- Nếu ở Tập đoàn Hoành Không cũng đã là gần như một Phó Bộ tham chiếu rồi. Việc này chẳng phải trong lòng cũng có chút không thoải mái sao?
- Đó là đương nhiên, nếu nói trong lòng thoải mái thì là nói dối. Không thoải mái cũng chẳng có cách nào, ai bảo tôi không thể lớn thêm vài tuổi nữa chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Việt Đông chúng tôi cũng có nhà máy cấp Phó Bộ, hay là đi qua một chuyến nhỉ?
Triệu Xương Sơn cười nói.
- Khỏi cần, như nhau thôi. Hơn nữa nghe nói anh Triệu có lẽ cũng sắp đi rồi phải không? Đến khi anh đi, tôi ở đó chẳng phải là rắc rồi hay sao?
Diệp Phàm nói thẳng.
- Ha ha, cũng đúng. Thời gian tôi ở Việt Đông cũng không ngắn nữa. Đi là chuyện sớm hay muộn. Tuy nhiên, bất kể tôi đi đâu. Việc của cậu tôi sẽ ghi nhớ.
Cách nói của Đinh Tiến Trọng giống như hôm nay Diệp Phàm đến là để kiếm bữa cơm vậy.
- Người anh em làm việc ở đâu?
Trưởng phòng Ứng nhìn Diệp Phàm.
- Người ta là ông chủ của Tập đoàn Hoành Không, hoành tráng hơn chúng ta nhiều.
Lời nói của Đinh Tiến Trọng hàm chứa chút chua xót.
- Tập đoàn Hoành Không, chưa từng nghe qua.
Trưởng phòng Ứng “hừ” một tiếng gật đầu với Đinh Tiến Trọng rồi quay người đi, đương nhiên là bỏ Diệp Phàm sang một bên.
Còn tên đi cùng với Trưởng phòng Ứng cũng diễn lại y như vậy, cuối cùng cũng mặc kệ Diệp Phàm quay đầu bỏ đi.
Sau đó liên tiếp 3, 4 tên nữa vào cũng với thái độ như thế, Diệp Phàm đương nhiên hiểu rõ, người ta đặc biệt tới là để làm nhục mình.
Tuy nhiên, hắn lại bình thản chẳng thèm để ý, tự mình “phân cao thấp” với mấy món ngon trên bàn.
Đổng Oanh Oanh ngồi bên cạnh cười như không cười quan sát.
Đinh Tiến Trọng thật nổi bật, có người gọi là “ anh Đinh”, có người “Trưởng phòng Đinh”, thậm chí còn có người gọi là “Đinh công tử” đều được gọi hết. Hắn chén này đến chén khác uống rất tưng bừng.
Còn Diệp Phàm đương nhiên thì bị lạnh nhạt. Lúc này ngay cả Đổng Oanh Oanh cũng cố ý lạn nhạt với Diệp Phàm, cô ta muốn thấy chuyện cười của Diệp Phàm.
- Tiến Trọng, sao con lại ở đây?
Lúc này một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa, Đinh Tiến Trọng và Đổng Oanh Oanh đều nhìn và tươi cười chào,
- Vâng thưa Chủ tịch Đinh.
- Bố, hôm nay là Đổng tổng của Hoàng Triều mời con ăn cơm.
Đinh Tiến Trọng càng ra vẻ, vừa nói chuyện bên này, vừa liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Ồ, ta ăn cơm cùng với Bí thư Vu. Chờ chút nữa con rảnh thì vào đó một lúc. Còn có nhiều lãnh đạo cũng ở đó, làm quen một chút cũng tốt.
Đinh Lương Sinh nói.
- Thế thì tốt, con chờ một chút sẽ qua.
Đinh Tiến Trọng gật đầu nghiêm chỉnh.
- Chủ tịch Tỉnh Đinh, ông là người rất bận rộn, khó có thể gặp được ông, Oanh Oanh tôi kính ông một chén?
Lúc này Đổng Oanh Oanh đã rót rượu, cầm một chén trên tay.
- Ha ha, Đổng tổng chính là nhân vật nổi tiếng của tỉnh Việt Đông chúng ta.
Đinh Lương Sinh cười nói đón lấy chén rượu.
- Trước mặt chủ tịch Đinh đâu có thể gọi là nổi tiếng được có phải không nào? Dù nhân vật nổi tiếng cỡ nào cũng không bằng Chủ tịch Đinh.
Đổng Oanh Oanh cười nói, được người đẹp khen ngợi trước mặt, Đinh Lương Sinh cảm thấy vui vẻ, nhìn con trai tỏ ra hiểu một chút gì đó, miệng cũng cười nói,
- Già rồi, già rồi. Tuy nhiên Tiến Trọng cũng có phong độ thời thanh niên của tôi.
Lúc này lại có mấy tên đi vào gọi Chủ tịch Đinh, Trưởng phòng Đinh, uống rất vui vẻ.
Còn Đinh Lương Sinh thì người nào vào cũng cụng một ly, xem như là lấy thể diện cho con trai.
Sau đó khi vừa đặt cái chén trong tay xuống đang muốn quay người rời đi thì ánh mắt lướt qua mặt Diệp Phàm, chợt sửng sốt.
Ông ta nhìn lại lần nữa, miệng có chút không chắc chắn hỏi:
- Cậu…đúng rồi, cậu có phải là…?
Nghe Đinh Lương Sinh vừa nói, chợt mắt của 7, 8 người tại hiện trường đều hướng về Diệp Phàm.
- Chủ tịch Đinh, anh ấy là Tổng tài Diệp tổng của Tập đoàn Hoành Không. Trước kia đã từng công tác ở Ngư Đồng của Việt Đông.
Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Ai da, đúng là Trưởng ban Diệp hả.
Đinh Lương Sinh sửng số, lập tức cầm chén rượu trên bàn lên đi về phía Diệp Phàm.
- Trưởng ban Diệp, danh hiệu này cũng là từ mấy năm trước rồi, bây giờ tôi chỉ là một lão tổng của một nhà máy mà thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Trưởng ban Diệp nói đùa, năm xưa khi anh là Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy thì tôi là Bí thư huyện Kim Mã của Ngư Đồng. Mà người sát hạch chính là Trưởng ban Diệp anh.
Đinh Lương Sinh vẫn có chút cảm thán.
- Đúng vậy sao, chuyện đã lâu quá rồi nên tôi quên mất.
Diệp Phàm cười nhạt.
- Tôi kính anh một ly Diệp tổng.
Đinh Lương Sinh nhiệt tình cầm chén rượu qua.
Diệp Phàm nâng chén rượu chạm nhẹ với ông ta uống một ngụm nhỏ, còn thể hiện của Đinh Tiến Trọng thì rất khó chịu.
- Tiến Trọng, qua đây kính Diệp tổng một ly. Năm xưa khi Diệp tổng ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy đã có từng chiếu cố đối với bố đấy.
Đinh Lương Sinh cười nói.
Đinh Tiến Trọng đỏ mặt, không qua, lời của bố không thể không nghe, đành phải cầm chén rượu vô cùng ngượng ngùng cụng với Diệp Phàm một chút.
Còn mấy tên vừa rồi mới vào vừa nhìn thấy thế, tất cả cũng lại chúc rượu với Diệp Phàm.
- Lão Đinh, sao anh lại ở đây.
Lúc này một giọng nói lại truyền đến từ ngoài cửa. Diệp Phàm vừa nghe đã biết đó là Phó Bí thư thường trực Ủy ban Kỷ luật tỉnh Việt Đông Vu Chí Hải.