Muốn đưa ra quyết định của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân rút người đứng đầu ra. Thế chẳng phải là muốn huỷ đi vị trí của tôi, muốn ép tất cả những đồng chí theo tôi phải ra ngoài.
Ông ta ức hiếp tôi như thế lẽ nào vẫn không cho tôi phản kháng lại một chút. Ông ta dù là lãnh đạo cũng không thể làm lãnh đạo kiểu đó được có phải không nào?
- Hỏi thăm rồi, đang bị tắc ở Chính vụ viện. Nghe nói còn một lần thảo luận nữa nhưng lại bị huỷ. Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên, việc này, tôi tin là vẫn còn có chút hy vọng. Cho nên tạm thời tôi vẫn đang hy vọng, chờ quyết định của cấp trên.
Diệp Phàm nói.
- Cậu à cậu, hỏi thăm được rồi còn đơn giản như thế.
Ninh Chí Hoà nói.
- Chẳng lẽ còn có duyên cớ khác trong đó?
Diệp Phàm sửng sốt, hỏi.
- Cậu còn nhớ có phải có một nữ đồng chí tên là Thiết Cúc Hoa đã bị Tập đoàn Hoành Không các cậu trực tiếp khai trừ hay không?
Ninh Chí Hoà hỏi.
- Đúng, có đồng chí nữ tên như vậy, mặt rỗ rất nhiều. Hơn nữa không đi làm mà lại còn gây rối.
Cuối cùng đã bị tôi khai trừ, Ninh thúc khi đó còn ra sức khuyên tôi đừng làm như thế. Có thể thay đổi sắp xếp cô ta vào vị trí khác là được rồi.
Khi đó tôi không đồng ý, chủ yếu là vì sự phát triển lâu dài của tập đoàn. Vì tạo lập uy tín. Nghe nói đồng chí nữ đó là em họ của Dương Cầm vợ Phó chủ tịch thành phố Hạng Nam - Tống Tinh.
Diệp Phàm sửng sốt nói.
- Cậu còn nhớ được là em họ của ông ta, nhưng cậu có biết Dương Cầm vợ của Tống Tinh chính là con nuôi của cố Chủ tịch tỉnh Thiên Vân Trương Hồng Đông hay không? Từ nhỏ họ đã biết nhau, tình cảm hai người rất sâu đậm.
Ninh Chí Hoà “hừ” nói.
- Chẳng lẽ việc này có liên quan đến Trương Hồng Đông? Tôi thấy ông ta cũng chẳng có khả năng ngăn cản lớn như thế chứ? Dù sao bây giờ ông ta cũng đã về hưu rồi có phải không nào?
Diệp Phàm giật mình hiểu hơn một chút.
- Cậu cho rằng một chủ tịch tỉnh chỉ là để bày ra cho người ta nhìn thôi sao? Những cán bộ có thể ngồi được vào vị trí đó phía sau sẽ không có “dây anten” hay sao? Đó là điều không thể. Hơn nữa, con trai cố chủ tịch tỉnh là Trương Cổ Khánh cậu đã nghe qua bao giờ chưa?
Ninh Chí Hoà “hừ” nói.
- Đã nghe qua rồi, ai dà, đúng là gặp đối thủ rồi.
Sợi “dây anten” này cậu không thể nhìn thấy được, vai trò của nó không lộ ra ngoài mà là ở bên trong.
Ninh Chí Hoà nói.
- Ninh thúc, việc này chú có thể ra mặt giải quyết một chút được không? Lẽ nào cứ để Đại quy hoạch Hoành Không của chúng ta bị đặt ở vị trí đó? Hơn nữa, lãnh đạo 2 tỉnh có phải là đã đánh hơi thấy gì rồi hay không, cho nên ngay cả các thành viên cũng triệu trở về? Tôi nghĩ mãi không ra.
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, ngửi thấy là nhất định rồi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn ta rút đi, hai nữa là, bọn ta cũng thực sự không muốn lãng phí nhiều cán bộ như thế ở chỗ các cậu. Bọn họ cũng đều có công việc phải làm. Về việc giải tán, ta không thể giúp được cậu.
Ninh Chí Hoà thở dài, Diệp Phàm có thể nghe thấy sự bất lực trong ngữ khí của ông ta.
- Tại sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Có những việc cậu tự suy nghĩ đi. Việc này ngay cả Phí gia cũng không thể ra mặt được. Cho nên chỉ dựa vào bản thân cậu thôi. Tám phần là đã hạ màn rồi.
Cho nên, bọn ta mới rút người vể. Bằng không, cứ để người ở đó thì chẳng phải đã trở thành người ngoài đứng xem trò cười hay sao?
- Ha ha, có phải là bên phía Chính Vụ viện vẫn chưa thông qua?
Cung Khai Hà hình như là đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
- Có lẽ ông đã biết mà không giúp đỡ có phải không?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Thực ra, người nào gây ra thì người đó tự giải quyết có phải không nào?
Cung Khai Hà nói.
- Ông muốn nói đến rphía Trương Hồng Đông?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, Trương Cổ Khánh chỉ là hiệp trợ công việc của uỷ viên Trịnh. Một nhân viên hiệp trợ thì cậu lo làm cái gì? Hắn hả, không thể làm thay đổi được đại cục đâu.