Diệp Phàm hiểu, người này tránh ở phía sau, thực tế là không muốn cho chính là ông ta. Dù sao thì số tiền này cũng nằm trong phạm vi quyền lực của Kiều Báo Quốc.
- Cấp thì chắc chắn phải cấp có đúng không? Chuyện này tôi đồng ý, làm người phải giữ chữ tín mà.
Nhưng cấp lúc nào thì là việc của tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Không là anh mà? Chuyện này anh cứ quyết định là được.
Nếu đồng chí Hồ Ninh cố tình thì chúng ta cũng không ngại mà châm biếm anh ta một chút. Ở tập đoàn mà. Tạm thời anh ta còn chưa lên chức như tôi được.
Diệp Phàm rất cao ngạo.
- Đây là cậu nói, tôi sẽ quyết định. Tiền này tạm thời không cấp, chúng ta cũng đang khó khăn đúng không? Để lui lại một thời gian nữa đi.
Kiều Báo Quốc cười nói.
Diệp Phàm chỉ cần nghĩ là hiểu ngay, cục diện trong tỉnh đã có sự thay đổi. Trước kia người tích cực ủng hộ khu Lục Loan là Phó Chủ tịch tỉnh thường trực Khương Quân Sơn.
Lúc đó là Khương Quân Sơn muốn thể hiện, còn Chủ tịch thành phố Yến Nguyệt cũng hy vọng có được một vị trí trong bộ máy UBND tỉnh.
Nhưng, trước khác nay khác. Bây giờ Yến Nguyệt bị điều đi rồi đổi lại là người của Ninh Chí Hòa, người này tên là Trần Thăng.
Hiện giờ Ninh Chí Hòa và Khương Quân Sơn có quan hệ thân thiết. Đương nhiên là Trần Thăng sẽ ủng hộ công việc của liên minh với mình là Khương Quân Sơn.
Còn hiện tại phân lãnh đạo khu Lục Loan là Nhậm Thời Mãn. Người này vì việc chính của khu kinh tế Hoành Không, dương nhiên Nhậm Thời Mãn sẽ không hợp tác với người của Ninh Chí Hòa và Khương Quân Sơn.
Cho nên, châm chọc Nhậm Thời Mãn là điều cần thiết. Còn Diệp Phàm và Nhậm Thời Mãn căn bản là chẳng ưa gì nhau. Có thể khiến cho Nhậm Thời Mãn không thoải mái đương nhiên Diệp Phàm cũng cảm thấy vui sướng.
Hơn nữa Phong Hồ Ninh lại là người của Khúc Chí Quốc. Khúc không đồng ý về quan hệ của khu kinh tế Hoành Không và khu Lục Loan. Nhất thời Nhậm Thời Mãn liền lâm vào cảnh tứ cố vô thân.
Đương nhiên, cũng không thể nói là đồng chí lão Nhâm không có liên minh được. Như Đường Quang Hùng chính là đồng minh của ông ta. Chẳng qua là lần trước Đường Quang hùng vì chuyện của Diệp Phàm mà bị Ninh Chí Hòa châm chọc. Cho nên, người này cũng mất đi một chút nhuệ khí.
Đầu tư 3 triệu NDT việc hợp tác của khu Lục Loan là một vấn đề.
Tổng Tổng giám đốc Kiều có hơi căng thẳng về mặt kinh tế của tập đoàn... Kết quả là khiến cho chủ tịch tỉnh Nhâm phát hỏa lên. Ông ta nói tập đoàn Hoành Không sao lại nói là không có tính toán gì.
Trong ban Hội đồng quản trị đã đồng ý rồi sao chuyện đầu tư hợp tác vẫn còn chưa tới. Hơn nữa còn lật lại hợp đồng.
Khổng Ý Hùng nói.
- Tổng Tổng giám đốc Kiều trả lời thế nào?
Diệp Phàm nheo mắt.
- Đương nhiên Tổng Tổng giám đốc Kiều nói ra một đống các lý do. Nói là không phải không cho mà là thực sự tiền đầu tư cho tập đoàn trong thời gian này là rất căng thẳng.
Đã đồng ý chuyển qua mấy tháng rồi. Không ngờ là Nhậm Thời Mãn còn vỗ bàn. Còn nói là Chủ tịch hội đồng quản trị Hoành Không có phải chỉ là lời nói suông không? Ngay cả hợp đồng cũng không thực hiện.
Chỉ trích tập đoàn Hoành Không làm trái điều khoản. Hội đồng quản trị toàn nói những điều vớ vẩn gì đó, nói toàn những lời thô tục...
Tổng giám đốc Kiều cũng phát hỏa lên chỉ trích Chủ tịch Nhâm ăn nói linh tinh về tập đoàn. Lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân tỉnh đều là những người không có tố chất.
Khổng Ý Hùng nói.
- Chủ tịch Phong thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không biết, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho thư ký của ông ta, người đó nói rằng ông ta đã về quê rồi.
Khổng Ý Hùng nói.
- Về quê hay nhỉ? Đúng lúc quá!
Diệp Phàm cười lạnh hai tiếng.
- Còn không phải sao, rõ ràng là tránh mặt.
Khổng Ý Hùng nói.
- Bây giờ thì sao? Chủ tịch tỉnh Nhậm đã đi chưa?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Vẫn chưa, ông ta dỗi nói là Tổng giám đốc Kiều tóm lại vẫn là lấy văn phòng làm việc để giải quyết chuyện riêng. Lại còn cho Thư kí đi đán khách sạn Hoành Không mượn chăn ga gối đệm cho Tổng giám đốc Kiều tiếp khách trên ghế dài ở bên ngoài.
Khổng Ý Hùng nói.
- Ha ha ha, ông ta thích ngủ thì cứ để cho ông ta ngủ thôi.
Diệp Phàm cười nói.
Buổi chiều chủ tịch tỉnh Khúc có gọi điện thoại đến hỏi:
- Làm thế nào? Cãi nhau còn ra thể thống gì nữa?
- Tôi đâu có biết chuyện này, tập đoàn tạm thời có khó khăn cũng là bình thường thôi. Chẳn qua chỉ là chậm có mấy tháng. Chuyện làm ăn có lúc không quay vòng vốn được. Chẳng phải chỉ là 300 triệu thôi sao? lẽ nào khu Lục Loan đến gạo cứu đói cũng không có sao?
Diệp Phàm nói.
- Cậu ấy à, tôi thấy cậu chí toàn nói những lời nghe mát tai thôi. Cải tạo khu Lục Loan cần một khoản tiền lớn mà tài chính của Tỉnh thì lại đang căng thẳng. Đúng là các lãnh đạo đang rất lo lắng.
Hơn nữa, vì vấn đề cải tạo này mà khiến cho quần chúng bất mãn. Cuối cùng vì bình ổn chuyện này mà tất cả tiền đầu tư đã phải dốc vào việc bồi thường.
Tiền cho khu Lục Loan căn bản là không có. Cho nên, hơn nữa nghe nói là đồng chí Mãn còn phái hai nhân viên công tác để thúc giục các cậu kéo đi.
Chuyện này cũng khó mà trách được ông ta lại nóng tính.
Chủ tịch Khúc nói. Diệp Phàm cũng có thể nghe ra được không phải là Khúc nóng tính mà chỉ nói ở trong trường hợp này thôi.
- Chúng ta cũng căng thẳng rồi. Hôm qua Tổng giám đốc Kiều mới thương lượng với tôi chuyện phải vượt qua được cửa ải mượn tiền của ngân hàng. Chúng không thể bảo chúng ta đến ngân hàng mà văn vốn cấp cho khu Lục Loan được đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Lúc sáng Đồng chí Quang Hùng có gọi điện thảo luận với tôi chuyện này. Tập đoàn Hoành Không là một tập đoàn có khối tài sản mấy trăm triệu. Hơn nữa thời gian trước đúng là các anh rất dư giả. Bây giờ lại thiếu tiền ngay được cũng khéo quá nhỉ?
Chủ tịch tỉnh Khúc nói.
- Tiền cứ nói thiếu là thiếu, vậy có phải là đã có kế hoạch để thiếu tiền không thế? Tập đoàn lớn như vật việc gì cũng cần tiền. Một khoản đầu tư là đã mấy triệu. Lúc trước tập đoàn có tiền, nhưng không nhiều lắm. Sau đó lại đã rút hết ngay, cho nên mới thiếu tiền có phải không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Dù đồng chí Quang Hùng có chỉ ra việc thiếu tiền như thế nào thì Hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoành Không cứ đồng ý là là được. Hơn nữa, chuyện này vẫn là trong thẩm quyền giải quyết của anh. Thương nhân qua trọng nhất là chữ tín có phải không? Tôi thấy, tôi thấy các cậu cứ cố gắng mà nghĩ cách cho họ đi.
Những lời này của Khúc Chí Quốc rất có “nghệ thuật” nhất là từ “cố gắng” kia dùng rất đắt.
- Chủ tịch Khúc xin ông cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ “cố gắng” hoàn thành nhiệm vụ trong hợp đồng cho Tập đoàn. Chúng ta và khu Lục Loan là huynh đệ của nhau mà, giúp đỡ cho nhau cũng là phải thôi...
Diệp Phàm dong dài, có lẽ Khúc Chí Quốc ở bên đầu dây bên kia nghe cũng chưa hiểu được ngay.
Nhậm Thời Mãn và Kiều Báo Quốc đúng là làm hao hụt quá. Cả tối hôm đó ngủ trong văn phòng làm việc.
- Ha ha ha, Chủ tịch có phải là hơi khó chịu đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Gần như là thế, đây là chuyện cậu đồng ý, không được nuốt lời đâu đấy.
Chiêm Hữu QuangChiêm Hữu Quang hói. Diệp Phàm hiểu đây là ý của Ninh.
- Tôi thấy, hình như cùng gần là như thế. Nhưng, tôi thấy số tiền này tốt nhất là để cho đồng chí Trần Thăng đến lấy. Dù sao, tỉnh thành cũng là địa bàn của ông ta. Còn kế hoạch cụ thể cải tạo khu Lục Loan cũng là ông ta thực hiện. Còn những lãnh đạo của khu Lục Loan cũng là những cán bộ trong tỉnh có đúng không?
Diệp Phàm cười nói. Nếu nể mặt Trần Thăng thì mặt mũi ông ta cũng sẽ rạng rỡ hơn.
- Vậy được, tôi sẽ nói với Chủ tịch Trần một tiếng.
Chiêm Hữu Quang cúp máy.
- Sao rồi, cho chưa?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Đồng ý cho rồi, nhưng đống chí Trần Thăng phải sang lấy.
Chiêm Hữu Quang cười nói.
- Ha ha, cái đồng chí này, ăn nói khá lắm!
Ninh Chí Hòa cười khoát tay.
Phó chủ tịch Trần Thăng vui mừng.
Đầu tiên là Chủ tịch Trần đi tìm Diệp Phàm. Diệp Phàm kí tên cho nhay, Sau đó đến văn phòng của Phong Hồ Ninh để ông ta kí tên.
Cuối cùng là đến văn phòng của Kiều Báo Quốc. Kiếu Báo Quốc nói dong dài một lúc rồi mới đồng ý rút ra 300 triệu của công tu Yến Nguyệt thuộc tập đoàn cho khu Lục Loan.
3 giờ chiều tiền đã đến, sau khi đến Phỏ chủ tịch Trần Thăng lại vui mừng.
- Chủ tịch Nhậm, tiền này là tập đoàn chúng ta cho. Chủ tịch có lẽ cũng nên về bố trí một chút chứ?
Kiều Báo Quốc cười gượng nói với Nhậm Thời Mãn đang ngồi trên ghế.
- Hừ, không cần cậu phải giục, tôi tự đi.
Vẻ mặt của Nhậm Thời Mãn âm trầm nói một câu rồi xoay người bước đi. Hôm nay rõ ràng là Diệp Phàm nể mặt ông ta.
Thể diện của một Uỷ viên tỉnh Nhậm Thời Mãn còn không bằng một Phó chủ tịch tỉnh Trần Thăng. Đương nhiên, chuyện rõ ràng như vậy cũng phải nghĩ rằng phía sau có ai thao túng chứ?
Buổi tối lúc Cái Thiệu Trung gọi điện thoại đến, cho cho Diệp Phàm biết sau khi Nhậm Thời Mãn về đến tỉnh thì bay thẳng về thủ đô.
- Nhà của người ta ở thủ đô, quay về cũng là bình thường thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Chú em phải cẩn thận đấy, bình thường ông ta về thế nào cũng được. Nhưng lần này là phát sinh chuyện bất bình với cậu nên mới về.
Cai Thiệu Trung nói.
- Ý của ông anh là ông ta muốn làm đại sự sao?
Diệp Phàm nói.
- Rất có khả năng, dù thế nào thì cũng phải đề phòng. Mặt tiền của cậu ở kinh thành gọi bè đến vạch áo cho người xem lưng có phải không?
Cái Thiệu Trung nói. Nhưng Diệp Phàm cũng không để ý đến lời của ông ta lắm.
Hai ngày lặng lẽ trôi qua, cũng không phát sinh chuyện gì.
Thứ 4, ngày 10 thág 1 năm 2008. Chuyện làm cho người ta khiếp sợ đã xảy ra. 6h sáng hôm đó, Cung Chí Quân trực tiếp gọi điện thoại đánh thức Diệp Phàm dậy.
- Chủ tịch Diệp, bên này xảy ra chuyện rồi.
Cung Chí Quân nói rất gấp gáp.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm ngồi phắt dậy.
- Nửa tiếng trước có một phần tử không rõ lai lịch đã tấn công công nhân của chúng ta. Hiện tại đã có 5 người chết, 7 người bị thương, 10 người bị bắt cóc.
Cung Chí Quân nói.
- Những ai bị thương?
Diệp Phàm hỏi.
- Đại đa số là các kĩ tư, còn lại là đám công nhân kĩ thuật cao cấp còn lại có hai quản lý công trình.
Cung Chí Quân nói.
- Tình hình bên tập đoàn điện lực Viễn Đông thì sao?