"Sợ cái đếch gì, Quách Phác Dương không phải là người rập khuôn, một Bán lão đầu."
Trong lòng hắn rống lên một câu, lập tức, hành khí xuống một vòng, cảm thấy sự sợ hãi trong lòng tốt hơn nhiều.
Quách Phác Dương hình như cũng cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Phàm, bởi vì, con người ta, khi căng thẳng, thì sự hô hấp đương nhiên là thay đổi rồi.
Quách Phác Dương là một người già đời như vậy, nhất cử nhất động của Diệp Phàm đương nhiên khó thoát khỏi tầm mắt của ông ta rồi. Trong lòng cũng hiểu rõ, phỏng chừng là tên này đoán ra được một chút gì đó có liên quan đến thân phận của mình.
Tuy nhiên, chợt, Quách Phác Dương phát hiện ra tên thanh niên này hình như lập tức bình tĩnh trở lại, ngay cả hơi thở cũng trở nên điềm tĩnh hơn. Trong lòng không khỏi gật gật đầu:
" Thái sơn sụp đỉnh mà không động, thằng ranh con này, tâm trí coi như chẳng tệ chút nào."
Nhưng, lão Quách tin tưởng, thằng ranh con này tuyệt đối không biết được mình là nhân vật số một ở Tỉnh Nam Phúc. Nếu như biết được, thì hơi thở có thể trong nháy mắt bình tĩnh trở lại nhanh như thế, khả năng trầm tĩnh, khí thế của thằng ranh con này sợ không thể theo kịp những lão già trên Tỉnh.
Vốn dĩ cho rằng Trang Thế Thành để cho một tên nhóc con vát mui chưa sạch đảm nhiệm chức vị Chủ tịch huyện hình như là quá sơ sài rồi, bây giờ xem ra, thằng nhóc này, cũng có chỗ thích hợp.
Chủ tịch một huyện, nắm quyền cai trị mười mấy vạn dân chúng, cần có con mắt mở rộng, làm kinh tế cần có một tinh thần không chịu thua, nhưng, sự bình tĩnh chín chắn, đây là phẩm chất cần có của một vị Chủ tịch huyện.
Kích động là sự xằng bậy, nói cho đúng là trên việc xử trí giải quyết công việc, nhưng làm kinh tế, không có chút kích động cũng không được.
Một hiện trạng an bình, một người chỉ luôn muốn cầu bình an, đó là những người tài trí bình thường, thật không có khả năng dẫn dắt người dân Ma Xuyên bước đi lên trên con đường hạnh phúc được. Ma Xuyên, đã đến rồi...kế hoạch sửa đường từ thằng nhóc này có thể thoáng thấy được điều đó rồi, đúng là một hạt mầm tốt.
Hơn 4 giờ trở về đến huyện.
Trước mắt hiện lên cặp mắt to mê người của Quách Thu Thiên, cùng với dáng người cao mảnh khảnh, còn có một hàng lông mì thậ dài.
Đột nhiên, trước cửa xe phát hiện ra một bóng dáng người quen thuộc.
" Không ngờ lại là Mã Vân Tiền một thằng dâm đãng, tối hôm qua bỏ qua cho gã ta một lần, không phải lão tử đây nhân từ, lão tử là vì nghĩ cho đại cục toàn huyện."
Diệp Phàm nghĩ trong lòng như thế, nếu như hôm qua nhẫn tâm kéo Mã Vân Tiền xuống, chỉ dựa vào hộp cuộn phim đó, Mã gia tam hổ muốn phá hoại hoàn toàn mình, cùng với tình huống giao phó đằng sau thì có thể kéo được Mã Vân Tiền xuống rồi.
Thực sự không được vì còn có một nhân chứng là Giang Đào Hồng, tuy nhiên, Diệp Phàm có sự suy xét. Một là Mã Vân Tiền là con bài chủ lực của Chu Phú Đức, nếu như dựa vào việc này kéo hạ Mã Vân Tiền, người dân Ma Xuyên biết được việc này là do mình làm, hơn nưac, Mã gia tam hổ nhất định sẽ phải ngồi tù, hậu quả làm ra như vậy thì quả là đắc tội với thế lực khổng lồ nhà họ Mã rồi.
Cũng không phải là Diệp Phàm sợ Mã gia, chủ yếu là nhắc nhở chính mình sau này ở Ma Xuyên khó mà tiến lên một bước, giống như bọn hậu thế kiểu thổ phỉ nhà Mã gia này, khi muốn ép bọn họ đến bước đường cùng thì việc gì mà bọn họ không làm ra được. Huống chi, còn được sự chiếu cố của Chu Phú Đức nhân vật số một ở đây.
Vả lại, Diệp Phàm vô cùng hoài nghi Tập đoàn mỏ Silic của Mã Hồ Tử, vừa lúc mượn thế lực của Mã gia tam hổ để kiểm tra thực hư một phen thế nào.
Tin rằng Mã gia tam hổ cũng là người thông minh, khi đề cập đến lợi ích thiết thân, bọn họ có còn luôn xem trọng lợi ích của Mã gia nữa không?
Diệp Phàm nghĩ đi nghĩ lại, chính là dựa vào khí thế thổ phỉ cuồn cuộn của tam gia này, theo quan niệm gia tộc, về phương diện nghĩa khí tuyệt đối không đạt đến mức đó.
Sau này mình lại cho một chút ưu đãi, không quá khó để nắm bắt điều khiển ba người họ trong tay, vì lợi ích, huynh đệ còn tương tàn, vợ chồng đều có thể phản bội nhau, huống chi cái loại dế nhũi cù lần nhà Mã gia tam hổ, Diệp Phàm tin vào ánh mắt tinh tường của mình.
Đúng vào lúc này, Mã Vân Tiền không ngờ cũng phát hiện ra chiếc Wrangler Diệp Phàm lái, vừa xoay đầu, Diệp Phàm hiếm khi phát hiện ra tên nhãi này không ngờ lại lắc lắc hai đầu ngón tay về phía mình. Cái này là ý gì đây chứ?
Khiêu khích chăng...
Nhất định là khiêu khích đây mà...
Một kiểu khiêu khích cực kỳ coi thường...
Một luồng máu nóng lập tức chảy xộc lên đỉnh đầu nào, Diệp Phàm lập tức xuống xe, mấy bước đá đứt gãy sự kích động hao hào không mấy tốt đẹp của người đó.
Giống như kiểu phụ nữ gia đình lương thiện gặp tai họa, việc gì cũng không biết làm, chỉ biết sống phóng túng, trong mắt Diệp Phàm chán ghét vô cùng. Diệp Phàm cũng không cho rằng mình là một người tốt lành gì, nhưng tuyệt đối không phải là cái loại kém cỏi như Mã Vân Tiền.
Ít nhất, trong thâm tâm Diệp Phàm, còn có một chút gì đó không thẹn với lương tâm, còn có một tia công lý đạo đức tồn tại.
Tuy nhiên, trong chốc lác Diệp Phàm bình thường trở lại, cách tấm chắn thủy tinh trước mặt, hướng về Mã Vân Tiền còn đang chỉ tay về mình gật gật đầu, vẻ mặt mĩm cười, nhưng lại làm cho lão Mã ngay lập tức sững sờ đi vài giây, thầm nghĩ:
" Thằng nhãi này, quá quái dị không phải là tự cho rằng không được, cuối thấp đầu mà hỏi ông đây này."
Tuy nhiên, đợi lão Mã lấy lại tinh thần, xe của Diệp Phàm chỉ còn lại cái đuôi xe cho ông ta nhìn.
- Mã Vân Tiền cái tên háo sắc này, chẳng lẽ không thể làm một vài bài văn ở đây, nhổ cái răng nanh này xuống, cũng xem như là một dâng lên một phần hậu lễ nhập dịp lễ 8 tháng 3 sắp đến của chị em phụ nữ Ma Xuyên. Đây gọi là thiên lý sáng tỏ, nếu như gã thích cái bụng của phụ nữ, thì để cho hắn mang cây gậy lớn...Chiếc Wrangler cuae Diệp Phàm chậm rãi lăn bánh đi.
Khi xe chạy đến tửu lầu Thần Nữ, trong đầu Diệp Phàm bỗng nhiên hiện lên bóng dáng của Quách Thu Thiên, trong lòng giật mình, thì thào lẩm bẩm:
" Nếu cô đã có Bá phụ là Bí thư Tỉnh ủy làm một cái bóng rất lớn sau lưng, nếu ông ấy đã đến Ma Xuyên này rồi, hơn nữa làm cuộc cải trang vi hành. Nếu cô đã không muốn bộc lộ, ông ấy cũng không muốn tiếc lộ thân phận thật của mình, thì tôi đây cũng giải vờ không biết thân phận ông ấy, ngốc đối với ngốc, mượn tay cô dùng một chút, giúp tôi đây loại bỏ cái tên háo sắc Mã Vân Tiền này."
Việc mà Diệp Phàm quyết định lập tức bắt đầu hành động, liền dừng xe, gọi điện thoại.
- Phương Viên, phiền anh làm giúp một chuyện.
Diệp Phàm nói.
- Việc gì vậy?
Phương Viên cũng rất là dứt khoát.
- Bạn học trường Đảng của tôi Quách Thu Thiên đã đến cổng thành Ma Xuyên rồi, bây giờ đi đến nhà cũ của anh hùng Mã Hồi Niên dạo chơi rồi. Anh lập tức bắt tay chuẩn bị một chút, nghĩ cách, dẫn dụ Mã Vân Tiền đến nhà cũ của Mã Hồi Niên đừng để lại dấu vết. Tìm cái cớ thôi, bạn học của tôi cũng thuộc loại xinh đẹp, tuyệt đối là thuộc loại hàng cao cấp, lão Mã tên này, ha ha... Diệp Phàm không nói nữa.
- Khi nào?
Phương Viên hỏi một cách rõ ràng, cũng không hỏi lý do, chỉ cần việc Diệp Phàm giao phó, anh thường không hỏi lý do, dựa vào đó mà đi làm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Bây giờ, cái tên Mã Vân Tiền đó dang dạo chơi ở khu vực Công an huyện.
Diệp Phàm gác điện thoại.
Khóe miệng thằng nhãi này co giật một chút, thầm nói:
" Lão Mã ơi là lão Mã, đừng trách tôi đây ra tay, nếu đã muốn hại đời tôi, ông bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa. Để cho lão Mã ông đi đụng độ với tôn đại thần Quách Phác Dương có địa vị cao kia. Tuy nhiên, hai người mặc áo xanh đã gặp qua lúc trước tại đầu cầu Bối Diệp Kiều phỏng chừng là cận vệ bên mình của Quách Phác Dương, Mã Vân Tiền muốn trôi chảy, trước hết phải giải quyết hai người này xong mới được...hai cảnh sát có vũ trang, hừm."
Cục Công an Huyện gần đây.
Một người thanh niên để râu rậm vẻ mặt...đối diện với một người thanh niên tóc húi cua, cười nói:
- Anh Lý, kha kha.
- Cưới cái gì vậy Trần Trọng, tên nhóc ngươi có phải ngứa ngáy da rồi không. Nhiệm vụ mà cấp trên giao phó lại vẫn chưa hoàn thành, Mã Hồi Hạng đi thăm viếng đã xong chưa thế? Anh Lý người thanh niên đầu húi cua vẫn chưa hết tức giận, vừa gặm một cái bánh bánh vừa hầm hừ nói.
- Cũng gần xong rồi.
Trần trọng người râu rậm gật gật đầu, vỗ vào túi da thuộc nhân tạo trên tay.
- Lạ quá, thằng nhóc anh có phải lag nhặt được bảo vật rồi không? Chắc không phải là nhà cũ của Mã Hồi Niên có đồng bạc gì đấy để cho anh đào được chứ?
Phải biết là Mã Hồi Niên nghe nói trước đây cũng là người Mã gia, chẳng qua là thế hệ tổ tông ông ta không qua lại với Mã Hồ Tử thôi.
Sau đó Mã Hồi Niên tham gia quân giải phóng, mang binh trở về tiêu diệt, kết quả vẫn là chết trên tay của Mã Hồ Tử.
Nghe nói thế hệ Mã gia Mã Hồi Niên lúc đó tương đối giàu có, Mã Hồ Tử khi đó thèm đỏ mắt lên trước tiền tài nhà người ta mới làm cho tộc nhà mình tương tàn nhau.
Hồi đó có một công nhân làm ở cống thoát nước nói là tại nhà cũ Mã Hồi Niên đào ra được một hũ tiền bạc.
Anh Lý cố ý chọc ghẹo nói.
- Có đồng bạc sao, trước đây hình như cũng nghe nói qua, năm trước Mã Hồi Xuân em ruột của Mã Hồi Niên hình như là muốn làm mới lại nhà cũ đó nên có làm cống thoát nước ngầm, hình như còn hỏi Chu Phú Đức phải trả tiền.
Chu Phú Đức lúc ấy cũng tương đối khẳng khái, nói Mã Hồi Niên là người có tiếng tăm, anh hùng, liệt sĩ của Ma Xuyên chúng ta, ngay tức khắc cấp cho 2000 tệ. Hơn nữa, còn nói, sau này đợi Ma Xuyên giàu lên rồi, còn phải làm cái vật kỷ niệm.
Làm việc này khi ấy tôicòn phản đối, Mã Hồi Niên tên chó nhật đối đầu với đường bá Mã Hồ Tử ta đây, còn cho tiền hắn, cho cái quái gì chứ, tuy nhiên, Chu Phú Đức cuối cùng cũng không nghe tôi nói, cấp tiền cho.
Nghe nói đào được một hũ tiền bạc, trắng bóng, phỏng chừng có khoảng 100 đồng, không phải là bây giờ lại có đồng bạc xuất hiện đấy chứ? Đang đứng bên trái ngoài cửa Công an huyện xem cái cái bảng thông báo trên tường Mã Vân Tiền đương nhiên là giả bộ xem thông báo trong cửa kính, thực ra, cái tai của tên nhãi đó sớm đã dựng đứng lên rồi. Đối với tiền tài, tên này đương nhiên là không bỏ qua rồi.
- Không phải, anh Lý, việc về đồng tiền đó đã là quá khứ rồi. Lần này, tôi nhìn thấy một cô gái đi vào nhà cũ Mã Hồi Niên, kha kha...
Trần Trọng cười lớn tiếng, cặp lại cái túi da thuộc nhân tạo, đưa nhánh mẫu đơn qua.
- Cô nương, tên nhó ngươi có phải là muốn con gái đến nghĩ điên cả lên rồi à phỏng chừng con heo nái anh cũng nhìn được mắt nữa, Ma Xuyên chúng ta, toàn đều là những người tay chân thô kệch, làm gì có loại hàng nào da dẻ mịn màng, ha ha ha...
Anh Lý nhã ra một hơi khói thuốc, dựa vào tường cười lên, vẻ mặt trêu ghẹo chọc đùa.
- Lần này không giống với những lần trước, tuyệt đối là loại hàng đặc biệt. Đôi mắt to, mơ màng, lông mi dài, mặc áo choàng màu lam tím, nghe giọng nói nhất định không phải là người Ma Xuyên. Ôi mẹ ôi, nếu như cho ở với lão tử đây ngày đêm, có chết cũng can tâm.
Nước miếng Trần Trọng suýt chút nữa chảy ra rồi.
- Có xinh đẹp như Tống Tố Anh không?
Anh Lý ngập tạm dừng lại chút, thản nhiên cười nói.
- Cũng không thua kém, cũng cái kiểu ấy.
Trần Trọng cười nói.
- Nếu muốn tôi dẫn anh đi nhìn thử, không thể chơi thì xem cũng sướng con mắt vậy.
- Nhìn cái khỉ gió gì, đi, đến thị trấn Giác Dương làm việc đi, tên nhóc anh, về sau đừng có mà để đầu óc chỉ nhìn thân thể đàn bà, công việc dù sao cũng phải làm, nếu không, mất đi chỗ kiếm cơm thì đừng có trách tôi.
Anh Lý ném mẫu thuốc xuống đất, dậm chân thật mạnh lên trên, nghiền nát bẹp.
- Người huyện khác, đi xem xem.
Trong lòng Mã Vân Tiền có chút động, lập tức đi vào Cục Công an Huyện, gọi nói: