- Không thể nói như vậy, Hạ Hải Vĩ cấp bậc khá cao so với hắn. Hắn không nói tới hoặc là có nói thì chuyện tiến thêm một bước đều là do Hạ Hải Vĩ lựa chọn, hắn không có khả năng.
Là cấp dưới thì sao? Có lẽ hắn giật giây Hạ Hải Vĩ nhưng người ta không muốn nhắc tới thì hắn cũng bất lực.
Không thể kéo Hạ Hải Vĩ về phe ông thì còn nói cho ông làm gì, càng làm cho ông thêm phiền não, không chừng lo lắng quá ông còn tức giận Hạ Hải Vĩ hoặc là nghi ngờ hắn. Cho nên hắn có băn khoăn thì cũng là chuyện thường tình.
Trịnh Chí Minh càng nói dường như càng tránh làm cho Trang Thế Thành lo lắng.
- Ừ, cũng có lý, thằng ranh con này, nếu còn che giấu tôi điều gì thì sớm làm rõ cho tôi, chúng ta sẽ sớm nghĩ ra cách thu phục được Hạ Hải Vĩ, y chính là một quân bài lớn.
Trang Thế Thành không ngờ lại mỉm cười.
- Thật ra muốn thử xem hai người bọn họ có quan hệ như thế nào thì tôi cũng đã có chủ ý.
Trịnh Chí Minh liếc mắt xem xét thái độ của Trang Thế Thành.
- Ông nói coi.
Trang Thế Thành có vẻ hứng thú.
- Thằng ranh con này chắc chắn là có quyết tâm rất lớn, muốn xây dựng quốc lộ Thiên Tường trở thành huyết mạch giao thông trọng yếu cho ba tỉnh Giang Đô, An Đông, Nam Phúc.
Đột nhiên xuất hiện ưu thế địa lý của Ma Xuyên, không thể không nói là tôi rất khâm phục tính gan dạ sáng suốt và ánh mắt cao ngạo của hắn.
Thật ra mà nói thì Ma Xuyên không cần làm gì cũng có thể phát đạt được rồi.
Từ xưa đến này, ông nhìn xem có địa phương nào nằm ở vị trí trọng yếu mà không phồn hoa không? Hơn nữa, vận may của thằng nhóc này không phải bình thường mà rất tốt, không ngờ gặp được Bí thư Tỉnh ủy Quách.
Nghe nói khi hắn đưa ý tưởng này nói với Bí thư Quách xong thì Bí thư Quách cũng đã nhắc nhở hắn, phỏng chừng muốn bảo hắn đi tìm tướng quân thủ đô Tống.
Nếu thật sự có thể mở được của chính nhà tướng quân Tống thì chuyện quốc lộ Thiên Tường có thể nối thông ba tỉnh cũng không phải là một giấc mộng.
Trịnh Chí Minh cười nói, không ngờ trong mắt ông ta lóe lên một tia khâm phục.
- Chuyện đó là đương nhiên, Tống Gia Xuyên bây giờ ngồi trên vị trí hiển hách là Phó trưởng ban thứ nhất Tổng cục hậu cần. Tổng cục hậu cần là như thế nào chứ?
Mấy triệu quân nhân nhà nước ăn uống như thế nào đều do bọn họ lo. Bao nhiêu nguồn lợi đều từ đó mà ra.
Hơn nữa, gần đây đất nước chúng ta cũng dần dần trở nên hùng mạnh, kinh phí quốc phòng từng năm đều tăng lên. Tổng cục hậu cần là nơi tập hợp của cải của toàn quân.
Tướng Tống chỉ cần gật đầu đồng ý thì cho dù chỉ quăng ra một chút cặn bã cũng có thể làm cho quốc lộ Thiên Tường khởi công thành công.
Hơn nữa, có ông ta ra mặt thì ở Bộ giao thông cũng thông qua việc lập dự án, chuyện tới tay rồi thì nắm giữ không thành vấn đề.
Thằng ranh con kia có nhiều mưu mô hơn nhiều. Tầm mắt rất tinh tường, nếu là tôi mà đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện ở Ma Xuyên thì chắc là không có được sự sáng suốt như hắn được.
Thực ứng với câu nói kia, trời muốn ngăn tôi, tôi phá trời, những lời này thì chỉ có người thực sự rất có khí phách và tài năng mới có thể nói được.
Không có năng lực thì người nói những lời này làm cho người ta khinh mà thôi. Thằng ranh này chính là muốn dùng quốc lộ Thiên Tường để chứng tỏ mình.
Với chuyện này tôi rất mừng là hắn thành công, ha hả…
Trang Thế Thành mỉm cười, có vẻ rất hy vọng.
- Tuy nhiên mở được cánh cửa của tướng Tống thì là một việc khó. Phỏng chừng chỉ với cấp bậc của hắn thì ngay cả cửa chính nhà họ Tống hắn còn không thể vào được nữa là.
Trang Thế Thành nhíu mày. Nhìn thấy ông ta như vậy, Trịnh Chí Minh bật cười trong bụng.
Cũng do thân thiết với nhau nên chỉ khi hai người nói chuyện phiếm với nhau thì Trang Thế Thành mới không phòng vệ, suy nghĩ như thế nào thì thể hiện ra toàn bộ trên khuôn mặt như thế.
Chuyện này cũng tự nhiên khiến cho Trịnh Chí Minh cảm thấy bạn học cũ Trang Thế Thành thực sự tín nhiệm mình nên trong lòng ông ta cũng cảm thấy hy vọng.
- Điểm ấy thì tôi cho rằng, có lẽ thằng nhóc đó cũng có cách. Chuyện này có thể chứng minh, nếu Bí thư Quách không kìm nổi có nói ra nhắc nhở hắn thì hắn chắc chắn là không ngồi mặc kệ được. Nếu hắn thật sự không thể vào được cửa nhà tướng Tống thì Bí thư Quách chắc sẽ ra tay. Nghe nói lần này Bí thư Quách đi xuống dưới chính là do tướng Tống ủy thác đi tìm hiểu Bối Diệp Cốc Lang Kiều ở Ma Xuyên. Phỏng chừng còn có thể cấp cho một khoản tiền sửa chữa, xây dựng tượng đài kỷ niệm.
Trịnh Chí Minh mỉm cười nói.
- Ừ, địa khu chúng ta cũng không thể bỏ qua được, ngày mai cũng cử người xuống khảo sát thực địa một chuyến, cần dùng bao nhiêu tiền cũng đừng tiếc, có đập nồi bán sắt cũng phải làm. Chuyện này tôi giao cho ông lo liệu.
Trang Thế Thành cười nói.
- Cảm ơn, tôi sẽ tự mình xử lý, chiều nay tôi sẽ lên đường.
Trịnh Chí Minh đột nhiên thận trọng nói hai chữ. Ông ta tất nhiên hiểu được vấn đề này khá quan trọng, nếu làm tốt thì Bí thư Tỉnh ủy Quách sẽ để mắt tới, hai nữa là vô hình trung cũng lấy lòng được tướng Tống.
- Tuy nhiên ông Trịnh à, vừa rồi ông nói là muốn thử bọn họ, có phải là chuyện lập dự án giao thông không?
Trang Thế Thành vừa cười vừa nói.
- Đúng rồi. Cho tới nay Hồ Hãi Vĩ tại Hội nghị thường vụ Địa ủy đều bỏ phiếu trắng, quốc lộ Thiên Tường là đại hạng mục giao thông ba tỉnh. Hạng mục quốc lộ Địa khu La Thủy của chúng ta sở Giao thông lập dự án còn không xin được nữa là.
Hơn nữa, quốc lộ này lại là do Vương Triều Trung cầm đầu. Dời quốc lộ Thiên Tường đi thì lực cản không phải là ít đâu.
Phỏng chừng tập đoàn của Vương Triều Trung không muốn Diệp Phàm thành công trong chuyện này. Việc này có ảnh hưởng sâu xa, thậm chí vượt qua cả quốc lộ La Thủy.
Cuối cùng khi bỏ phiếu ở hội nghị thường vụ Địa khu, Hạ Hải Vĩ tỏ thái độ như thế nào thì đó chính là một cái chong chóng đo chiều gió. Trong trường hợp y và Diệp Phàm có quan hệ thật sự thân thiết.
Khi đó phỏng chừng khi thảo luận về vấn đề lập dự án cho quốc lộ Thiên Tường tại địa khu thì việc y đưa ra phiếu tán thành là việc tôi rất mong chờ.
Trịnh Chí Minh như cười như không, ra vẻ bí hiểm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Được, được, rất được đấy ông Trịnh à, thủ đoạn kiểm tra này thật là khéo léo. Chính xác là thủ đoạn đá thử vàng cho giai đoạn thử lòng Diệp Phàm. Phỏng chừng đại hội đại biểu hội đồng nhân dân huyện Ma Xuyên kết thúc là đến địa khu.
Xem ra cuối năm ngoái ta phải thử quốc lộ Thiên Tường một chút, phải đạt được sự thông qua ở địa khu.
Thứ nhất là Bí thư Quách có nhắc nhở hạng mục này, thứ hai là chuyện này đúng là có ảnh hưởng sâu sắc đến địa khu chúng ta. Diệp Phàm đúng là suy xét chu đáo, nói là không ảnh hưởng đến quốc lộ La Thủy của địa khu chúng ta, tài chính cho quốc lộ Thiên Tường trọng điểm chủ yếu là dựa trên dự án của Bộ giao thông, không cần địa khu chúng ta bỏ tiền ra.
Trang Thế Thành gật đầu, ánh mắt xa xăm.
- Nghe nói quốc lộ Thiên Tường đáng lẽ là áp dụng phương án thứ hai. Nếu thật sự có thể thành công thì cần phải đo đạc thiết kế một lần nữa, chuẩn bị cho một phương án lớn hơn nữa. Hơn nữa, quan thị trấn Ma Xuyên cũng có thể nhân cơ hội ăn bớt, xây dựng thêm cái này cái kia, tổng dự toán có thể đạt tới một trăm ba mươi triệu. Một khoản kinh phí rất lớn. Nếu Diệp Phàm có thể làm thành công việc này thì Trịnh Chí Minh tôi có giáp mặt hắn thì sẽ giơ ngón tay cái lên, nói một tiếng, tương lai là cậu. Ha ha…
Trịnh Chí Minh cười, Trang Thế Thành cũng cười theo.
Ông ta nói:
- Ông Trịnh ơi là ông Trịnh, ông tức giận Chủ tịch Vương của địa khu chúng ta gì mà ghê thế?
- Hắt xì, ai lại nhắc tới tôi đây, cứ hắt xì mãi thế này. Không phải là đám người ở Lâm Tuyền đó chứ? Ôi…ma Xuyên này đến cả phụ nữ cũng không có, chịu đựng kiểu này thật khó quá đi. Không có phụ nữ thì ngày thật là buồn bã.
- Tạm thời không nên hành động ồn ào, đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân xong rồi hẵng làm cho dứt khoát.
Vẻ mặt Hạ Hải Vĩ có vẻ nghiêm trọng, gã liếc mắt xem xét thái độ của Diệp Phàm rồi nói thêm:
- Chuyện nhà họ Mã khá ồn ào, trước mắt khớp hàm Mã Vân Tiền còn cắn được khá nhanh, còn thay đổi về sau thì đừng nhìn lão ta hư thân, miệng còn khá cứng rắn.
- Đại hội đại biểu hội đồng nhân dân đang ở phiên trù bị, ngày mốt cử hành.
Diệp Phàm như thoáng có chút suy nghĩ, gật đầu. Hắn lại liếc mắt nhìn Hạ Hải Vĩ một cái rồi đột nhiên cười nói:
- Anh Hạ còn chưa có chủ ý gì ư?
- Chủ ý về chuyện gì?
Hạ Hải Vĩ cố ý giả ngu, tất nhiên là gã hiểu được Diệp Phàm hỏi về vấn đề gì.
- Anh Hạ, tôi tin lời nói của anh em chúng ta rất có trọng lượng.
Diệp Phàm đột nhiên tin tưởng mười phần. Hắn cười nói, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới ngày trước, tại vách đá Con Rết, ở đập nước Thiên Thủy hắn cùng Trang Thế Thành câu cá thì ông lão họ Phượng đến.
Ngày đó còn xuất hiện người mang áo xanh công lực khá cao, có vẻ như là đội viên Tổ đặc nhiệm A. Nếu tình hình đúng như lời nói thì thân phận của ông lão họ Phượng chắc cũng có tiếng vang.
Đội viên Tổ đặc nhiệm A không thể nào lại đi bảo vệ một cán bộ cấp thấp được. Hơn nữa, tuyệt đối không thể là bảo vệ Trang Thế Thành, ông ta còn chưa đạt tới cấp bậc đó. Không cần nói thì cũng biết là ngay cả Bí thư thứ nhất của tỉnh cũng chưa thể là người được đội viên Tổ đặc nhiệm A bảo vệ.
Đội viên tổ đặc nhiệm A ở Lang Phá Thiên được gọi là vệ sĩ Trung Nam Hải, bên ngoài thì được gọi chung là cục Cảnh vệ Trung ương.
Những ai được bảo vệ tuyệt đối là nhân vật cấp quan trọng, phỏng chừng tất cả đều ở cấp nhà nước, đều là những người lãnh đạo ở tầng cao nhất quốc gia. Chẳng hạn như là ủy viên thường vụ bộ Chính trị trung ương, một số người lãnh đạo đất nước về hưu, khi xuất hành thì có người đi theo bảo vệ.
Cứ theo như tình hình ngày đó Trang Thế Thành xưng hô với ông lão họ Phượng kia thì phỏng chừng trước đây ông ta là cấp dưới của ông lão họ Phượng.
Có lẽ Trang Thế Thành đi lên được như ngày hôm nay cũng chính là nhờ dư uy của ông lão họ Phượng giúp đỡ. Nếu Trang Thế Thành có bối cảnh lớn như vậy thì hắn thúc giục Hạ Hải Vĩ sớm quyết định đi theo Trang Thế Thành khi đó mới có lợi hoàn toàn.
Vương Triều Trung mạnh mẽ, cứng rắn chắc cũng không được lâu. Điểm này thì Diệp Phàm hoàn toàn tin tưởng vào mắt nhìn người của mình. Tuy nhiên, chuyện cơ mật đó Diệp Phàm không thể nói rõ với Hạ Hải Vĩ được.
- Tôi đương nhiên là tin tưởng anh em rồi. Nếu sau này cậu em lên được vị trí cao thì mang theo anh Hạ là được, tôi cam nguyện làm lính hầu cho cậu. Tuy nhiên tạm thời có một số việc chưa rõ ràng nên cần nhìn nhận lại.
Hạ Hải Vĩ có chút băn khoăn.
Chuyện đó là bình thường, Diệp Phàm cũng có thể hiểu được. Dù sao đối với Hạ Hải Vĩ thì mũ quan của gã không thay đổi gì cả. Nếu không có tám phần chắc chắn thì gã không dễ dàng có khuynh hướng theo ai cả.
Hiện nay tuy nói là Hạ Hải Vĩ có quyền bỏ phiếu ở hội nghị thường vụ nhưng kết quả như thế nào thì Vương Triều Trung và Trang Thế Thành cũng không dám khinh thị gã. Nhưng không lôi kéo được gã thì cũng rõ ràng phải coi như gã không tồn tại.
Tất nhiên vị trí của Hạ Hải Vĩ thì cũng không ai chiếm cứ được cả. Nếu Hạ Hải Vĩ vẫn đồng ý thái độ như thế thì mọi người cũng bình an vô sự.
Nhưng không có người nào là có ưu thế tuyệt đối, tất nhiên phải nhìn xa trông rộng. Địa ủy này tạm thời không bị ảnh hưởng bởi gã, cũng không phải người có dã tâm lớn như Lâm Thiên không chỉ muốn ngồi ở vị trí của gã. Giống như đám người Phó chủ tịch Địa khu, chẳng lẽ lại không muốn thăng chức ư?
Đương nhiên Hạ Hải Vĩ cũng biểu lộ tâm cơ, gã tuyệt đối sẽ giúp đỡ Diệp Phàm. Về điểm này thì Diệp Phàm rất vui mừng.