- Anh nói phập phồng mấy cái, có phải là trên đường cô ấy dùng điểm tựa giống như đạp lên đầu binh lính hoặc đạp đất đến trước mặt anh?
Diệp Phàm hỏi.
- No!No!
Đức Lý nói hai từ “no” liên tiếp sau đó nói
- Lúc đó tôi cách cô ấy khoảng 3km, trên đường tôi rõ ràng thấy cô không đặt chân chút nào.
Như là bay trên không trung đến trước mặt chúng tôi. Lúc đó binh lính của tôi sợ choáng váng hết, ngay cả súng cũng quên mở.
Đương nhiên, đối với nữ thần thì các cậu nổ súng cũng vô dụng.
- Nếu không giẫm chân, thì có phải là trên tay có gì để mượn lực không? Giống như chúng ta dùng đồ để lướt lợi dụng không khí đi về phía trước.
Diệp Phàm căn bản là không tin người có thể bay, cho nên, hỏi đặc biệt tỉ mỉ.
- Không có, tuyệt đối không có. Tôi thấy cô mặc trang phụ của dân tộc A Cổ Lạp. Vạt áo nhẹ nhàng bay đến. Giống như tiên nữ của người Trung Quốc các cậu bình thường.
Đức Lý nói.
- Mẹ kiếp, người chẳng lẽ thật sự có thể bay sao? Làm sao có thể?
Hồng Tà gãi đầu không tin việc này.
- Có lẽ là lúc đó Đức Lý bối rối nên hoa mắt, người làm sao có thể bay có phải không?
Dù là cao thủ Thoát thần cảnh cũng chưa nghe nói qua có thể bay. Chỉ là họ có thể di chuyển nhanh, có thể lợi dụng không khí để di chuyển thôi.
Một lần lên xuống của bọn họ có thể di chuyển năm sáu cây số, nhìn qua giống như bay vậy.
Bao Nghị lắc đầu khó tin việc này.
- Đúng rồi, khoảng cách giữa Đức Lý với Á Thủy Thanh Thanh là bốn năm nghìn mét, giữa đó không có lên xuống, xong đời, chẳng lẽ cô ấy là cao thủ Thoát thần cảnh?
Vẻ mặt Trương Hùng có chút khó coi.
- Nghe nó Á Thủy Thanh Thanh cũng mới hơn ba mươi tuổi, dù là bay thì cũng không thể là cao thủ thoát thần cảnh đi. Dù cao thủ thời cổ đại cũng không thể nhanh như vậy. Thời cổ đại người như vậy là người thích hợp để luyện công.
Diệp Phàm nói.
- Thực sự bay được?
Thiên Đao lên tiếng. Người này là một người cuồng võ học, không ngờ không chút nhút nhát, vẻ mặt đầy hưng phấn.
- Hồng Tà, ngày mai gặp rồi. Thật sự không được thì mất mặt thì mất mặt, nắm lấy cơ hội nhận thua là được. Chúng ta không thể bỏ mạng ở đây.
Diệp Phàm nói trong lòng cũng có chút bồn chồn.
- Sợ cái gì, phải chết thì cũng chỉ là một mạng thối rữa. Muốn bảo Hồng Tà tôi đường đường nhận thua, mặt này tôi không nhận được. Cậu cũng không thể nhận. Dù tôi chết cũng có mặt mũi quay về.
Hồng Tà kiên quyết lắc đầu.
- Nhất Diệp đại sư còn đang chờ ở nhà, không dễ dàng. Người ta đã đợi mấy chục năm, chẳng lẽ ông nhân tâm bỏ bà ấy?
Diệp Phàm nói, quả nhiên Hồng Tà lập tức phân vân, xem như là có thể nhận thua.
- Thật ra, so đấu với Á Thủy Thanh Thanh đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội. Tôi nghĩ, nếu như nói cô ấy có thể bay là không có khả năng.
Nếu như nói cô ấy là cao thủ Thoát thần cảnh tôi nghĩ càng không có khả năng. Vậy trong đó nhất định có nguyên nhân. Tôi nghĩ nếu như có thể chiến thắng cô thì chúng ta có cơ hội.
Cô ấy là con gái của thủ lĩnh tối cao của tộc người A Cổ Lạp. Chúng ta muốn khai thác mỏ quặng đồng Bối Tây đây không phải là cơ hội sao?
Thủ lĩnh cao nhất của tộc người A Cổ Lạp xưng là vua, phía dưới còn có đại tù trưởng, tiếp theo còn có các tù trưởng nhỏ.
Phía dưới tù trưởng còn có những người quản lý sơn trại. Sơn trại này có các trại chủ, như ông nội của A Lạp Hãn chính là trại chủ.
Tôi nghĩ, trong địa bàn rộng lớn của người A Cổ Lạp hẳn không chỉ có mấy trăm nghìn, hẳn là phải có mấy triệu người.
Chỉ là họ đứng giữa quốc gia, chính quyền cũng không muốn quản lý họ.
Diệp Phàm nói.
Sáng ngày thứ hai được A Lạp Hãn dẫn đầu mấy người Diệp Phàm đi thẳng đến Đô Sơn trại. Đi đến điện thánh nữ cũng phải đi qua Đô Sơn trại, thật ra cùng một đường.
Đô Sơn trại rất hung hiểm. Thống trị vùng núi cao hiểm trở, khó trách người ngoại tộc xâm lược họ có thể chặn được.
Vẫn là đường đá leo lên trên, tất cả mọi người mồ hôi nhỏ giọt.
- Bao Nghị, chúng ta đi qua bao nhiêu cấp?
Diệp Phàm hỏi, bởi vì Bao Nghị cùng Trương Hùng hiểu rõ nhất.
- Ba nghìn cấp.
Bao Nghị nói.
- Không đúng, ba nghìn lẻ tám cấp.
Trương Hùng nói.
- Rõ ràng ba nghìn cấp, chắc chắn là số sai rồi.
Bao Nghị tranh nói.
- Mẹ kiếp, tuyệt đối hơn tám cấp. Tôi luôn đếm cũng chưa không chú ý bao giờ.
Trương Hùng cũng không nhận thua.
- Ha ha, các cậu xem phía trước chính là thềm đá cuối của sơn trại, số của các cậu còn nhiều hay ít cấp?
Thiết Mộc trưởng lão cười nói.
- 50 cấp.
Lúc này Bao Nghị và Trương Hùng năng lực đều tốt liếc mắt một cái nói.
- Bậc thang lên sơn trại tổng cộng có ba nghìn không trăm sáu mươi bậc.
Thiết Mộc trưởng lão vuốt vuốt râu cười nói. Bao Nghị cùng Trương Hùng nhìn nhau có chút xấu hổ, cuối cùng hai người đều cười to, bởi vì hai vị đều nói sai.
- Phải chú tâm thêm nhé hai vị.
Cung Chí Quân nói đùa.
- Anh đến thử xem.
Chí Quân tất nhiên là lọt vào sự tấn công của hai người.
Ở thềm đá cuối cùng có một cổng vòm hình tròn, bên ngoài đầy rêu xanh, khiến cho nó có vẻ rất cũ kỹ thậm chí hơi có vẻ đổ nát.
- Ha ha, Diệp tiên sinh, đừng nhìn cửa này cũ nát như vậy nhưng nó là nơi thánh nữ nghìn năm tự tay viết tên.
Thiết Mộc trưởng lão cười nói.
- Hả, lợi hại, không ngờ còn khá lâu đời.
Diệp Phàm cười cũng không để ý đến cái này ngẩng nhìn vào trong. Lúc này trong đầu Diệp Phàm vang lên một tiếng lanh lảnh, ngây dại.
- Thế nào, Diệp tiên sinh không tin cổng vòm này có lâu như vậy sao?
Thấy Diệp Phàm ngẩn người Thiết Mộc trưởng lão hơi mất hứng.
- Không phải tôi đang chìm trong lịch sử.
Diệp Phàm kịp phản ứng, cười giải thích, trong lòng sóng dậy bốn bề. Bởi vì Diệp Phàm nghe thấy được hương vị thân quen.
- Huyễn Ma, cô xem ba chữ “Đô Sơn trại” trên cổng vòm này có phải có chút lạ không?
Diệp Phàm đánh thức Huyễn Ma, lão Ma tất nhiên gầm rú tức giận.
- A, hình như, hình như là …
Huyễn Ma nói đứt quãng khá khiếp sợ.
- Thiên trọng nguyệt âm chi lộ ngưng tụ thành tên cổng vòm?
Diệp Phàm nói, bởi vì lúc trước đã kể cho Huyễn Ma nghe về Mỹ Nhân Ngư, tuy Huyễn Ma chưa đến đảo Thủy Tinh nhưng cũng đã nghe nói đến Thiên trọng nguyệt âm chi lộ.
- Nghe nói Thiên trọng nguyệt âm chi lộ là sản phẩm đặc biệt của Vũ Vương Sở trên đảo Thủy tinh, những chỗ khác không thể có.
Ba chữ Đô Sơn trại này là thánh nữ của dân tộc A Cổ Lạp viết từ hơn ngàn năm trước. Nếu như quả thật là Thiên trọng nguyệt âm chi lộ thì thánh nữ kia chẳng lẽ đã đến đảo Thủy tinh sao?
Hoặc là Thánh nữ có liên hệ với đảo Thủy Tinh?
Huyễn Ma cũng nghi ngờ.
Khi hai người đang trò truyện đột nhiên nghe tiếng A Lạp Hãn hét to:
- Chữ đâu, chữ đâu rồi, sao không thấy chữ?
- Sao thế này, thật sự không thấy.
Bao Nghị cũng nói, Diệp Phàm ngẩng đầu lên thiếu chút nữa bật cười.
Bởi vì hắn phát hiện Mỹ Nhân Ngư đã chạy lên ba chữ to “Đô Sơn Trại” từ lúc nào.
Hơn nữa há miệng rộng răng rắc đem ba chữ hàng nghìn năm của người ta nhai như khoai lang. Vừa nuốt vào thì những chữ này với Mỹ Nhân Ngư hòa làm một nên không nhìn thấy.
Ban đầu nhìn thấy là vì thánh nữ khi luyện đã bỏ thêm vật chất. Những vật chất này Mỹ Nhân Ngư đương nhiên không có hứng thú, gặm hết Thiên trọng nguyệt âm chi lộ đã vứt những vật chất phối này xuống dưới đất.
Mỹ Nhân Ngư trong suốt, chỉ có Diệp Phàm có thể nhìn thấy. Đương nhiên đây là Tam Hóa đại sư bố trí vậy. Đương nhiên, ở đây ngoài Huyễn Ma và Diệp Phàm cả Thiên Đao cũng không nhìn thấy Mỹ Nhân Ngư.
Nhưng, Thiên Đao có thể cảm giác được, dù sao người ta chính là cao thủ bán niệm khí. Cho nên, Thiên Đao lập tức dùng tay bằng cảm giác chụp lấy Mỹ Nhân Ngư.
Diệp Phàm nhanh chóng kéo tay Thiên Đao về, dùng truyền âm mật thuật nói
- Đừng lộn xộn, nơi này rất kỳ lạ, chúng ta đừng gây chuyện.
Thiên Đao vừa nghe, thu tay lại tuy trong lòng vẫn nghi ngờ, nhưng lúc này cũng không phải lúc hỏi.
- Tốt, nếu nhiều hơn một chút thì tốt rồi. Cơ thể của tôi có thể khôi phục được một ít.
Mỹ Nhân Ngư hình như được tẩm bổ vậy, còn lè lưỡi liếm môi, ra vẻ còn hơi ít.
Diệp Phàm hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, nhanh chóng bước lên nhặt mấy chữ Đô Sơn trại rơi dưới đất nói
- Xem ra, thời gian lâu nên bị hỏng.
Mọi người xem, có lẽ là gió thổi nên rơi, chỉ còn lại chút tàn ở đây, những thứ khác bị gió thổi hoặc là khí hóa.
Bởi vì đây là thánh nữ viết có phải không?
- Hẳn là vậy, hơn một ngàn năm rồi, đá còn có thể mòn chớ nói chi là chữ viết tay có phải không?
Thiết Mộc trưởng lão cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của Diệp Phàm. Mỹ Nhân Ngư ở cách đó không xa lè lưỡi làm ngáo ộp.
Không lâu trại chủ Đô Sơn trại Á Kỳ dẫn theo một số người trong trại đi ra. Tất nhiên là A Lạp Hãn đi báo cáo việc này.
Nhìn một ít vật rơi dưới đất, Á Kỳ vẻ mặt bi thường. Người của Đô Sơn trại đều quỳ xuống bọn họ nhặt những thứ còn lại giống như là bảo bối, nói là phải đem vào đại điện.
- Ôi, chẳng lẽ là Thánh nữ trừng phải Đô Sơn trại? Đây là thánh nữ muốn giáng tội.
Ông nội A Lạp Hãn được cháu trai đỡ ra, người một trăm hai mươi tuổi không ngờ quỳ trên mặt đất khóc.
- Thánh nữ, Đô Sơn trại chúng tôi vẫn thờ phụng ngài, xin đừng trừng phạt, nếu phạt thì phạt tôi không làm tốt chức trại chủ? Xin đừng giáng tội đến nhân dân sơn trại.
Á Kỳ nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, người Đô Sơn trại đều nước mắt vòng quanh, liên tục dập dầu xin thánh nữ đừng giáng tội. Mỹ Nhân Ngư biết mình gây chuyện, đứng rất xa không dám lên tiếng.
- Đều là những người ngoài này đến chọc giận thánh nữ, nếu không, sao bọn họ đến tên của sơn trại chúng ta cũng không thấy, Giết bọn họ, giết bọn họ!