Phát hiện cây cầu vốn dài đến 7-8 dặm lúc này chỉ nhỏ bằng một cái móng tay.
“Cái thứ này chẳng lẽ lại là một binh khí cao cấp có thể tự do co duỗi?”
Diệp Phàm thầm nghĩ, thế nhưng cây cầu đó cũng không nhúc nhích gì nữa, hắn suy nghĩ mãi không ra, thấy trời sắp tối đành đút vào túi, chạy thẳng xuống núi.
Buổi tối, thiếu nữ người A Cổ Lạp chào đón đoàn người Diệp Phàm bằng điệu múa nhiệt tình của người A Cổ Lạp bọn họ. Bao Nghị ôm Á Nhĩ Ba Oa nhảy múa đầy vẻ tình tứ.
Còn Diệp Phàm lại một mình làm cái việc chỉ có đám chuột mới làm, đó chính là đào động ngầm. Bởi vì lần trước chỉ dùng tảng đá lớn lấp thông đạo, Diệp Phàm dùng sức của một người đã có thể đánh vỡ chui vào.
Không lâu sau đã đến được cung điện ngầm thần bí kia, phát hiện lúc này thiên trọng nguyệt âm chi lộ trong hồ Xử Nữ dường như chỉ trong vài ngày đã giảm đi chỉ còn một nửa, hồ đã sắp nhìn thấy đáy.
Mà Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, Nước Trinh nữ chảy ra từ phần chân cột đá lại càng ngày càng nhiều.
“Nước chảy đi đâu rồi?” Diệp Phàm thầm nghĩ, ánh mắt nhìn quanh quất để tìm hiểu xem Nước Trinh nữ đã chảy đi đâu.
Giờ phút này, Diệp Phàm mới phát hiện ra rằng sau khi hấp thu hồn khí của Huyễn Ma và con chó đen, cùng một chút hồn khí của Thiên Ma, đôi mắt ưng dường như lại tiến bộ thêm.
Khoảng cách có thể nhìn thấy và lực xuyên thấu mạnh hơn một chút, không lâu sau, quả nhiên phát hiện một chút manh mối.
Dường như thiên trọng nguyệt âm chi lộ trong hồ được bó thành một sợi dây liên tiếp chảy vào trong nôi của Mỹ Nhân Ngư.
Lạ thật, chẳng lẽ hồ Xử Nữ này có chức năng như cuống rốn khi người mẹ mang thai hấp thu dinh dưỡng từ bên ngoài, còn cái nôi này chính là ối. Chất dinh dưỡng kỳ thực chính là nước Trinh nữ được sản sinh từ thiên nhiên, thuộc một loại nước của đất trời.
Đến gần nôi, Diệp Phàm phát hiện, Mỹ Nhân Ngư vẫn im lặng ngủ trong nôi. Có điều, Diệp Phàm đột nhiên vui mừng phát hiện Mỹ Nhân Ngư dường như đã lớn hơn một chút so với vài ngày trước. Tuy rằng lớn lên không nhiều, nhưng Diệp Phàm tin rằng mắt mình nhìn không nhầm.
“Cũng không biết khi nào em mới có thể chân chính trưởng thành. Em gái à, anh trai hy vọng em có thể hạnh phúc.”
Diệp Phàm lặng lẽ đứng trước nôi chúc phúc. Sau đó cung kính dập đầu ba cái trước bức tượng nước Trinh nữ phía sau nôi.
Lại nói chuyện phiếm với Mỹ Nhân Ngư một lúc, Diệp Phàm mới có chút phiền muộn rời khỏi.
Sáng sớm ngày hôm sau đám người Diệp Phàm rời khỏi Bối Tây Sơn, trực tiếp trở về nước. Diệp Phàm trở về thủ đô trước.
Đến thủ đô vừa đúng 9 giờ sáng, Diệp Phàm mang theo tài liệu có liên quan chạy thẳng đến tổng bộ Tổ A.
Sau khi thấy tài liệu Diệp Phàm trình lên Cung Khai Hà rất vui mừng, gọi Diệp Phàm và Kế Vĩnh Viễn cùng ngồi xuống bàn trà ở khúc quanh.
- Diệp Phàm, có chuyện này muốn nói qua với cậu trước.
Cung Khai Hà nói, đích thân pha trà.
- Có phải liên quan đến việc điều động của tôi không, tôi nghe đây.
Diệp Phàm dựng hai tai, vẫn rất để tâm đến nơi sắp tới mình sẽ đi.
- Không phải, là chuyện liên quan đến Tề Thiên mà cậu đề cử.
Cung Khai Hà nói.
- Cậu ta được lên rồi sao?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng cũng thoáng đoán ra được một chút, có lẽ Tề Thiên không có hy vọng rồi. Bằng không, câu đầu tiên Cung Khai Hà nói với cậu phải là chúc mừng mới đúng.
- Chuyện này cấp trên đã quyết định rồi, quân đoàn số Hai của vịnh Lam Nguyệt đồng thời điều chỉnh chức vụ của hai Phó quân đoàn trưởng.
Một người được thăng chức là đồng chí Trấn Trung Lương, còn người kia là đồng chí Kiều Thế Hào. Tề Thiên làm cán bộ dự bị, đồng thời cho vào hồ sơ.
Sau này có cơ hội, có vị trí trống cấp trên sẽ thận trọng suy xét.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Xem ra, Diệp Phàm tôi nhảy lầu cũng vô dụng. Đề cử của Diệp Phàm tôi trong mắt cấp trên chỉ là một đống phân chó phải không?
Diệp Phàm nhịn không được chửi thề.
- Sao có thể nói vậy, đề cử của cậu vẫn có tác dụng chứ. Lần này Tề Thiên không có cơ hội, lần sau sẽ có thôi. Đừng coi thường danh sách cán bộ dự bị, đối với Tề Thiên cũng là một cơ hội rất tốt.
Cung Khai Hà giải thích.
- Dự bị dự bị, vĩnh viễn là dự bị. Cái thói đời gì thế không biết.
Diệp Phàm tức giận.
- Kỳ thực kết quả này đối với cậu mà nói chưa hẳn đã là chuyện không tốt.
Kế Vĩnh Viễn nói xen vào.
- Ồ, Tướng quân Kế. Tôi chẳng thấy tốt chút nào cả. Người Diệp Phàm tôi ra sức đề cử lại bị gạt đi, đây là chuyện tốt sao?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Ha ha, dễ nói lại với đại viện Kiều gia mà. Chúng tôi cũng đã nhắc đến ý kiến của đồng chí Diệp Phàm trong thư đề cử, phải không nào. Chỉ là sửa đổi một chút, tình huống không cách nào nắm bắt được đối với cậu mà nói cũng là có lợi mà. Ít nhất cũng dễ nói chuyện với đại viện Kiều gia.
Kế Vĩnh Viễn không chút tức giận, cười thoải mái.
- Không thèm, hơn nữa, thông qua sửa đổi của các anh, Diệp Phàm tôi thành người thế nào rồi? Chẳng phải thành hạng tiểu nhân trước mặt thế này sau lưng thế kia sao?
Diệp Phàm tức giận đứng bật dậy.
- Yên tâm đi, chẳng có mấy người đọc đâu. Cái này cũng thích hợp với mắt nhìn của cấp trên. Không cần phải tức giận, người làm cấp dưới phải hiểu được ý của lãnh đạo cấp trên, điều này rất quan trọng.
Cung Khai Hà nói.
- Tiếp thu, tiếp thu, các anh đã bao giờ hiểu được tâm lý của cấp dưới chưa?
Diệp Phàm hừ lạnh, nói.
- Tướng Diệp, đừng nóng lòng. Việc này dù sao cũng đã thế rồi chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà.
Hơn nữa, ý chí của Tổ trưởng Cung cũng là thể hiện tư tưởng thống nhất cao nhất của các đồng chí trong tổ chúng ta.
Cậu cũng hiểu mà, Ủy ban Quân giới có một số đồng chí không có cùng tư tưởng với chúng ta. Nếu chúng ta không đồng lòng nhất trí thì đồng chí Trấn Trung Lương cũng khó có thể đi lên được.
Nếu như anh ấy không thể lên, chúng tôi cũng đều sẽ cảm thấy áy náy.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Thì ra là vậy, tôi cuối cùng cũng hiểu. Tập trung lực lượng đề cử một đồng chí là thể hiện thống nhất dân chủ hài hòa của Tổ.
Thể hiện hình tượng sáng chói của lãnh đạo Tổ A. Các anh xem, Tổ A chúng ta dưới sự lãnh đạo của ban lãnh đạo đoàn kết biết bao.
Một lòng đặt an ninh quốc gia lên hàng đầu, thống nhất một lòng.
Diệp Phàm giọng điệu đầy châm chọc.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thái độ gì thế. Đây là đại cục của Tổ, không phải đã nói rõ ràng với cậu rồi sao, làm như vậy là có nguyên nhân. Bởi vì ý của cấp trên chính là như thế. Nếu đã biết rõ không thể làm mà cứ cố làm, chính là không sáng suốt. Cậu đã công tác trong ban ngành chính phủ một thời gian dài như vậy chẳng lẽ ngay cả chút lý lẽ đó cũng không hiểu?
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Bốp…
Diệp Phàm thực sự tức đến không nhịn được nữa, đập bàn một cái đứng bật dậy, cười lạnh nói:
- Tôi có thái độ gì, các anh có lúc nào chú ý đến thái độ của tôi? Các anh chỉ khi nào gặp phải nhiệm vụ quan trọng không đồng chí nào đảm nhận được mới nhớ đến tôi mà thôi.
Diệp Phàm tôi chẳng qua chỉ là một quân cờ để xông pha nơi nguy hiểm, là đồ chơi trong tay các anh phải không?
Tôi lúc đó cũng đã tỏ thái độ rất rõ ràng, tôi không có ý kiến với đồng chí Trấn Trung Lương mà Tổ đề cử. Nhưng Diệp Phàm tôi cũng muốn đề cử một đồng chí chẳng lẽ ngay cả tỏ thái độ các anh cũng không cho phép? Các anh còn nói đến dân chủ, dân chủ cái mẹ gì. Tôi thấy căn bản chính là độc tài. Công việc này không làm cũng thế thôi! Dù sao làm cho đến chết cũng chỉ là một tên tiểu tốt vô dụng.
Một tên người hầu không liên quan gì đến Ủy ban Tổ, không làm nữa!
Diệp Phàm cực kỳ tức giận, đứng lên xoay người mà đi.
- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí Diệp Phàm…
Kế Vĩnh Viễn đuổi theo, có điều, làm sao đuổi kịp. Trong nháy mắt tên này đã đi mất tăm mất tích.
- Anh Cung, anh xem, chuyện này…
Kế Vĩnh Viễn thở hồng hộc quay trở lại, vẻ mặt khó coi, ngồi xuống.
- Thiển cận nông nổi, Cung Khai Hà tôi không cho cậu ta phát biểu ý kiến khi nào? Không tôn trọng ý kiến của Diệp Phàm cậu ta khi nào?
Sai sử cậu ta như một quân cờ khi nào, không suy nghĩ cho cậu ta khi nào chứ…
Đúng thật là…
Cung Khai Hà cũng tức giận đặt mông ngồi xuống ghế, lời nói cũng không rõ ràng nữa.
- Tôi biết anh là muốn tốt cho cậu ta, ý của cấp trên đã rõ ràng rồi, còn cố đề cử lên trên ngược lại sẽ phân hóa sức đề cử người của Tổ A chúng ta.
Đề cử một người không giống đề cử hai người. Ý kiến của một số đồng chí trong Ủy ban Quân giới không thống nhất với chúng ta, chúng ta chỉ có một danh ngạch mà thôi.
Nếu như làm không tốt ngay cả cái danh ngạch duy nhất này cũng để người khác lấy mất, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào nhìn Tướng quân Trấn dưới suối vàng.
Người ta sẽ nói chúng ta tham lam, ngay cả quân đội bình thường bên đó cũng muốn thâu tóm.
Huống chi, việc này còn liên quan đến một danh ngạch khác lại là đại viện Kiều gia đề cử. Danh ngạch Diệp Phàm đề cử nếu thực sự để Tề Thiên nhận, cậu ta cũng không dễ nói chuyện với họ.
Tôi tin rằng đồng chí Diệp Phàm sau khi tỉnh táo lại sẽ nghĩ thông suốt, đừng nóng vội đừng nóng vội.
Kế Vĩnh Viễn vội vàng an ủi.
- Anh xem thái độ của cậu ta đấy, tính ương bướng nổi lên rồi liền chẳng nghe ai nói gì nữa.
Cung Khai Hà nói.
- Ha ha ha, đồng chí Cung anh chính là thủ trưởng của Tổ chúng ta, ương bướng thế nào không phải anh đều có thể xử lý sao?
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Xử lý, tôi nào xử lý nổi tên ương bướng này. Ngày ngày tôi cung phụng đến mức cậu ta sắp biến thành tổ tông của tổ A chúng ta rồi.
Cung Khai Hà bị làm cho tức giận, cười rộ lên.
- Hết giận là tốt rồi, kỳ thực, vừa rồi tôi cũng đã xem qua tài liệu báo cáo của cậu ấy. Có chút kỳ lạ đồng chí Khai Hà ạ.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Anh cũng phát hiện ra đầu mối rồi phải không?
Cung Khai Hà sửng sốt, cười hỏi.
- Thì ra anh đã sớm phát hiện, không thẹn là chủ chốt của tổ ta, nhãn quang thế này Kế tôi thật không thể so bì được.
Kế Vĩnh Viễn không ngờ tâng bốc một chút.
- Anh tâng bốc không đúng người rồi, chủ chốt không phải là tôi đâu. Trong Tổ tôi nhiều nhất chỉ là một Phó tổ trưởng thường vụ mà thôi, chủ chốt là ông ta mới đúng.
Cung Khai Hà cười nói.
- Ha ha, Phó tổ trưởng không biết, vậy là Tổ trưởng rồi. Là Bí thư Đảng ủy rồi.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Anh Kế trước tiên hãy nói anh nhìn ra cái gì đi?
Cung Khai Hà khôi phục bình tĩnh.
- Vốn chúng ta cũng biết lấy được mỏ đồng Bối Tây Sơn chính là công lao của Diệp Phàm, hơn nữa, người hành động cụ thể chính là đồng chí Trương Hùng.
Nghe nói ngay cả hợp đồng cũng đã ký kết, hiện tại anh xem, lại trở thành hai người. Đồng chí Tồn Quân đã đến từ lúc nào.
Hơn nữa, việc giải cứu con tin cũng trở thành kế sách của đồng chí Tồn Quân.
Mấy ngày nay cậu ta còn ở trong nước, sao lại có thể điều khiển từ xa đến tận châu Phi xa xôi mấy chục ngàn dặm nhỉ. Chẳng lẽ đồng chí Diệp Phàm qua đó để trang trí sao?