- Tiếng trống có thể đánh nát tảng đá, thật ra đây chỉ là một loại sóng âm công kích thôi. Cũng giống như là chúng ta sử dụng kiếm thôi, chẳng qua là Cổ Tà lại dùng âm thanh. Thế giới vạn pháp, vũ khí cũng có nhiều loại. Dùng cách nào để ngăn địch, anh nhìn thích hợp hay không thích hợp thôi.
Tiêu Sắc Nhất nói.
- Phỏng chừng cuối cùng Hồng Diệp Bảo vẫn không thể nào chiếm được ưu thế?
Tiêu Dương Thiên châm chọc nói.
- Đương nhiên, các anh nghĩ Hồng Diệp Bảo đơn giản như vậy sao? Cho dù là đại sư Tiêu ông có thua cũng không oan.
Còn về bí mật của Hồng Diệp Bảo đương nhiên tôi cũng sẽ không tiết lộ ra. Tuy nhiên, tôi muốn cảnh cáo các anh, lần sau không được viện cớ vào điều này nữa.
Nói cách khác, là tôi sẽ không trực tiếp diệt Hoa Sơn, mà trực tiếp diệt các anh.
Diệp Phàm thể hiện khí phách thần tình.
- Diệp tiên sinh bỏ lấy đồ vật này.
Tiêu Dương Thiên nói. Cũng không muốn trở nên rối rắm trong việc này nữa rồi, càng rối rắm hơn nữa thì càng mất mặt.
Người Diệp Phàm nóng như lửa đí theo Tiêu Thanh Hồng, vòng vo mấy vòng sau đó tới vườn sau.
Tiêu Thanh Hồng đi về phía vường sau một lúc mới mở cửa sân ra, Diệp Phàm thò đầu vào thấy trong hậu viện cũng không có nhà cửa gì, mà chỉ là một cái đầm nước.
Đầm nước cũng không lớn, phạm vi chỉ có mấy chục mét. Hơn nữa, dường như còn rất cạn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy.
- Trong này đều không có gì, ngay cả con cá cũng chưa nhìn thấy, thật là kỳ lạ.
Đường Thành nói thì thầm một câu.
- Chỗ nào càng không có lại càng có vấn đề.
Tiêu Dương Thiên hừ lạnh một tiếng.
Chỉ thấy đột nhiên Tiêu Thanh Hồng xuất chưởng hướng vào trong nước. Một tiếng nổ giòn vang, cột nước dâng lên cao chừng hơn mười thước.
Tiêu Thanh Hồng liện tục vỗ lên mặt nước không ngừng, mà hơi nước càng lúc càng lớn, có một cảm giác mông lung.
Bên trong cột nước bay lên, bên trong cột nước bên trong toát ra đồ vật và rễ cây. Dưới đôi mắt ưng của Diệp Phàm, đột nhiên trong lòng hắn kinh sợ.
Tuy nhiên, vật kia bị Tiêu Thanh Hồng dùng tay hút lên.
- Ừ, nặng hơn rễ cây bình thường gấp mười lần. Điều này chứng tỏ ở bên trong có chứa thiết tố tự nhiên?
Diệp Phàm hỏi.
- Lão phu có được nhất tiệt như vậy phải mất mấy chục năm, tuy nhiên, dùng để chế một thanh bảo kiếm cũng đủ.
Tiêu Dương Thiên nói.
- Chúng ta đi!
Diệp Phàm cầm lấy rễ cây quay đầu bước đi, hơn nữa còn không một chút do dự. Trong lòng Đường Thành và Vương Nhân Bàng buồn bực, nhưng Diệp Phàm đã cất bước đi rồi, hai người cũng chỉ biết đuổi theo.
- Thật ta là hắn chạy trốn rất nhanh.
Tiêu Sắt Nhất nói.
- Có phải hắn cảm giác được cái gì không?
Tiêu Thanh Hồng hỏi.
- Hẳn là không có khả năng, nếu như không nói trước, ngay cả Tiên thiên đại viên mãn đều khó có thể phát hiện ra được.
Tiêu Dương Thiên lắc lắc đầu,
- Người này làm việc đúng là rất quyết đoán, đạt được mục đích liền quay đầu đi luôn, tuyệt đối không hàm hồ.
- Trong Hồng Diệp Bảo thực sự có bí mật sao?
Tiêu Thanh Hồng hỏi.
- Phỏng chừng còn có cao thủ trấn giữ, họ Diệp này đúng là thần bí. Là một thanh niên thực sự đáng sợ.
Tiêu Sắc Nhất nói.
- Có đáng sợ hôm nay cũng bị nhục rồi. Bây giờ tôi bắt đầu bế quan, không khôi phục nguyên trạng tôi sẽ không xuất quan. Các cậu đừng tới đây quấy rầy tôi.
Mặt Tiêu Dương Thiên âm u tĩnh mịch.
- Ôi, sư thúc ơi, mất gỗ Tuyết Nham phải làm sao bây giờ?
Tiêu Sắc Nhất hỏi.
- Cứ từ từ rồi tính, tuy nhiên, gỗ Tuyết Nham của tôi không phải lấy dễ như vậy.
Tiêu Dương Thiên hừ lạnh nói.
Mấy người bước đi rất nhanh, không lâu sau ngồi vào trong xe bắt đầu đi Hoa Sơn.
- Diệp Phàm, sao phải vội vàng đi như vậy. Chúng ta vẫn còn chưa khoe khoang đủ mà.
Đường Thành nhịn không được hỏi.
- Trong thủ đàm có điều kỳ lạ.
Diệp Phàm nói.
- Dường như có chút vấn đề, lúc đầu thấy nước trong đàm rất cạn, có thể nhìn thấy tận đáy. Hơn nữa, bên trong đều không có gì. Tuy nhiên, Tiêu Thanh Hồng chỉ vỗ một cái, tự nhiên trong nước hiện ra cả rễ cây. Nơi này lúc đầu xây dựng nhà giam Thiết Trí?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Vừa rồi Tiêu Thanh Hồng liên tiếp vỗ tay các anh không nhìn thấy có hơi nước đang nhảy múa ah?
Diệp Phàm hỏi
- Đúng vậy, có hơi nước. Điều này cũng không có gì, nếu chúng ta bắn cũng có tác dụng như vậy.
Đường Thành nói.
- Có tác dụng như vậy, tuy nhiên, sau đó anh không có cảm giác hơi nước ở trong đàm giống như có một năng lượng nào đó hướng tới ép chúng ta sao. Tôi thấy anh còn bị lùi lại mấy bước, chẳng lẽ lại không phát hiện ra điều gì?
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, tôi bị quên mất. Lúc đó còn tưởng rằng đó là dư âm nội khí của Tiêu Thanh Hồng làm cho tôi bị lùi về phái sau?
Đường Thành giật mình.
- Không phải là dư âm của nội khí, thân thủ của Tiêu Thanh Hồng cùng lắm là thập đẳng, làm sao có thể khiến cho Vương Nhân Bàng cũng bị lui về phía sau chứ?
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Quái, đó là lực ép?
Đương Thành nghi hoặc hỏi.
- Tôi nghi ngờ là phong giới.
Diệp Phàm nói một câu, mấy người ở đó đều có chút kinh hãi. Kỳ thật, đôi mắt ưng của Diệp Phàm đã được thăng cấp bây giờ có thể nhìn thấy được ở bên trong, chẳn qua vẫn còn không rõ.
- Không thể nào, phong giới là do cao thủ Thần Cảnh tạo ra. Mà ngay cả phái Võ Đang cũng chưa từng có phong giới, chẳng nhẽ phái Hoa Sơn còn mạnh hơn so phái Võ Đang?
Vương Nhân Bàng cũng không tin.
- Các anh không nhìn thấy được, nhưng tôi có thể cảm giác thấy. Sau khi hơi nước bốc lên sẽ hình thành một màng nước.
Màng nước xanh biếc này phỏng chừng chính là phong giới. Nước trong đàm này có phải có thể nhìn thấy hay không, như thế nào có thể giấu rễ cây, bởi vì trong tiếng vỗ tay của Tiêu Thanh Hồng rất có “học vấn”.
Phỏng chừng chỉ có ở các chưởng môn phái Hoa Sơn. Nếu chúng ta đi chụp nưỡ là không có khả năng mở ra nước phong giới.
Còn đồ vật nọ chỉ là để làm mê mắt người thôi, còn màng phong giới liền giấu ở bên trong hơi nước.
Nhìn qua hơi nước bay ra từ giữa rễ cây, nhưng thực ra là phông giới mở ra từ một cái miệng nhỏ
Hơn nữa, cho dù là có người thấy nước đàm, nhưng bởi vì thấy nước đàm không có chỗ đặc biệt để đi.
Hơn nữa, không có thực lực mãnh mẽ của phong giới không mở ra được phong giới. Trừ khí chúng ta vẫn dùng tên lửa đạn đạo để nôt, mà tên lửa đạn đạo là không tốt.
Diệp Phàm nói.
- Nhóm người già của phái Hoa Sơn đúng là lợi hại, lại có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy.
Đường Thành cảm thán nói.
- Hơn nữa, tôi còn cảm giác được lúc phong giới mở ra là lúc có khí ép tới thanh kiếm. Cho nên, tôi mới quyết định ngay sau khi cầm đồ vật này sẽ đi ngay lập tức.
Chỉ sợ sau đó sẽ phát sinh là điều gì ngoài ý muốn. Phong giới là của cao thủ Thoát thần cảnh, bên trong có cái gì chỉ có trời mới biết được.
Lúc trước chúng tôi đi Hàn Quốc nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của người kia. Mà lão tổ tông của phái Hoa Sơn nấp hồn khí của mình ở bên trong kiếm khí để công kích.
Diệp Phàm nói.
- Gỗ Tuyết Nham có thể làm được cái gì?
Vương Nhân Bàng vuốt đầu gỗ hỏi.
- Tôi nghĩ, nếu như có thể luyện vậy, có lẽ có thể chế tạo chân giả cho hai vị tiền bối Hồng Tà.
Thứ này có thể chế tạo thành hai cái chân giả cho hai vị tiền bối. Hơn nữa, theo phương pháp của cao thủ cổ đại có thể tạo ra chân giả gần như thật. Con rối ở núi Xương Bối là một ví dụ.
Diệp Phàm nói.
- Mẹ nó ơi, nếu như vậy không phải trên thế giới sẽ không có người tàn phế sao?
Đường Thành cười meo meo.
- Được, Đường Thành cậu chờ thử xem nhé.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi có thể được không?
Đường Thành hỏi.
- Ít nhất người luyện vật giả phải đạt tới trình độ niệm khí.
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.
- Yêu cầu cao như vậy, còn luyện cái rắm gì chứ.
Đường Thành tức giận như một quả bóng cao su, nhất thời liền yên rồi,
- Phỏng chừng cả đời này tôi còn không nghĩ tới đạt được trình độ niệm khí. Còn luyện cái gì?
- Cố gắng nha.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Anh cố gắng trước đi, tôi không có ý tưởng này.
Đường Thành nói,
- Tuy nhiên, Diệp Phàm có cơ hội này.
- Khó khăn đó.
Diệp Phàm thở dài.
- Tiền bối, gỗ tuyết nham có luyện được thành chân giả hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chất liệu gỗ không tồi, hơn nữa, lại có tính bền và rắn đều rất thích hợp. Tuy nhiên, không đủ để luyện chân giả. Thứ hai, gỗ như vậy vẫn còn thiếu. Nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện thành cặp đùi.
Lô Định Tông nói.
- Tôi cùng với Hồng Tà, Lệ tiền bối, và tiền bối hợp lại, lực của bốn người có thể luyện thành hai cái chân giả hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không chắc, bốn người cùng niệm khí mạnh so với căn bản là hai khái niệm. Một cái niệm khí cường giả có thể tập trung lực lượng của chính mình, hơn nữa thuộc tính của nội khí là giống nhau.
Nếu như bốn cao thủ Tiên thiên cùng kết hợp, cho dù nội khí có thể dung hợp cùng một chỗ, nhưng sẽ rất lẫn lộn.
Cho dù có thể luyện ra được thì chất lượng cũng kém, xem như là vật phẩm hạng hai.
Lô Định Tông nói.
- Hạng hai thì hạng hai, vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc dùng công nghệ cao tạo ra chân giả.
Diệp Phàm nói.
- Điều đó là chắc chắn rồi, sản phẩm luyện ra cho dù chất lượng có kếm nhưng so với dùng công nghệ hiện đại cao vẫn còn tốt hơn một chút. Dù sao, nội khí là là khí tinh thuần nhất thiên hạ. Hơn nữa lại là do người luyện công mà ra.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối, trước mắt chúng ta còn có vài môn phái thậm chí một số đại gia đình đều tìm ra phong giới. Tôi nghĩ, có phải các môn phái đều thiết lập phong giới như vậy. Chẳng qua nhất thời chúng ta còn chưa phát hiện ra cái gì phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi cũng nghĩ, nghìn năm trước môn phái nào hoặc đại gia tộc nào cũng có cao thủ thoát thần cảnh. Không chỉ là một hai người.
Mà lúc đó kỹ thuật phong giới đã hoàn thiện, ngay cả chính mình cũng sẽ không dùng cái này để đổi lấy bí thuật này.
Cho nên, có phong giới cũng không hề kỳ lạ.
Lô Định Tông nói,
- Tuy nhiên, khi cao thủ cổ đại luyện vật đều dùng công cụ để thi triển, cứ như vậy sẽ kìm nén việc xuất lực ít hơn một chút.
- Công cụ gì?
Diệp Phàm hỏi
- Ví dụ như các loại bếp lò có thể dùng để hỏa thiêu thứ gì đó, giống như việc Thái Thương Lão Quân dùng lò bát quái đó. Cho vật cần luyện vào, sẽ cho thêm vật liệu vào, dùng nội khí của cao thủ để tạo lửa luyện, có thể thành công.
Lô Định Tông nói.
- Việc này, chưa tìm ra được, hiện tại anh có làm bếp lò được không?
Diệp Phàm hỏi,
- Ví dụ như, chúng ta có thể sử dụng các loại máy móc trong nhà máy sản xuất thép lớn được không?
- Việc này tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên, trước kia cổ nhân dùng bếp lò để luyện vật thường dùng nội khí để tạo ra. Các anh luyện trong lò sẩn xuất thép hẳn là không có nội khí rồi?
Lô Định Tông nói.
- Cái này khó làm lắm, trước mắt tôi cũng chưa tìm ra loại phương pháp nào.
Diệp Phàm nói.
- Kiếm của anh không có ‘Can Tương’?
Lô Định Tông hỏi.
- Có, thật ra ở đó có cái bếp lò. Trước kia ở trong đàm nước dưỡng long. Có lần tôi vô tình đi vào bắt các mới phát hiện ra. Hơn nữa, Can Tương liền ẩn ở bên trong bếp lò. Lúc đầu chúng tôi còn tưởng rằng cái đó dùng để luyện đan.