biến sắc, đen sầm lại rồi. Cái chiêu bài đội trưởng đội cảnh sát hình sự Sở tỉnh quá dọa người rồi.

Dù sao Mã Tiêu cũng chỉ có thể oai phong được ở Mã Xuyên thôi, chứ qua Đức Bình ắt hẳn cũng chẳng thuộc hạng đứng đầu gì. Giang hồ sợ nhất là cảnh sát, huống hồ chi còn là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cái đó mới xứng là cảnh sát trong cảnh sát.

- Còn do dự cái gì nữa, thích tự do bên ngoài hay vào ngồi trong trại giam, các anh cứ tự xem đi nhé, hừ!

Diệp Phàm đột nhiên lớn tiếng, trong giọng nói này hàm chứa thuật hóa âm mị cùng với bực bội trong lòng, tập trung lại thành một bó trong miệng Diệp Phàm, giống như đồng hồ cảnh báo, âm thanh này động vào cõi lòng của Mã Tiêu.

- Được!

Mã Tiêu trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng có thể cắn người, ánh mắt tuyên thệ.

"Người của Mã gia quả nhiên không đơn giản, nếu không phải "Hóa âm mê thuật", thì đi vào khuôn khổ hay không thì còn khó nói. Hào khí thổ phí, cũng có chỗ khiến người ta khâm phục." Trong lòng Diệp Phàm thầm gật đầu.

Bốn ngày sau là ngày nghỉ cuối năm.

Hạng mục quốc lộ Thiên Tường đã được thông qua phiếu bầu của toàn địa khu, nhưng, chuyện lập dự án của sở Giao thông tỉnh Diệp Phàm cảm thấy hơi nhanh, giờ ra đại sảnh, chắc hẳn chẳng có ai.

Nhưng, Diệp Phàm thấy nhân dịp tết nhất đến thăm hỏi Tướng quân Tống cũng khá tự nhiên. Bỏ qua thôn này thì chẳng có nơi nào sống rồi, nên quyết định lên sở giao thông tỉnh xem thử.

Tuy nói người nhà nước làm việc thích kéo dài, nhưng có đôi khi, sử dụng đòn sát thủ cũng đặc biệt xử lý được những chuyện đặc biệt.

Vấn đề về Ma Xuyên không cần phải lo lắng gì, biểu hiện của Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc cũng không tệ. Mình tự lên tỉnh tranh thủ mấy hạng mục vài ngày có lẽ anh ta cũng có thể xử lý được chuyện trong huyện.

- Ông em, em lợi hại thật, Mã Vân Tiền, haha…

Hạ Hải Vĩ cười

- Nhận tội rồi?

Diệp Phàm ngạc nhiên, thầm nhủ lão Mã cũng không phải không có cốt khí, không phải đưa băng ghi hình ra chứ?

- Ừ, tạm thời chuyện của Tam hổ Mã gia tôi vẫn chưa lộ ra, chủ yếu là Mã Vân Tiền bị chuyện của cậu dọa, lập tức hoảng hồn. Y biết rõ tính chất đáng sợ của việc gọi người đi mưu sát một Chủ tịch huyện.

Hạ Hải Vĩ cười nói.

- Anh Hạ, anh có thể chơi độc lắm, nếu không, Mã Vân Tiền đâu phải loại dễ đùa, đúng không nào, haha…

Diệp Phàm hắng giọng cười nói.

- Haha, chỉ chơi một chút. Lúc đó tôi giả chữ ký trong biên bản xác nhận tội của Tam hổ Mã gia, hơn nữa còn cung cấp những tư liệu trong băng ghi hình, Mã Vân Tiền cứng đầu cứng cổ, cũng phải cúi đầu trước bằng chứng sắt đá như núi thôi. Tôi đưa gậy tre liền, đem những gì Ngô Đồng cung cấp về vụ án, lòng Mã Vân Tiền nguội lạnh như tro tàn đành nhận tội.

Tối qua, tôi bí mật đưa người bị hại đến, cho các cô thấy Mã Vân Tiền nhận tội, khóc một trận.

Lúc này, từng người đều tình nguyện làm chứng bí mật, như vậy, lão Mã có lẽ phải ngồi tù rồi.

Để thận trọng, tôi quyết định hôm nay sẽ thu binh về địa khu, Mã Vân Tiền cũng đem đi trước, để ở Mã Xuyên không an toàn.

Tuy nói Trưởng phòng Ngô cũng không tệ lắm, có thể tin được, nhưng thuộc hạ của anh ta, chắc hẳn cũng chẳng được bao nhiêu người thành thực, Phòng công an huyện Ma Xuyên phải chỉnh đốn lại.

Nên thanh trừ thì thanh trừ, rồi điều động đội ngũ thực sự từ địa khu đến, bằng không, phòng công an huyện rất khó cho cậu sử dụng.

Cái đất Ma Xuyên này, lực lượng phòng công an huyện không thể lường được, người anh em dặn dò Ngô Đồng cẩn thận một chút.

Làm một danh sách đi, không nặng tay là không được rồi.

Hạ Hải Vĩ làm việc rất chú ý, từng lớp từng lớp đều có lý do, rất nghiêm túc.

- Để ở trại tạm giam huyện chắc chắn không ổn, nhưng, trại tạm giam địa khu cũng phải để tâm, tên kia không biết có quấy rối hay không, còn khó nói.

Diệp Phàm nhắc đến địa khu, đương nhiên là chỉ Lâm Thiên.

- Không sợ, tôi còn mong y ra tay nữa kìa, haha…

Hạ Hải Vĩ đột nhiên mỉm cười.

- Anh Hạ, anh đang thả mồi nhử à.

Diệp Phàm cười nói.

- Chắc hẳn mồi nhử này cũng chẳng làm được gì, Lâm Thiên có quan hệ gì với Mã Vân Tiền nào? Lâm Thiên dựa vào cái gì mà giúp đỡ Mã Vân Tiền, chỉ là một tên háo sắc thôi, có giá trị gì nào? Thiên hạ lui tới đều vì lợi ích, chuyện không có lợi chắc chắn Trưởng ban Lâm sẽ không đi làm chuyện ngu ngốc như thế đâu. Hẳn là không có khả năng, nhưng tôi chỉ đề phòng chút thôi.

Hạ Hải Vĩ không nghĩ là Lâm Thiên sẽ ra tay, lắc đầu.

- Mã Vân Tiền đương nhiên chẳng có bản lĩnh khỉ gì, như anh Hạ nói y chỉ là một lão già háo sắc thôi. Nhưng, Mã Vân Tiền là người của Mã gia, Mã gia không thiếu tiền. Thời đại này, Trưởng ban Lâm chắc là không ngại lắm tiền đâu.

Diệp Phàm không đồng ý cách nghĩ của lão Hạ, nhắc đến vấn đề tiền bạc.

Hạ Hải Vĩ giật mình, gật đầu cười nói:

- Ừ, nếu người Mã gia thực sự muốn cứu Mã Vân Tiền, chắc chắn sẽ do Lâm Thiên nghĩ chiêu. Vậy cũng tót, tôi chỉ sợ họ không cứu thôi, chứ đã đồng ý cứu thì sẽ có sơ hở, có sơ hở thì có chỗ cho chúng ta xuống tay, hừ!

- Đúng vậy, nếu thực sự Trưởng ban Lâm xuống nước, cho dù ông ta có người ở tỉnh nâng đỡ, nhưng nhà nước có luật pháp đúng không nào? Cho dù không bắt được Trưởng ban Lâm thì cũng chẳng thể nào ở Đức Bình được nữa, quả trứng như hắn lăn đi, anh Hạ không phải thuận lợi thành văn sao.

Diệp Phàm phân tích, liếc Hạ Hải Vĩ một cái, còn nói thêm:

- Đương nhiên, Lâm Thiên đi rồi, vị trí của ông ta phải tranh thủ, anh Hạ, tối nay em đến Đức Bình, đến lúc đó em mời anh uống trà, haha…

- Được, do cậu quyết định, tôi được ăn không rồi.

Hạ Hải Vĩ không do dự nữa, kỳ thực nói về vấn đề này thì sâu lắm.

Hạ Hải Vĩ cũng hiểu, tối nay xuất tín hiệu với nhân vật số một Địa ủy Trang Thế Thành, có Diệp Phàm ở giữa giật dây bắc cầu, Hạ Hải Vĩ cũng sẽ không bị hạ giá quá.

Lão Hạ, đương nhiên cũng có khí phách của mình. Diệp Phàm đương nhiên tôn trọng ông, ông vàTrang Thế Thành, có thể nói chỉ hơn kém nhau chút thôi, làm kẻ hầu thì không thể, làm liên minh thì thực lực thiếu một chút, chỉ là một nhân vật tương đối khó xử giữa người hầu và đối thủ liên minh thôi.

Đương nhiên, lão Hạ dựa vào tương trợ của Trang Thế Thành, luyền lực thực sự chắc chắn sẽ mạnh ra. Chẳng hạn, lão Hạ luôn muốn kiêm nhiệm trưởng ban công an Địa khu, chỉ cần Lâm Thiên biến đi, Trang Thế Thành có thể giúp ông thực hiện. Nếu không cóTrang Thế Thành tương trợ, Hạ Hải Vĩ chắc chắn không có hy vọng.

Đương nhiên, trái lại lão Hạ cũng sẽ mất đi vài thứ. Từ nay về sau, ắt hẳn phải đề phòng đám người của Vương Triều Trung, Lôi Minh Hoài làm chuyện xấu ngáng chân.

Trong một số chuyện lớn cũng phải tương trợ Trang Thế Thành, có được ắt có mất, cá và gấu khó mà vẹn toàn, cổ nhân vốn đã hiểu điều này, người hiện đại, cũng hiểu chân lý.

- Chủ tịch Địa khu Vương, tình hình có chút thay đổi.

Sắc mặt Khâu Mậu Thủy chẳng dễ coi chút nào, Đảng ủy địa ủy họp nãy sinh chuyện y cũng nghe nói qua rồi, cảm thấy uy quyền của Chủ tịch Địa khu Vương chưa bao giờ bị khiêu chiến như thế, thẳng nhãi này cũng sinh cảm giác lo lắng.

- Ừ, có chút quái lạ, thậm chí có thể nói là kỳ dị. Biểu hiện của Hạ Hải Vĩ lần này quá khác trước, có phải đang phát tín hiệu không tốt với chúng ta không?

Chủ tịch Địa khu Vương ngồi dựa trên ghế, vẻ mặt không cam lòng.

- Không phải Hạ Hải Vĩ muốn dựa vào Trang Thế Thành chứ, cho nên, mới thể hiện thiện ý trước.

Khâu Mậu Thủy nói.

- Không thể loại trừ khả năng này, nhưng, khả năng cũng không lớn lắm. Nếu nói Hạ Hải Vĩ sớm đã lựa chọn, thì hẳn là không phải. Chuyện lớn như thế này, rõ ràng là chúng ta chiếm ưu thế, lực lượng lão Trang rõ ràng yếu hơn, nếu như y lựa chọn như vậy không phải tính mạo hiểm tương đối lớn sao. Còn chẳng bằng tạm thời xem chừng, đối với vị trí của y mà nói, còn ổn định hơn một chút.

Chủ tịch Địa khu Vương lắc đầu rồi lại gật đầu, vẻ mặt cũng hồ đồ như Khâu Mậu Thủy.

- Lòng người rất phức tạp, mặc kệ tình hình thế nào, đã biến hóa rồi, thì chúng ta cũng phải biến hóa theo.

Có lẽ gần đây Hạ Hải Vĩ bị chèn ép uất ức quá, già néo đứt dây, y không chịu nổi nữa, nên phản lại cũng có khả năng.

Lâm Thiên rõ ràng là có nghiêng về chúng ta một chút, bị chèn ép nghĩ rằng chúng ra sẽ không gõ cửa y cũng có thể.

Có nên nhắc nhở Trưởng ban Lâm của Phòng công an, Mã Minh Vũ viện kiểm sát, Câu Kiến Hưng toà án một chút không, không thể làm mất quyền lực của Hạ Hải Vĩ.

Bằng không, chó gấp sẽ nhảy tường. Huống chi Hạ Hải Vĩ xuất thân từ vị trí Đội trưởng đội cảnh sát hình sự sở tỉnh xuống, nắm quyền quen rồi, đột nhiên trở thành vật trang trí, trong lòng chắc chắn không phục.

Ép mạnh quá, bức Hạ Hải Vĩ về phía Trang Thế Thành, mất nhiều hơn được.

Khâu Mậu Thủy tương đối có đầu óc, có thể nói là đầu não của Vương Triều Trung.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.